Mai Sát - Bát Thiên Tuế

Chương 21: Bạn



Nếu nói giữa cha con nói chuyện cứng rắn làm Lâm Y hơi bất ngờ, vậy thì, sau khi lão đầu độc đoán vô lý nghe con gái nói ra chữ “bạn” kia, dù cho vẻ mặt vẫn tức giận chưa nguôi không tình nguyện, nhưng vẫn xoay người chẳng nói câu nào mà thả hai người vào nhà, và hành động ấy càng làm Lâm Y không thể ngờ.
Nhưng dù sao, có thể được người nào đó coi là bạn bè, có thể được người nào đó tự tay kéo vào trong nhà, vẻn vẹn những thu hoạch này cũng đủ làm cho Lâm Y cảm thấy thỏa mãn không nghĩ gì khác nữa.
Nói cách khác, nếu chỉ bị đối đãi tệ một chút là có thể đổi lấy tình nghĩa thêm sâu, thì Lâm Y rất vui vẻ khi bị ông ấy nhắm khắp nơi. Dù sao cũng không hề gây tổn thương da thịt, ung dung biết bao so với lúc trước nàng vắt hết óc tìm cách tranh thủ.
Nhưng mà sau khi vào phòng, tính toán này lập tức không thể thực hiện được.
Cũng giống như rất nhiều ngôi nhà ở nông thôn, đầu tiên vừa bước vào nhà chính là một gian phòng khách khá lớn. Gia cảnh của Diệp Nghi Thiển thoạt nhìn có vẻ không tệ, bên trong gian nhà không được hào nhoáng gì nhưng cũng có đầy đủ mọi thứ, còn được trang trí theo phong cách điển hình của các gia đình Trung Quốc. Lão đầu ngang ngạnh chống gậy ngồi xuống chiếc ghế bành cứng rắn làm từ du mộc, sau đó cứng nhắc cất tiếng nói:
– Được rồi, vào đây, nói rõ cho tôi cái chuyện rất dài dòng kia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì hử? Còn nữa, cô từ đâu đột nhiên nhảy ra một người bạn? Không nói cho rõ thì không ăn cơm đấy!
Lão đầu chẳng những nói chuyện cứng nhắc, mà thái độ cũng kiểu hờ hững nhắm mắt dưỡng thần. Thế nhưng Diệp Nghi Thiển giống như đã quen từ lâu, trước tiên cô dắt Lâm Y đến ngồi trên ghế sa-lông dài đối diện với chiếc ghế bành, sau đó điềm tĩnh hít sâu một hơi. Lúc định mở miệng, đã có tiếng khóc văng vẳng truyền đến cắt ngang mọi thứ.
Nghe tiếng, lão đầu chợt mở mắt. Nếu nói lúc ở cửa là sửng sốt, vậy thì lúc này chính là kinh ngạc:
– Hả? Sao lại có tiếng khóc của con nít!
Nhưng mà lúc này hai vị ngồi đối diện không ai rảnh trả lời ông ấy.
– Trời? Sao vẫn bọc túi che mưa vậy nè, lấy ra trước rồi nói sau, lấy ra.
Lâm Y quay đầu nhìn, vội vàng vừa nói vừa tháo tấm màng đủ màu trong lòng Diệp Nghi Thiển, luôn miệng suy đoán:
– Cái tấm che này không thoáng khí lắm, bên ngoài có gió có mưa thì dùng khá ổn, nhưng vào nhà sẽ cảm thấy ngột ngạt khó chịu liền, đứa nhỏ này chắc là ngộp tỉnh đây!
– Phải không? – Diệp Nghi Thiển cau mày nói:
– Chị thấy trước đó ngủ ngon quá nên không lấy ra, vậy tháo xuống đi.
Túi che mưa vừa được lấy xuống, cái bọc đủ màu sắc bỗng nhiên biến thành khăn buộc đầu trẻ sơ sinh. Mặt đứa nhỏ hơi đỏ lên, có lẽ thật sự hơi bị ngộp rồi, nhưng mà tiếng khóc kia vang dội mạnh mẽ, rõ ràng không có việc gì.
– Lấy ra rồi sao vẫn khóc? Đói à?
