Vì cuộc thi mà nhà trường sắp tổ chức cần nhiều thời gian để luyện tập nên sẽ thi từng vòng. Mỗi vòng các cặp sẽ có 3 ngày để mà tập luyện với nhau. Hôm nay là ngày đầu tiên được nghỉ, nó với nhỏ và anh với hắn cùng tụ tập ở nhà hắn, không ai phản đối nên đã có mặt tại nhà hắn lúc 8 giờ sáng.
– Vòng 1 là thi thiết kế thì nên thiết kế gì nhỉ? _ Nhỏ đang suy nghĩ rồi hỏi
– Cô biết thiết kế?? _ Anh ngạc nhiên nhìn nhỏ hỏi
– Tôi và Băng có một bà chị chuyên nghành về thiết kế. Hình như rất nổi tiếng mà các thiết kế của bả đưa ra đều được bán với số lượng nhỏ, có thể nói là hiếm. Lúc chúng tôi 15 tuổi thì chị ấy đã 19 tuổi rồi, sự nghiệp cũng thành đạt và nhiều người biết đến. Vì vậy chúng tôi theo chị ấy học thiết kế, bây giờ chị ấy đang ở nước nào tôi cũng không rõ _ Nhỏ tuôn một tràng giải thích cho anh. Không biết vì sao mà nhỏ không muốn anh nghĩ nhỏ thua kém.
– Chị cô tên gì? _ Anh nghi hoặc nhìn nhỏ
– Chị ấy là chị ruột của Băng. Tôi là em kết nghĩa, để tôi nhớ xem. À là Mạc Thiên Thư biệt danh ở nước ngoài là Design Queen ( Nữ hoàng thiết kế)
– Còn với các cô, chị ấy có biệt danh là Rose phải không?
– S…Sao anh biết? _ Nhỏ ngạc nhiên nhìn anh vì biệt danh này là do nhỏ đặt cho bà chị của nhỏ, ngoài nó và nhỏ thì không ai biết nữa. Vậy mà bây giờ…
– Thì tại bà chị mà cô nói cũng là chị kết nghĩa của chúng tôi. Chị ấy nói là hãy gọi chị ấy là Rose vì cái tên này làm chỉ nhớ đến 2 đứa em “ quỷ “ của mình
– Có duyên quá nhỉ
Nó và hắn nãy giờ như khúc gỗ im lặng lắng nghe 2 người kia nói chuyện. Hắn thì nghĩ là chỉ cần bà chị đó về đây có phải hắn thêm 1 đồng binh giúp hắn không? Lỡ như bà chị đó cũng biết quá khứ đó của nó thì sao? Hắn nở nụ cười vui vẻ, cảm thấy trong lòng rất vui. Còn nó thì cũng hơi ngạc nhiên, có phải quá trùng hợp không? Thật sự ông trời có ý gì chứ?
Hai con người, hai suy nghĩ khác nhau hoàn toàn.
Anh ngạc nhiên nhìn hắn. Hắn đang cười sao? Đã mấy năm rồi hắn không cười, vậy bây giờ vì việc gì mà hắn lại cười? Có phải vì nó không? Từ lúc gặp mặt nó, hắn cười nhiều hơn. Hầu như con người ác quỷ của hắn, anh không còn nhìn thấy nữa. Bất giác anh nở nụ cười ôn nhu rồi nhìn sang nhỏ. Hắn cũng theo đuổi nó thì anh phải theo đuổi nhỏ thôi.
Nhìn thấy anh đang nhìn nhỏ rất ôn nhu. Cô đơ ra, nụ cười này sao giống thiên thần quá, không biết có phải cô đang bị hoa mắt không. Mà nhìn thấy xung quanh anh toàn là ánh sáng như ánh mặt trời, bắn xung quanh từ cơ phía sau lưng anh. Tim nhỏ đập mạnh, bất giác mặt đỏ lên. Thấy được biểu hiện đó, anh lại càng đắc ý. Nhỏ bây giờ trông rất đáng yêu như cô gái mới biết yêu vậy.
– Thôi được rồi, Băng, mày đo kích cỡ của Tài đi. Tao đo cho Bảo cho _ Nhỏ nói sang chuyện khác để che giấu khuôn mặt đang đỏ của nhỏ.
