Lúc này ta cảm thấy việc một bàn tay của hắn được cột chặt với tay ta sẽ làm cản trở sức mạnh của Long Phá Thiên.
Hắn không thể tự do đối phó với đám hắc y nhân độc ác kia được.
Vì thế, ta định mở miệng muốn cởi dải lụa buộc tóc trên tay ra thì thấy Long Phá Thiên đã tung một chưởng vào đám hắc y nhân bên dưới.
Ngay khi bọn họ hóa thành làn khói đen bay lượn lờ rồi biến mất.
Long Phá Thiên đưa ta bay về phía dòng suối.
Sau đó đem cả ta và hắn thả người nhảy xuống dòng suối nhỏ róc rách bên khu vườn đào ngát hương thơm..
Ta như cá gặp nước, bơi lội tự do và quẫy mình theo làn nước mát lạnh.
Long Phá Thiên và ta cùng nắm tay nhau bơi xuống đáy nước.
Thì ra phía dưới này có một luồng ánh sáng màu hồng dịu nhẹ.
Chúng ta bơi đến luồng ánh sáng đó, xuyên qua ánh sáng đi đến một không gian mới lạ.
Lúc này ánh sáng xoay chuyển, mang cả ta và hắn rời khỏi ảo cảnh, đến một vùng đất mới lạ khác.
Nơi đây không còn khói trắng hay sương sớm mờ ảo.
Chỉ có một ngôi nhà tranh đơn sơ.
Phía trước nhà tranh để một bộ bàn ghế gỗ.
Xung quanh đầy những loại thảo dược hiếm thấy.
Mùi hương thảo dược tạo cho ta cảm giác dễ chịu và tỉnh táo.
Trực giác cho ta biết nơi đây là khung cảnh thật sự, chứ không phải ảo cảnh như những lần trước.
Vì để hóa giải gút mắc trong lòng, ta cất giọng nói:
– Dòng suối khi nãy là mắt trận sao?
Long Phá Thiên nhẹ nhàng gật đầu xem như đồng ý.
Sau đó ta lại hỏi:
– Vì sao ngươi đoán được?
– Thứ đó dư thừa nhất ảo cảnh.
– Long Phá Thiên ngạo mạn đáp lại.
Ta thật sự rất muốn giơ tay lên đánh cái gương mặt gợi đòn này của hắn.
Trận pháp bố trí tinh vi như thế, hắc y nhân kẻ nào kẻ nấy đều rất hung tợn nhưng hắn lại chẳng coi ra gì.
Sau đó, chắc có lẽ nhìn thấy khuôn mặt của ta chuyển đổi quá nhiều sắc thái biểu cảm, Long Phá Thiên lên tiếng giải đáp:
– Cả cái ảo cảnh đó, dòng suối làm hạn chế sức mạnh của ta và hắc y nhân.
Ngay cả lúc ta đánh đám người đó văng ra khắp nơi, hắc y nhân cũng không một ai rớt xuống dòng suối cả.
Tất cả đều né nó ra một cách khó hiểu..
nên ta đoán được thôi.
Ta vui vẻ gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Nhưng khi ta định mở lời nói tiếp thì một giọng nói xa lạ vang lên:
– Không ngờ cũng có ngày Ác Long viếng thăm hàn xá của lão phu này nữa.
Ta hiếu kỳ xoay người nhìn lại nơi phát ra âm thanh.
Từ ngoài rừng tre phía xa xa, một đại thúc râu tóc bạc phơ, mặc một thân áo trắng như tuyết, cả người toát ra khí chất thanh nhã đang đứng đó nhìn chúng ta.
Long Phá Thiên cười nhẹ đáp lại:
– Cũng không ngờ Thần Dược Vương mất tích bao năm lại trốn chui trốn nhủi ở đây..
Thần Dược Vương? Đây là Thần Dược Vương trong truyền thuyết hay sao? Tương truyền Thần Dược Vương xuất thân ở Thần tộc, là người nổi tiếng Lục giới với y thuật cao minh, cứu người chết thoát khỏi cửa tử trong gang tấc.
Người mà khắp Lục giới đều kính nể và truy tìm bao năm qua là đây sao? Ta hết sức mừng rỡ, hai mắt tràn đầy ngưỡng mộ nhìn vị đại thúc phía trước.
Nhưng đột nhiên bàn tay của ta bị người nào đó nắm chặt hơn.
Ý đồ cảnh cáo thể hiện rất rõ ràng trong cái nắm tay đó.
Ta quay qua nhìn thì thấy Long Phá Thiên tư thế hiên ngang, hai mắt nhìn thẳng Thần Dược Vương.
Cứ như cái nắm tay thật chặt lúc nãy là do ta bị ảo giác mà thôi..
Mặc dù bị Long Phá Thiên chế nhạo nhưng Thần Dược Vương vẫn không tỏ vẻ tức giận mà ngược lại còn cười thật to, thật khí phách:
– “Trốn chui trốn nhủi” là cách nghĩ của ngươi.
Còn với ta là “tự do tự tại”.
Biết đâu sau này bản thân ngươi cũng thích “trốn chui trốn nhủi” như thế này.
Sau đó, Thần Dược Vương nhìn sang ta với ý tò mò rồi lên tiếng:
– Ma tôn đại nhân cuối cùng cũng có ngày này sao? Mấy ngàn năm qua, Ma tôn nổi tiếng không gần nữ sắc, cũng không cho phép nữ nhân nào đến gần mình.
Ta còn tưởng ngươi là đoạn tụ chi phích nữa chứ.
Không ngờ bây giờ lại muốn buộc chặt một tiểu Tiên nữ bên cạnh mình như vậy..
Thần Dược Vương có vẻ suy ngẫm, sau đó nhìn ta đầy thân thiện rồi nhắc nhở:
– Tiểu tiên nữ..
con đường tương lai có vẻ lắm gian truân.
Ngôi vị Ma hậu coi bộ nhiều kẻ tranh giành.
Ngươi có thể quay đầu trước khi quá muộn..
– Câm miệng cho ta.
– Long Phá Thiên đột nhiên gằn từng tiếng tỏ ý cảnh cáo.
Ta có nghe lầm hay không? Ma hậu? Chẳng phải đó là ngôi vị định sẵn của Lãnh Tuyết Hàn hay sao? Ta cảm thấy Thần Dược Vương có chút hiểu lầm gì ở đây nên vội vàng lên tiếng giải thích:
– Thần Dược Vương đừng hiểu lầm.
Ta không phải người của Ma giới.
Càng không hề mơ đến vị trí không phải của mình.
Cả Lục giới này đều biết Lãnh Tuyết Hàn mới thật sự là nữ chủ nhân tương lai của Ma giới.
Lúc nãy là do tình thế cấp bách mà thôi…