Diệp Nghi Thiển thuận miệng nói, không hề che dấu bản thân không biết gì về vấn đề này.
– Không biết nữa, hay là đại tiện rồi? Dù sao trẻ con khóc không phải vì ăn uống thì chính là bài tiết, em xem thử…
Hiển nhiên Lâm Y cũng không khá hơn Diệp Nghi Thiển là bao, nàng mò mẫm kiểm tra, nhưng nhất thời cũng không hiểu cách sử dụng tã lót:
– Trời ơi, cái này mặc sao vậy, nút tháo ở… không phải bên này, bên này… cũng không phải…
Hai người cùng nhau loay hoay ngang dọc đồ vật nhỏ kia, vẫn không nắm được bí quyết, trái lại càng làm cho đứa nhỏ khóc không ngừng. Sắc mặt của lão đầu bên kia cũng càng ngày càng khó coi.
– Được rồi! Đủ rồi! Ồn ào chết đi được!
Cuối cùng, lão đầu vẻ mặt khó coi không nhịn được nữa, bỏ cây gậy qua một bên, dựng râu trừng mắt đứng dậy nói:
– Hai tiểu quỷ các cô đừng ở đó mò bậy bạ nữa! Càng làm càng ầm ĩ! Đặt thứ quỷ kia lên bàn cho tôi!
Dáng vẻ trừng mắt dựng lông mày thật sự có chút hung dữ. Lâm Y còn không biết ông ta định làm gì, Diệp Nghi Thiển đã dứt khoát đặt chiếc loa phóng thanh khó hiểu này lên bàn trà. Lão đầu khom lưng hướng tới, nhanh chóng tháo khăn buộc đầu, sờ chỗ này ấn chỗ kia của đứa nhỏ, cuối cùng kéo tã nhìn nhìn, ghét bỏ nhăn mày nói:
– Là tè rồi, cái bụng cũng xẹp lép, trên người các cô có chuẩn bị đồ ăn đồ mặc cho thứ quỷ này không?
Nhưng thật ra Lâm Y có chuẩn bị đồ ăn trước, lúc này vội vàng lấy sữa bột trẻ em ra, tuy nhiên lại không hề nghĩ tới mấy món đồ dùng tã lót các loại. Lão đầu nghe câu trả lời như thế, vẻ mặt càng không vui, nhưng miệng vẫn phân phó Diệp Nghi Thiển lên lầu lấy vải bông gì gì đó trong hộc tủ. Lâm Y cũng bị không khách khí mà sai đi đến bên cạnh phòng bếp lấy chén nhỏ, cái muỗng và nước ấm. Chờ đến khi đầy đủ mọi thứ, lão đầu trước tiên tay chân lưu loát mà thay tã xong, tiếp theo pha sữa bột, sau đó bắt đầu đút cho đứa bé từng muỗng từng muỗng nhỏ.
Mặc dù lão đầu luôn mang vẻ mặt bực mình hùng hùng hổ hổ khi làm những việc ấy, nhưng xảy ra một màn ầm ĩ nhốn nháo vừa rồi, Lâm Y gần như cũng hiểu được tám chín phần mười tính khí kia.
Đáng tiếc… Điều này làm Lâm Y cảm thấy hơi tiếc nuối, vậy là không có nhiều cơ hội để diễn nhân vật yếu đuối dễ bị ức hiếp rồi.
Tuy rằng không nhiều cơ hội bị ức hiếp chính thức, nhưng không có nghĩa là lão đầu sẽ khách khí ít nhiều. Sau màn nhốn nháo vừa rồi, ông ấy vẫn ngồi nghiêm chỉnh trên ghế bành, vừa từ tốn đút đứa nhỏ, vừa lạnh nhạt trừng mắt nghe Diệp Nghi Thiển giải thích. Dường như Diệp Nghi Thiển cũng không cảm thấy uất ức, cứ bình tâm tĩnh khí mà giải thích, giọng nói bình dị, nói ngắn gọn nhưng đầy đủ quá trình. Từng sự kiện nguy hiểm khó tin đã trải qua, vậy mà cô lại kể không có bao nhiêu cảm xúc, Lâm Y thật hận không thể nói thay cô.