– Ừ. Cởi áo _ Nó lạnh lùng nhìn hắn hỏi
– Mặc áo không được sao? _ Nói thì nói chứ hắn cũng cởi áo ra – Tôi biết nhưng cởi áo đo chính xác nhất. Với lại tôi cũng không rảnh nhìn thân thể anh làm gì _ Nói xong nó cầm thước dây lấy số đo. Nhỏ cũng vậy.
Khi chạm vào làn da của hắn, nó cảm nhận được cơ thể hắn rất khoẻ. Làn da trắng như con gái vậy. Còn có 6 múi nữa. Nhỏ thì tim đập nhanh khi chạm vào anh, vì nhỏ chưa làm vậy bao giờ. Body của anh có cả sáu múi cơ không kém hắn. Làn da thì trắng hồng như da baby nhưng lại rất khoẻ. Khi nhỏ và nó chạm vào cơ thể của anh và hắn, hai người hơi run lên rồi tim lại đập nhanh.
Lấy số đo xong, nó và nhỏ hỏi hai người 1 câu
– Anh muốn màu sắc nào _ nó và nhỏ đồng thanh hỏi
– Trắng/Đen _ Anh thì nói trắng, hắn thì lại nói đen. Nhìn vào thì làm gì có ai tin hai người này là bạn thân chứ
– Được _ Nó và nhỏ lại đồng thanh tập 2
– Chúng tôi về trước, 2 ngày sau gặp lại _ Nói xong nó đi trước. Nhỏ cũng đi theo nhưng đến cửa thì xoay lại nhìn bọn họ rồi nói lớn
– Cứ tin tưởng chúng tôi, chúng tôi sẽ làm các người khâm phục. Còn anh, hãy cứ chờ đó. Tôi sẽ khiến anh thốt lên nói rằng tôi thiết kế giỏi _ Nói xong nhỏ quay gót đi theo nó luôn
– Tôi sẽ chờ _ Anh và hắn cùng đồng thanh nói nhỏ xong lại cùng nhìn nhau mà nhếch mép rất quyến rũ và… nguy hiểm
– Mày thương Băng rồi phải không?
– Đúng vậy. Tao yêu cô ấy, tao cũng đang theo đuổi. Tao có cảm giác quá khứ của cô ấy không đơn giản. Mà mày cũng yêu nhỏ Thiên Thanh rồi phải không?
– Đúng. Cô nhóc ấy cứ như thiên thần vậy nhưng…
– Sao?
– Hôm lúc cô nhóc ấy đuổi theo tao thì tao bị một cục đá nhỏ ném vào chân. Khi phóng thì lại rất nhẹ nhàng nhưng sức sát thương lại rất lớn. Tao cũng bị đau đấy chứ nếu không cô nhóc ấy đừng mong bắt được tao _ Anh kể lại chuyện mà anh thấy kì lạ cho hắn nghe
– Mày có biết đó là ai? _ Hắn trầm ngâm rồi ngẩng đầu nhìn anh hỏi
– Tao cũng không rõ, lúc đó tao không có đề phòng nhưng tao chắc chắn là do người phía sau phóng đá. Với lại lúc đó xung quanh rất ít người, người lớn là đa số _ Anh kể cho hắn nghe suy luận của mình
– Vậy chính là cô nhóc đó?!! _ Rồi bất chợt hắn và anh cũng lên tiếng
– Nhưng làm sao có thể?? Cô nhóc đó chỉ là một tiểu thư thôi mà…thân thế của cô ta t…
– Mày cũng đâu biết rõ thân thế của cô ta, 2 người bọn họ đều bí ẩn như nhau. Có lẽ tao và mày chung con đường tìm ra sự thật rồi đấy _ hắn nhếch mép cười thú vị. Từ khi gặp hai người họ, trực giác của anh cho biết hai người họ có một sự nguy hiểm nào đó rất bí ẩn và hắn biết nhỏ cũng là một ác quỷ nhưng ác như thế nào thì hắn sẽ để cho anh tìm hiểu.
– Thú vị thật _ Anh nhếch mép cười. Thật sự rất thú vị thì ra người mà anh tưởng là thiên thần đó lại có gì đó ẩn giấu như ác quỷ. Nụ cười đó của anh rất hiếm khi thấy vì đó là nụ cười mà anh tìm thấy con mồi…
End chap 12
Xin lỗi các bạn nữa =(( chap này có vẻ không liên quan lắm nhưng cũng sắp có nhân vật mới ra lò rồi nhe