Mạc Tử Băng!!

Chương 26: Vẽ cát



Hôm nay là ngày cuối cùng bọn họ ở đây chơi. Nên mọi người dậy sớm hơn mọi ngày

– Giờ chúng ta chơi một trò chơi đi _ Vẫn là giọng nói phấn khởi ấy của nhỏ

– Trò gì? _ Cô lên tiếng hỏi

– Hừm đó là sẽ phân mỗi cặp 2 người. Một người cõng người kia, chúng ta sẽ thi chạy trên cát. Nếu cặp nào mệt mỏi trước và té ngã xuống cát trước thì sẽ bị loại _ Nhỏ thản nhiên nói

– Xí, dễ thôi mà _ Anh nhìn nhỏ đầy khiêu khích nói

– Nhưng các cặp đôi có quyền làm mọi cách để cặp khác té _ Nhỏ bồi thêm một câu nữa

– Được vậy chơi thôi _ Cậu vui vẻ đáp

– Vậy lần này vẫn bóc thăm nhé _ Nhỏ vui vẻ nói

– Oke _ Mọi người đều hào hứng nói ngoại trừ nó và hắn nãy giờ im lặng

Sau khi rút xong, lại một lần nữa nó chung cặp với hắn, nhỏ chung cặp với anh, cậu chung cặp với cô ( ^^)

– Haizz, sao cứ chung cặp với anh thế _ Nhỏ than rồi liếc nhìn anh

– Cô nghĩ tôi muốn lắm chắc _ Anh lập tức trợn mắt nhìn cô, ai biết được khi anh được chung cặp với nhỏ đã vui đến nhường nào

– Thôi được rồi 2 đứa, chuẩn bị chơi thôi _ Cô đứng ra giảng hòa cho 2 người

Còn sớm nên trên bờ hầu như không có ai ngoài bọn nó nên khi chạy cũng chẳng có cản trở nào. Mọi người đều ở trong tư thế chuẩn bị, khi nhỏ đếm tất cả đều chạy. Trong khi chạy các con gái đều quan sát kỹ đối phương như thế nào. Người dẫn đầu là hắn vì cậu và anh thân thủ không tốt bằng hắn, anh thì chỉ là chuyên về chất độc còn đánh đấm vẫn còn thua hắn một bậc. Còn cậu là chủ tịch của một tập đoàn nhưng không phải không biết võ, thân thủ rất tốt nhưng so với thằng em mình có lẽ vẫn còn thua hắn. Đến cuối cùng dù dùng bao nhiêu thủ đoạn thì dường như hắn và nó rất ăn ý nên đã chiến thắng.

– Hứ, anh đúng là vì anh mà thua rồi đấy _ Nhỏ hậm hực trừng mắt nhìn anh

– Tôi cũng có muốn đâu, ai biểu cô nặng quá chi? _ Thật ra thì khi cõng cô thì anh hơi ngạc nhiên nhìn cô ăn nhiều đến như thế nhưng không ngờ lại rất nhẹ. Nhưng vì giữ sĩ diện cho mình nên anh nói nhỏ nặng

– Nực cười, tôi nhẹ lắm đấy nhá _ Nhỏ tức đến điên người, không ngờ anh ta dám nói mình nặng

– Đuổi theo tôi đi nè _ Anh nhìn nhỏ khiêu khích rồi chạy đi

– Anh chờ đó _ Nhỏ hung dữ đuổi theo anh

– Hai đứa nó vui quá ha _ Cô bỗng lên tiếng cười hiền nhìn anh và nhỏ

– Đúng rồi, hay chúng ta cũng chơi đuổi bắt đi _ Chẳng biết từ lúc nào cậu lại trẻ con như thế

– Anh con nít thế? _ Cô tủm tỉm cười nhìn cậu

– Có sao đâu, dù sao chúng ta cũng còn trẻ _ Cậu cười tươi nhìn cô

– Cũng được vậy anh đuổi đi, tôi chạy _ Cô cười tinh nghịch rồi cũng bắt đầu chạy Vậy là lại có một cặp đuổi bắt nhau nữa, chỉ còn lại nó và hắn ngồi trên cát ngắm nhìn sóng biển trôi thôi.

– Cô đã có chút rung động nào chưa? _ Bất chợt anh đột nhiên hỏi nó

– Anh là đang hỏi nhân cách nào? _ Nó quay sang nhìn hắn

– Chỉ có cô bây giờ ở trước mặt tôi tất nhiên là cô rồi _ Anh hơi đơ ra nhìn nó rồi cũng trả lời

– Vậy đối với anh đó là tình yêu thật sự hay chỉ là nhất thời? _ Chưa vội trả lời hắn, nó hỏi ngược lại hắn vì thật sự nếu nó rung động thì người con trai ở trước mặt nó này có bỏ đi như quá khứ không?

– Tôi chẳng dám nói là tình yêu này là nhất thời hay mãi mãi nhưng tôi dám chắc rằng trong tất cả cô gái mà tôi từng gặp thì cô rất đặc biệt. Luôn luẩn quẩn trong đầu óc của tôi dù sáng hay là đêm. Mỗi khi gặp cô tôi đều cảm nhận được trái tim đập rất nhanh, khi cô trúng độc tôi đã lo lắng chỉ muốn người bị trúng độc là tôi. Tôi chỉ muốn ở gần cô, bảo vệ cô, không muốn cô tổn thương, muốn làm bạn đời của cô. Tôi chỉ muốn như vậy _ Hắn cũng xoay qua nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng nhưng quyến rũ ấy, thật sự hắn không rõ đó có phải thật sự là tình yêu không nhưng hiện tại hắn chỉ muốn vậy.