– Chuyện là như vậy. – Sau cùng Diệp Nghi Thiển nói:
– Học muội em ấy đã giúp con cứu con, bây giờ vì lời nói dối của con mà không muốn liên lụy chú Hồ, cho nên tạm thời phải ở nhà của chúng ta. Còn đứa bé này cũng vậy, chờ một hai tuần sau chị gái kia đến nhận lại mới thôi, con nghĩ chị ấy sẽ không bỏ mặc con của mình.
Chắc là cô kể bình thản quá, làm cho ba mình nghe vào cũng không có cảm giác gì. Lão đầu hoàn toàn không lộ vẻ vui mừng và đau lòng giống như mẹ của Cố Tùng Kiện, cũng như hoàn toàn không cảm thấy áy náy gì khi chính mình kêu người trở về mới dẫn tới nhiều chuyện như vậy. Sau khi nghe xong chỉ “À” một tiếng, không hỏi thêm gì về sự việc đó nữa, chỉ nhìn chằm chằm con gái nói:
– Vì vậy cô nói cô ta là bạn cô, là gạt tôi?
– …Là thật. – Diệp Nghi Thiển cũng nhìn thẳng ba mình trả lời:
– Tuy rằng bọn con vừa mới trở thành bạn bè không lâu lắm.
– Hừ hừ!
Lão đầu nghe xong, không biết nghĩ như thế nào, “hừ” hai tiếng từ trong lỗ mũi, rồi liếc nhìn Lâm Y vài lần, cuối cùng bế đứa nhỏ chống gậy đứng dậy, bực mình nói:
– Quản được cô ha! Nếu là bạn của cô, sau này cô sẽ chịu trách nhiệm tiếp đãi, ông đây sẽ phụ trách cái chầu này! Ăn cơm, ăn cơm! Không rửa tay không được vào bàn!
Dứt lời, đi thẳng về phía phòng bếp, không quay đầu lại nữa.
Nhìn lão đầu rời đi, Diệp Nghi Thiển bất đắc dĩ quay đầu, cô như muốn nói gì đó với Lâm Y, nhưng lại trông thấy Lâm Y đang mỉm cười nhìn theo bóng lưng của lão đầu. Mà thấy Diệp Nghi Thiển quay đầu, cũng liền cười dịu dàng với Diệp Nghi Thiển.
Nụ cười kia hiển nhiên không hề có cảm giác ngăn cách, cho nên sau khi ngây người giây lát, Diệp Nghi Thiển cũng hơi hơi cười đáp lại.
Mặc dù không quen, nhưng nụ cười này vẫn không tự nhiên lắm.
Vì vậy ngày hôm đó, sau khi hưởng thụ một bữa cơm thường gia không quá phong phú nhưng là đã lâu, Lâm Y tắm rửa sạch sẽ nghỉ ngơi trong căn nhà hai tầng nơi đây.
Sau khi tự nhận thân phận bạn bè, thực chất Diệp Nghi Thiển cũng không thay đổi nhiều lắm, cô không làm ra hành động nhiệt tình gì, càng không làm đạo đãi khách dẫn bạn bè đi dạo giới thiệu gia đình gì gì đó. Cô chỉ dọn một gian phòng khách trên lầu hai cho nàng, giúp nàng thay mới đồ dùng trên giường cùng với đồ dùng rửa mặt, sau đó nói “Em cứ tự nhiên, có việc chị sẽ kêu em”, liền vội vàng đi mất.
Đối với việc này, Lâm Y cũng không khách sáo và do dự. Khi Diệp Nghi Thiển đi rồi, nàng lập tức đóng cửa cẩn thận kiểm tra gian phòng khách này một lần, xác định cửa sổ an toàn, tiếp theo mở ba lô của mình ra, kiểm kê thu dọn từng vật tư mang bên người, dựa vào tình huống hiện tại mà điều chỉnh lại toàn bộ kế hoạch một lần nữa.
Vì thế, nàng thậm chí lấy giấy bút viết viết vẽ vẽ vài thứ gì đó, sau khi tính toán xong thì thiêu hủy toàn bộ, kể cả tro tàn cũng đổ ra ngoài cửa sổ, không để lại chút gì.
Sau khi làm xong hết thảy, Lâm Y mới cho phép bản thân thả lỏng toàn bộ tâm tư, ngã đầu tiến vào mộng đẹp.
Tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn nắm rõ sự việc và người quanh mình, nhưng ở đây có Diệp Nghi Thiển, ở đây vẫn coi như kiên cố bảo đảm an toàn, cho nên, mặc dù ngủ không yên ổn lắm, nhưng ít ra, lần này Lâm Y ngủ rất an tâm.
Cái gọi là an tâm, chính là dù cho buổi tối hôm ấy, xa xa phía bên ngoài xuất hiện tiếng kêu sợ hãi và tiếng súng, nàng cũng chỉ trở mình, cứ vậy mà mắt điếc tai ngơ.
Đây là một loại kỹ năng. Chẳng bao lâu nữa, người không ngủ được hoặc là ngủ như chết giữa tiếng ồn, đều sẽ không có ngày mai.
Sáng sớm hôm sau, thời tiết rốt cục đã chuyển nhiều mây, từng tia nắng sẽ xuyên qua tầng mây mù mịt chiếu xuống mặt đất, nhờ vậy sương mù tản đi không ít, chỉ còn thừa lại một mảnh sương trắng gần như trong suốt dưới ánh mặt trời chiếu rọi. Trong mắt Lâm Y, thời tiết như vậy đã xem như là thời tiết tốt hiếm có, vì vậy nàng rửa mặt xong xuôi áo quần đơn giản, điều nghĩ tới đầu tiên không phải là tìm chủ nhà muốn ăn điểm tâm hay là cái gì khác, mà là nhẹ nhàng xuống lầu, đi vòng đến sân sau của ngôi nhà.
Hôm qua lúc đứng trên ban công quan sát, Lâm Y đã phát hiện, sân sau này có vẻ chuyên thiết lập một vài dụng cụ rèn luyện, mặc dù không hoành tráng giống như trung tâm thể dục thể hình, nhưng thật ra công năng tương tự nhau. Chẳng hạn như cái thứ kim loại dùng để phơi quần áo này rõ ràng chính là một thanh xà đơn… Đối với vấn đề này, nàng cũng từng tò mò hỏi thăm Diệp Nghi Thiển, nhưng đối phương lại trả lời qua loa là năm đó ba cô dùng để khôi phục thân thể. Về phần tại sao khôi phục, khôi phục bộ phận nào, thì một chữ cũng không đề cập tới, mà Lâm Y cũng thức thời không hỏi.
Nhưng mà không hỏi tới, không có nghĩa là không thể đụng vào. Dinh dưỡng và nghỉ ngơi đầy đủ, có thể bảo đảm tố chất thân thể đạt được mức phát triển cao nhất. Ngày tháng tốt lành như vậy sẽ không kéo dài, Lâm Y cực kỳ quý trọng.
Cho nên sau khi vận động co dãn làm nóng người, nàng bắt đầu rèn luyện ‘một ngày mới bắt đầu từ buổi sáng sớm’.
Không giống với rèn luyện buổi sớm thông thường, Lâm Y sắp xếp cho chính mình vận động cường độ rất lớn, lớn đến gần như khắc nghiệt. Vì vậy sau mười lăm phút, lúc hoàn thành bài tập từ đi bộ chuyển sang chạy nước rút, chính bản thân nàng đều cảm thấy gần như không thẳng người nổi, mà cơ bắp chân đều nhức mỏi, thậm chí còn run rẩy kịch liệt kháng nghị…
Lâm Y tính toán, ngày hôm nay eo chân như vậy là đủ rồi, nhưng không nghỉ ngơi mà chỉ cho phép bản thân thở gấp giây lát, rồi ngay lập tức đi tới xà đơn nhảy người lên, nắm chắc thanh xà ổn định thân thể, chuẩn bị tiếp tục rèn luyện tay và phần bụng.
Nhưng còn chưa đu người được mấy lượt, sau lưng đã truyền tới giọng nói trầm thấp quen thuộc.
– Em đang làm gì?
Quay đầu lại, Diệp Nghi Thiển đang ôm vai đứng chỗ góc cách đó không xa, cô cũng đã thay một bộ quần áo ở nhà thoải mái đơn giản. Khí chất người xã hội thành thục đã giảm bớt không ít, nhưng vẻ mặt cô lại không thay đổi gì nhiều. Lúc này đang nhìn thẳng bên này mặt vô biểu tình, không nhìn ra được là người này nghe được tiếng động nên đặc biệt tới kiểm tra, hay là tới sân sau có việc rồi trùng hợp gặp nhau.
