Rõ ràng là quan tâm người khác nhưng sao hắn có thể thô lỗ và gợi đòn như thế.
Ai ngu ngốc chứ.
Ta thật sự rất muốn xông lên chửi lại hắn nhưng lúc này ta lạnh run đến mức răng va phải môi.
Miệng cũng sắp bị đông cứng đến nơi.
Ta bỏ qua thứ gọi là nam nữ thụ thụ bất thân hay cái gì mà quần áo của nam nhân thì không thể mặc vào vì phải giữ lễ nghĩa.
Hắc bào vừa mới cởi ra từ trên người hắn nên áo vẫn còn vươn chút hơi ấm.
Đồng thời, ta cảm nhận được mùi đàn hương nhè nhẹ từ hắc bào bay ra.
Mùi hương quen thuộc này làm ta tỉnh táo hơn hẳn.
Do dáng người của Long Phá Thiên cao lớn hơn ta rất nhiều nên hắc bào đối với ta là quá dài.
Ta vừa khoác áo vừa bước thấp bước cao đi theo hắn lên trên núi.
Càng đi lên cao, dãy Băng Sơn càng mờ ảo như trong sương mù.
Cây cối ở đây cũng cao lớn và vươn thẳng lên bầu trời.
Những chiếc lá nhỏ nhắn hình kim ẩn hiện sau lớp băng kết tinh trong suốt.
Hầu hết hoa cỏ đều chìm trong sắc trắng của băng tuyết.
Nhìn từ xa, cả khung cảnh như ảo ảnh trong giấc mộng.
Nhưng lạ lùng là ta lại không thấy thân thể lạnh lẽo như lúc ban đầu đến đây nữa.
Không biết là do hắc bào của Long Phá Thiên thật sự ấm áp hay do sự kì lạ của thiên nhiên đất trời nơi Băng Sơn.
Nhưng để quên đi cái mệt của việc leo núi, ta chủ động trò chuyện với Long Phá Thiên:
– Long Phá Thiên, ta có thể hỏi một chút không?
– Nói.
– Hắn đáp ngắn gọn.
– Ngươi có thể kể một chút chuyện xưa cho ta nghe được không?
– Hử..
– Long Phá Thiên xoay người lại, ngạc nhiên lên tiếng.
Ta tỏ vẻ hiên ngang và vô cùng ngay thẳng đáp:
– Đường còn dài quá.
Ta muốn nghe một chút để đánh lạc hướng bản thân.
Như thế sẽ không thấy mệt mỏi nữa.
Khi nghe ta nói vậy, Long Phá Thiên có phần thất vọng.
Ánh mắt đang ngạc nhiên chuyển sang âm trầm, mi mỏng hơi khép lại.
Một lúc lâu sau hắn mới nói nhỏ một mình:
– Thế mà ta cứ tưởng..
Vốn lúc này ta định đáp trả lại lời hắn nói nhưng không hiểu sao, một đợt cuồng phong bão tố đột nhiên xuất hiện.
Ta dường như bị cuốn văng đi mất.
Khung cảnh trước mắt xoay chuyển đổi chiều liên tục khiến ta hoa mắt chóng mặt.
Nhưng nổi bật trên nền băng tuyết trắng mịn ấy là một thân ảnh màu đen đang bay về phía ta.
Ta bị cuốn bay thật xa, hắn cũng có vẻ gấp rút đuổi theo cho bằng được.
Sau đó ta tựa hồ rơi xuống một nơi xa lạ và mất hẳn ý thức.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, ta từ từ tỉnh lại.
Tay cử động nhẹ, mí mắt dần dần hé mở.
Do xung quanh toàn là bụi tuyết trắng xóa nên khi vừa mở mắt, ta có cảm giác hơi xót một chút.
Toàn thân ta ê ẩm nhưng có vẻ không bị thương đến xương cốt.
Vì đơn giản là ta vẫn cử động được.
Xung quanh ta bây giờ chỉ được bao phủ bởi một màu trắng của tuyết, không hề có cây cối, cũng không hề có hoa cỏ.
Cả một vùng đất tràn ngập sắc trắng không có lối đi cụ thể hay rõ ràng..
Ta từ từ ngồi dậy, quan sát chung quanh và cất giọng gọi:
– Long Phá Thiên..
Long Phá Thiên..
ngươi có ở đây không? Long Phá Thiên..
Ta đứng lên nhìn về nhiều hướng, gọi đi gọi lại nhằm tìm kiếm một giọng nói hay thân ảnh quen thuộc.
Nhưng đáp lại ta bây giờ chỉ là sự im lặng.
Một sự im lặng đáng sợ và tĩnh mịch.
Ta không hiểu sao cảm thấy lạc lõng và bơ vơ khó tả..
Sau một hồi tìm kiếm xung quanh nhưng không có một ai khác ngoài bản thân mình, ta đành phải cất bước để thoát khỏi chỗ xa lạ và huyền bí này..
Ta cố gắng di chuyển thật nhanh nhưng nền băng tuyết khá trơn trượt, muốn rời khỏi nơi này cũng không phải điều dễ dàng.
Nhưng ta phát hiện, dù bản thân đã đi rất nhiều, rất mệt mỏi thì ta cũng chưa từng rời khỏi được nơi đây.
Đi một vòng lớn cuối cùng vẫn quay trở về điểm xuất phát.
Có vẻ như không gian ta đang ở thực tế là một trận đồ bát quái đã được khởi động..
Tạm thời ta không có ý định tốn công vô ích nữa nên trực tiếp ngồi xuống nghỉ mệt.
Đồng thời bắt đầu suy nghĩ cách rời khỏi đây.
Lúc này, ta vô thức nhận ra, hắc bào của Long Phá Thiên vẫn ở trên người mình.
Cảm giác ấm áp do hắc bào mang lại, mùi đàn hương thoang thoảng dịu nhẹ làm cho ta trấn tĩnh và an tâm phần nào.
Ta vừa vuốt nhẹ những đường chỉ vàng thêu trên hắc bào, vừa suy nghĩ cách tìm lại Long Phá Thiên.
Ta đột nhiên nhớ ra trên người hắn có giữ một viên minh châu của mình.
Ta có thể nhờ vào minh châu để tìm cách liên lạc với hắn.
Vì thế, ta lấy ba viên minh châu còn lại trong người ra xếp cạnh nhau.
Sau đó ta nhắm mắt lại, nhẩm ba lần cái tên mà cách đây mấy ngày ta dường như ghét cay ghét đắng:
– Long Phá Thiên..
Long Phá Thiên..
Long Phá Thiên…