Y phục mà Y Nhật và Y Nguyệt chuẩn bị cho ta là một bộ kim sa óng ánh và sang trọng.
Tà áo dài dài thêu chỉ bạc hình chim phượng hoàng.
Tay áo rộng rãi, thướt tha thể hiện sự cao sang, xinh đẹp.
Cả bộ y phục toát lên vẻ quý phái và cao cao tại thượng.
Y phục rất đẹp nhưng rõ ràng là vô cùng không hợp với ta.
Vì thế, ta quyết định bỏ chúng qua một bên, tự mình dùng linh lực hóa ra một bộ tuyết sa màu vàng nhạt.
Kiểu dáng thoải mái, màu sắc nhẹ nhàng mà ta vẫn hay mặc khi còn trên Tiên giới.
Sau đó ta dùng một dải lụa màu vàng nhạt buộc lấy suối tóc đen óng và mềm mại của bản thân.
Lúc ta gần như đã thu xếp ổn thỏa cho bản thân, Y Nhật và Y Nguyệt đi vào dọn dẹp mọi thứ.
Hai tiểu cô nương nhìn thấy hồ nước bị Ma tôn đại nhân phá hỏng như thế thì lập tức nhìn ta đỏ mặt ngại ngùng.
Chỉ nhìn cái ánh mắt có phần mờ ám của họ, ta thiệt muốn đánh chết cái tên Long Phá Thiên yêu nghiệt kia.
Nhưng họ chẳng hỏi gì nên ta cũng không tiện giải thích thêm.
Mà giải thích cũng chưa chắc họ sẽ tin tưởng.
Vì thế, ta coi như không biết gì, vội vàng đi theo Y Nhật và Y Nguyệt.
Khi vừa đi đến cửa, căn phòng kế bên của ta cũng đồng loạt hé mở.
Một mĩ nam tử thân hình cao lớn, phong thái uy nghiêm bước ra.
Hắc bào đen tuyền thêu hình Ác Long bằng chỉ kim tuyến màu vàng.
Nam tử tuấn tú mà yêu nghiệt.
Gương mặt lạnh lùng cao ngạo, đôi mắt âm trầm khiến người ta khó đoán ra tâm tư, môi mỏng khẽ nhếch tỏ vẻ khinh đời ngạo thế.
Hắn hiển nhiên chính là Ma tôn Long Phá Thiên đáng ghét của Ma giới.
Ta và hắn gần như ngước lên đối diện nhau cùng một lúc.
Hắn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt thấp thoáng tia hồng quang nhẹ nhàng.
Ta thật sự cảm thấy ngượng ngùng và xấu hổ biết bao.
Sau đó, để phá vỡ cái không khí có phần kì lạ và mờ ám này, Long Phá Thiên giơ tay che miệng, giả vờ ho nhẹ vài tiếng rồi cất giọng bâng quơ:
– Đi theo ta.
Ta lơ ngơ chẳng biết làm sao nên đành nhẹ chân nhẹ tay chạy đuổi theo hắn.
Long Phá Thiên dẫn ta đi dọc qua hoa viên, xuyên qua một dãy hành lang, đến với một Đại điện nguy nga tráng lệ.
Đại điện to lớn, lát đá hắc thạch sang trọng và quý giá.
Hai bên cổng lớn trang trí bởi hai con Ác Long hung tợn và trông rất đáng sợ.
Ác Long được điêu khắc tỉ mỉ, thể hiện rõ nét bộ dáng tức giận và uy quyền.
Tới cửa Đại điện, một loạt người vừa nhìn thấy Long Phá Thiên thì lập tức quỳ rạp xuống:
– Cung nghênh Ma tôn quay trở về Ma giới.
Ma tôn vạn tuế..
vạn tuế..
vạn vạn tuế.
Long Phá Thiên ngạo nghễ bước vào Đại điện như một vị thần cao cao tại thượng.
Hắn tiến đến chiếc Long ỷ to lớn đặt giữa Đại điện.
Vừa tới nơi, Ma tôn vung hắc bào tung bay, uy quyền và thách thức ngồi lên Long ỷ.
Ánh mắt của hắn nhìn xuống tất cả chúng sinh thể hiện rõ phong thái bậc đế vương.
Ta chưa từng nhìn thấy một Long Phá Thiên uy nghiêm và bá khí như thế.
Thì ra bản chất của Ác Long trong truyền thuyết là vậy sao? Dường như vạn vật chúng sinh không là gì trong mắt của hắn cả.
Mĩ nam bậc nhất Lục giới quả nhiên là không ai sánh kịp.
Phong cảnh bá khí như thế này ắt hẳn sẽ cực kì duy mĩ nếu như không có sự xuất hiện của Ngư Lạc ta đây.
Ta xách chiếc váy màu vàng nhạt đi phía sau Long Phá Thiên.
Gương mặt hồn nhiên, ánh mắt to tròn, lúm đồng tiền ẩn hiện, váy vàng tung bay.
Nhưng bộ dáng của ta lại chẳng hề phù hợp với diễn biến lúc này nơi Đại điện.
Ta cảm thấy bản thân thật sự sát phong cảnh nên đành đứng nép phía sau Long ỷ của Ma tôn.
Cố gắng trở thành một nhân vật gần như vô hình trong Đại điện.
Nhưng khi Long Phá Thiên cho tất cả những người trong điện được miễn lễ.
Ta dường như mơ hồ cảm nhận được sát ý đâu đây.
Mĩ nhân đệ nhất Ma giới nhìn ta với ánh mắt đầy căm giận.
Lãnh Tuyết Hàn gương mặt bạch ngọc, mày liễu xinh đẹp, hai mắt âm trầm nhìn ta như muốn phanh thây ta ra vậy.
Nếu ánh mắt có thể giết người thì hẳn là ta đã chết tan xác rồi.
Cuộc sống thật khiến ta cảm thấy phức tạp và khó hiểu.
Ta chưa từng tiếp xúc hay trò chuyện gì với nàng cả, không hiểu sao lại đột nhiên bị người ta thù hận đến mức độ này cơ chứ.
Vì thế, trong vô thức, ta lui về gần sát bên Long Phá Thiên.
Hắn khẽ liếc đôi mắt phượng nhìn ta nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì.
Lúc này, phía dưới Đại điện, Ân Minh Dương lễ phép lên tiếng:
– Khởi bẩm Ma tôn đại nhân, đám tàn dư của Tây Tước đã bị chúng thuộc hạ bắt giam trong Địa lao rồi ạ..