– Xin lỗi…
Mới đầu Lâm Y còn quay đầu mỉm cười, vừa nhìn thấy vẻ mặt kia thì trong lòng giật mình không nhẹ, thầm nghĩ có phải mình đã chạm đến cấm kỵ gì không, vội vã nhẹ buông tay xuống xà đơn, lời nói trong miệng cũng biến thành:
– …Việc đó, có phải em đã làm chuyện gì không nên làm à? Học tỷ?
Có lẽ trong lòng không vững, hoặc là xuống quá nhanh, lúc Lâm Y tiếp đất, bước chân hụt một cái, gần như không đứng vững.
Một màn này làm cho vẻ mặt vô biểu tình của Diệp Nghi Thiển chuyển thành nhíu mày. Cô bước tới vài bước, im lặng đỡ đối phương, lúc này mới mở miệng nói:
– Nên làm hay không, tự em phải có cân nhắc. Em đang làm gì đây?
Không biết có phải là ảo giác hay không, giọng nói này tuy rằng nghe bình thản, nhưng bên trong hình như trộn lẫn một chút bất đắc dĩ cùng với… cái gì đó.
Không cách nào phân rõ, cho nên Lâm Y cũng không dám đoán bừa, chỉ có thể lựa chọn tiếp tục yếu ớt trả lời:
– Em… đang rèn luyện đấy. Trải qua chuyện lần trước, em nghĩ tố chất cơ thể chưa đạt, sau khi đột phá sẽ ảnh hưởng bản thân. Chẳng phải học tỷ cũng đã nói, lỡ như tái phát lúc có tình huống đột xuất thì không phải là chuyện gì tốt đối với bản thân và cả mọi người đó sao… Vì vậy….
Thật ra Lâm Y không ngại sắm vai kẻ yếu, nhất là ở trước mặt Diệp Nghi Thiển. Mặc dù hiện giờ là sắm vai, nhưng mà chung quy có một ngày bản thân mình sẽ thật sự trở thành kẻ yếu trong mắt cô ấy. Đã như vậy, cứ định vị như thế này ngay từ đầu, có lẽ đều là chuyện tốt đối với đôi bên.
Mà đối diện với Lâm Y như vậy, vẻ mặt Diệp Nghi Thiển rốt cục buông lỏng, lộ vẻ có chút giống như khổ não, giống như không biết nên nói thế nào.
– Rèn luyện… Phương pháp rèn luyện không phải như vậy. – Cô như đang cân nhắc dùng từ, vừa suy nghĩ vừa nói:
– Mọi việc đều chú trọng tiến hành theo tuần tự. Rèn luyện bản thân đến gần như co rút, không phải việc gì hay… Em không cần sốt ruột như vậy… Nói chung…
– Nói chung… Em nhớ cho kỹ, chị đã nói rồi, chúng ta là bạn bè, cho nên trong khoảng thời gian này, chị sẽ bảo đảm an toàn cho em.
Dường như có chút bất mãn đối với biểu đạt dài dòng lải nhải, nói nói, Diệp Nghi Thiển đột nhiên nói một câu như đinh đóng cột như vậy, sau đó liền im lặng kéo Lâm Y đi tới sân trước.
– Đi tắm, ăn cơm.
Mà một câu cuối cùng trước khi ngậm miệng, có vẻ đã nói rõ mục đích tới sân sau của cô.
Lâm Y gần như là bị kéo đi thân bất do kỷ. Một lát sau, mới điều chỉnh nhịp chân, đồng thời, lộ ra ý cười.
Cho nên thái độ vừa nãy, chỉ là bởi vì không biết nên dùng thân phận bạn bè nói như thế nào sao? Là như vậy phải không?
Nàng cười vui vẻ nhìn người dẫn nàng phía trước. Lần này, không phải là vì tiến triển thuận lợi gì đó, cũng không phải là vì đạt được mục đích gì đó. Mà chỉ đơn giản là cảm thấy… người này thật sự là, rất đáng yêu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.