Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại

Chương 22: Bán rượu



Hôm sau, Trần Tiểu Mễ chi hai trăm đồng mua hai mươi bình rượu tinh xảo về.
Sau khi mua bình rượu về, Lục Lâm liền lấy ra một ít rượu, đổ vào trong bình rượu Trần Tiểu Mễ mua về, sau đó, đóng kín lại.
Một thùng rượu, đổ đầy mười một bình rượu.
“Tốt lắm, vậy ngày mai liền có thể đến tửu lầu thử bán một chút.” Trần Tiểu Mễ hai mắt lượng lượng nói.
Trần Tiểu Mễ thầm nghĩ: Nếu là rượu này có thể thuận lợi bán đi, liền đi mua một cái xe la, có xe la sẽ thuận tiện hơn một chút, lấy xe la chở gỗ làm trần nhà, gặp lúc mưa to gió lớn cũng không cần quá lo lắng.
Lục Lâm nhíu nhíu mày, nói: “Không chắc là có thể bán được đâu.”
Lục Lâm cảm thấy rượu này ở cổ đại có thể tính là rượu ngon thế nhưng lại không có danh tiếng gì, người khác không nhất định sẽ nguyện ý mua a!
Trần Tiểu Mễ không để bụng nói: “Bán không được thì để lại tự mình uống.” Y cũng rất thích hương vị của rượu này.
“Có thể đưa cho vị đại thiếu gia kia một vò.” Bên trong quầy bán quà vặt của Lục Lâm ước chừng có hơn một trăm thùng rượu, cho nên cũng không để ý một hai vò rượu này.
Lần trước Lục Lâm đi lên trấn, cũng có hỏi thăm một chút, phát hiện vị đại thiếu gia kia, hình như rất có danh vọng ở trong trấn, nếu như vị đại thiếu gia kia uống và cảm thấy hương vị của rượu không tồi, giúp đỡ tuyên truyền một chút, vậy sau này liền không cần lo nguồn tiêu thụ.
Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: “Cũng tốt.”
Trần Tiểu Mễ cùng Lục Lâm đi lên trấn, tuy rằng Trần Tiểu Mễ mang theo một cái sọt lớn, nhưng thực chất rượu đều đặt bên trong quầy bán quà vặt của Lục Lâm, lúc tới gần trấn mới mang ra.
Trần Tiểu Mễ tràn đầy tự tin với việc bán rượu, nhưng rất nhanh đã bị hắt cho một gáo nước lạnh.
Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ đi tới trước Tài Nguyên* tửu lầu, Lục Lâm nói với gã sai vặt là hắn muốn gặp chưởng quầy, bị gã sai vặt trong tửu lầu quát mắng một trận.
Gã sai vặt trong tiệm kia vênh mặt hất cằm tỏ vẻ chưởng quầy cũng không phải là người muốn gặp là gặp, hai người bất đắc dĩ, chỉ có thể rời đi.
Rượu không bán được, còn bị người ta châm chọc mỉa mai một phen, trong lòng Trần Tiểu Mễ rất là hụt hẫng.
“Nghĩ mình là ai chứ! Mắt chó xem người khác.” Trần Tiểu Mễ rầu rĩ nói.
Lục Lâm liếc mắt nhìn Trần Tiểu Mễ, cười cười, nói: “Cùng sinh khí với gã làm gì chứ.”
Lục Lâm sớm đã đoán được chuyện này có khả năng sẽ không thuận lợi, thế nhưng khi sự tình thật sự không thuận lợi ít nhiều gì cũng có chút để ý.
Lục Lâm cười, an ủi nói: “Hôm nay ngươi xa lánh ta, ngày mai ta làm ngươi trèo cao không nổi, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày chúng ta phát đạt.” Đến lúc đó, loại vai hề chỉ biết nhảy nhót này, căn bản không đáng nhắc tới.
Lục Lâm kéo Trần Tiểu Mễ đi đến tửu lầu thứ hai, chưởng quầy Hồng Vận tửu lầu nghe nói bọn họ muốn bán rượu thì có vài phần hứng thú.
“Bán rượu sao? Rượu ở đâu ra a.”
“Tự mình nhưỡng.” Trần Tiểu Mễ nói.
“Rượu nhà nhưỡng chỉ sợ bán không được giá tốt a!”
Trần Tiểu Mễ không cho là đúng nói: “Rượu nhà ta nhưỡng uống rất ngon a.”
Chưởng quầy bí hiểm cười, thầm nghĩ: Rượu người nhà quê nhưỡng, chỉ sợ không ra được thứ gì tốt, nhưng người không biết về hương vị sẽ luôn cảm thấy thứ mình làm ra rất tốt.
“Tiểu Mễ.” Dương đại thiếu gia đi ra, nhìn thấy Trần Tiểu Mễ cùng tửu lầu chưởng quầy đang nói gì đó, không khỏi có chút tò mò.
“Dương công tử, ngươi cũng ở chỗ này sao? Đây là rượu nhà ta nhưỡng, bình này cho ngươi.”
Dương đại công tử cười cười, nói: “Tiểu Mễ có tâm.”