– Anh nghĩ đó là yêu? _ Nó biết rõ chứ nhưng vẫn cố tình hỏi hắn

– Dần dần rồi thời gian cũng sẽ nói lên điều đó _ Hắn mỉm cười nhìn nó, ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều

– Ngu ngốc. Sao anh không bỏ cuộc? _ Nó vẫn nhìn hắn hỏi

– Lâm Thiên Tài tôi đã muốn làm chuyện gì thì sẽ làm đến cùng, không từ bỏ nửa chừng. Tôi đã nói là sẽ trở thành chồng tương lai của cô thì chắc chắn sẽ như vậy _ Hắn nghiêm túc nhìn nó trả lời

– Tôi hỏi thật… Anh có bao giờ nghĩ sẽ tổn thương người khác chưa? _ Chẳng hiểu sao hôm nay nó lại hỏi hắn nhiều đến thế nhưng nó rất tò mò muốn biết

– Tôi không chắc là sẽ không làm tổn thương ai khác nhưng nếu đã yêu rồi thì sẽ chẳng bao giờ muốn người mình yêu thương lại bị tổn thương cả. Cô hãy tin tôi và mở trái tim băng giá của cô ra đi _ Hắn biết nó muốn hỏi cái gì, nó sợ hắn sẽ tổn thương nó. Hắn biết quá khứ nó rất đau thương nên hắn càng muốn che chở nó

– Hãy thực hiện bởi hành động _ Dứt lời nó đứng lên dạo bước trên bờ biển

Hắn mỉm cười nhìn bóng lưng nó, có phải nó đã cho hắn cơ hội không? Không suy nghĩ nhiều hắn lập tức đứng lên đi theo nó

*Chiều*

Khi mặt trời sắp lặn chỉ còn 3 người con trai ở bờ biển, đó không ai khác ngoài Tài, Bảo, Tuấn

– Tụi mình viết tên lên cát đi _ Anh nảy ra ý kiến nói với hai người còn lại

– Tên gì? _ Cậu hỏi anh

– Tên người mình thích _ Anh mỉm cười rạng rỡ nhìn hắn và cậu

– S…Sao? _ Cậu ấp úng nói

– Đi thôi, mọi người ở một nơi nha _ Anh vui vẻ đứng dậy tìm cái cây rồi tiến lại nơi xa vẽ tên người mình thích lên cát

Sau khi vẽ xong thì 3 người về lại khách sạn, sóng biển vẫn cứ vỗ vào bờ nhưng lại không trôi đi nét vẽ đó mà tình cờ để cho 3 cô gái kia nhìn thấy

– Sao không thấy bọn họ nhỉ? _ Nhỏ nhìn xung quanh cũng không thấy bọn họ

– Chắc về khách sạn r.._ Định nói thì đột nhiên cô phát hiện ra một cái tên dưới cát, còn có hình trái tim to lớn. Rất đẹp nhưng đó lại là tên cô? Còn có tên cậu nữa? Bất giác khuôn mặt cô đỏ như quả cà chua

– A…thì ra là anh Tuấn thích chị nha _ Nhỏ lém lỉnh cười tinh nghịch nhìn cô

– S..Sao chứ. Đâu phải… _ Cô ấp úng mở miệng nói thì chợt nghe thấy nó nói

– Bên kia cũng có nữa kìa _ Nó chỉ cái hình trái tim khác cách hình trái tim mà cô phát hiện không xa

– Ô hô, hình như là Kim Bảo yêu Thiên Thanh nha _ Nhân cơ hội này cô trả thù nhỏ vì dám trêu chọc mình. Nhìn nhỏ cô mới để ý nhỏ như chết đứng, trợn mắt nhìn hình trái tim đó mà khuôn mặt đỏ lên từ lúc nào chẳng hay biết

– Anh ta hết chuyện chọc rồi hay sao ấy… _ Nhỏ lấp ba lấp bấp nói

Cô và nhỏ nhìn nhau rồi cùng nhau chạy tìm thứ gì đó thì lập tức đã nhìn thấy. Nó cũng từ từ đi đến bên bọn họ rồi cũng ngạc nhiên nhìn hình vẽ được vẽ ở cát. Đó cũng là một hình trái, tên trên đó lại là….

– A ha, thì ra ai đó cũng có vẽ nè, còn là Thiên Tài yêu Tử Băng nữa nha _ Cô và nhỏ nhìn nhau rồi đưa mắt về phía nó, khiến nó vừa ngạc nhiên lại thoáng đỏ mặt, bỏ mặt 2 người lại về khách sạn

Cô và nhỏ cũng nhìn nhau rồi về luôn…

Nhưng lại chẳng ai biết được khi mọi người về khách sạn thì chẳng ai nói với ai câu nào. Đến khi cô, nhỏ, nó lần lượt ra ngoài biển chụp lại cái hình vẽ ấy rồi về lại khách sạn với khuôn mặt đỏ và với trái tim rung động.

Tối hôm đó, 6 người đều chẳng ai ngủ được, đều nghĩ về đối phương không ngừng

End chap 26


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.