Dương gia phi thường giàu có, rượu Dương đại công tử uống đều là rượu thượng đẳng, nên đối với rượu của Trần Tiểu Mễ cũng không có bao nhiêu hứng thú, bất quá, cũng không làm Trần Tiểu Mễ mất mặt, trực tiếp nhận lấy.
Chưởng quầy Hồng Vận tửu lâu thấy Trần Tiểu Mễ có quen biết với Dương Hằng Chi, lập tức nhìn Trần Tiểu Mễ với con mắt khác.
“Muốn bán rượu, trước tiên phải thử trước mới được.” Chưởng quầy châm chước một chút nói.
Trần Tiểu Mễ trực tiếp mở một vò rượu, đổ rượu ra hai cái chén.
Muốn biết một thứ có tốt hay không phải xuất ra một lượng thử trước mới biết.
Vốn dĩ Dương đại thiếu gia không có bao nhiêu hứng thú với rượu của Trần Tiểu Mễ, thấy rượu trong chén, liền có chút ngạc nhiên.
“Rượu này nhưỡng không tệ a! Nhìn bộ dáng này, hẳn là không có bao nhiêu khác biệt so với rượu thưởng đẳng.”
Dương thiếu gia phe phẩy cây quạt, có chút giật mình nói.
Chưởng quầy tửu lầu uống một ngụm rượu, có chút vội vàng nói: “Mấy vò rượu này của ngươi đều có vị như thế sao?”
Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, cùng một vại.”
Dương thiếu gia thuận tay cầm một chén uống, uống một ngụm, tức khắc ngạc nhiên, “Không nghĩ tới Tiểu Mễ còn biết làm thứ này, nếu không thù rượu này……”
Chưởng quầy nhìn ra Dương thiếu gia có ý muốn mua hết, liền có chút bất đắc dĩ nói: “Dương thiếu gia, này không hợp quy củ a.”
Dương thiếu gia cười cười, nói: “Là ta càn rỡ, Vương chưởng quầy, ngươi cũng không nên khi dễ tiểu huynh đệ của ta a!”
“Sao có thể chứ!” Vương chưởng quầy miễn cưỡng cười cười nói.
Vương chưởng quầy liếc mắt nhìn Dương thiếu gia một cái, tâm tình có chút hậm hực, nếu Dương thiếu gia không ở chỗ này, hắn có thể ép giá một chút, thế nhưng Dương thiếu gia lại có mặt ở đây, nếu hắn ép giá một chút, vậy chỉ sợ là không thể lấy được một vò rượu nào.
Cuối cùng Tiểu Mễ đem hơn nữa vò rượu đã mở ra cùng với mười vò rượu còn lại đều bán cho Vương chưởng quầy, mỗi vò rượu tám trăm văn, tổng cộng kiếm được tám lượng bạc.
Vương chưởng quầy phi thường nhiệt tình, tỏ vẻ nếu sau này lại có rượu, thì có thể đưa tới.
Trong túi nhiều hơn tám lượng bạc, làm Trần Tiểu Mễ cao hứng muốn hỏng luôn, biết ở chỗ của Lục Lâm còn lại không ít rượu, có thể bán, Trần Tiểu Mễ lại càng cao hứng.
Cũng không biết vận khí của hai người tốt hay không tốt, vốn dĩ Trần Tiểu Mễ đã hạ quyết tâm mua một con la, nhưng đáng tiếc là trên đường căn bản không có chỗ nào bán la, rơi vào đường cùng, hai người đành phải đi mua một ít thứ khác trước.
Lục Lâm đến cửa hàng lương thực mua một ít gạo, mì, tuy rằng trong quầy bán quà vặt cũng có gạo và mì, nhưng không phải là ăn trong một ngày, hơn nữa, Lục Lâm cảm thấy nếu có tiền mua một chút gạo trắng thì tốt hơn, gạo và mì kiếp trước có quá nhiều thuốc.
Ngoại trừ gạo và mì, Lục Lâm còn mua thêm sáu con gà con, trứng gà ăn rất nhanh, điều này làm cho Lục Lâm có cảm giác nguy cơ, tuy rằng trong nhà đã có mấy con gà con, nhưng mua nhiều một chút cũng không thành vấn đề.
Ngoại trừ sáu con gà con, Lục Lâm còn mua thêm sáu con ngỗng con, ngỗng là thứ tốt, có thể giữ nhà, cũng có thể đẻ trứng.
Lục Lâm quyết định, sau khi mang ngỗng con về liền ném cho Trần Tiểu Thái nuôi, Trần Tiểu Thái này là một hài tử rất biết tiết kiệm, nếu là đưa ngỗng cho nó nuôi, gia hỏa này nhất định sẽ nuôi rất tốt, cẩn thận nuôi dưỡng sẽ không chết, gia hỏa này có thể làm rất nhiều chuyện, lực chú ý tự nhiên sẽ dời khỏi người hắn.
Trần Tiểu Mễ đối với chuyện có mua la hay không lưỡng lự, bất quá, vẫn đi đễn chỗ bán gia xúc dạo một vòng, chỗ bán gia xúc tương đối nhiều, không phải bệnh, thì là già, thấy không có con thích hợp, hai người chỉ có thể từ bỏ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.