Trong nội thành Bàng Nguyệt, mọi người qua lại rộn ràng náo nhiệt.
Trọng Tà vận một thân xiêm y trắng, gương mặt của y so với nữ tử còn muốn tinh xảo hơn.
Dưới hàng lông mày là một đôi mắt đào hoa, đuôi mắt hơi nhếch, lông mi dày và dài giống như hai cánh quạt nhỏ, môi đỏ kẽ mím, rất yêu mị, giữa đôi lông mày còn mang theo vài phần tà khí.
Dạ Truy ôm trường kiếm đi theo phía sau Trọng Tà, nhìn y không ngừng hướng các tiểu cô nương đi ngang qua nhếch mày cười một cái.
Ma Quân của bọn họ ngoại trừ diện mạo yêu nghiệt, hành vi cử chỉ càng phóng đãng không ai sánh được, thấy các tiểu cô nương xinh đẹp đều thích đến gần trêu chọc vài câu, nhưng nếu có cô nương nào chủ động tiến đến trêu chọc y, Trọng Tà sẽ chạy trốn càng nhanh hơn ai khác.
Có tà tâm mà không có gan trộm, Trọng Tà chính là như vậy.
Hai người vẫn luôn đi tới Túy Tiên Lâu, Trọng Tà còn không quên quay đầu lại nhìn các cô nương trên đường, nhẹ nhàng cong lên khóe miệng, nháy mắt tình tứ, rồi mới thong thả ung dung đi vào tửu lầu.
Dạ Truy: “……”
Tìm vị trí an tĩnh ngồi xuống, Dạ Truy lại nhịn không được mà mở miệng nói: “Trọng Tà đại nhân, ngài chính là Ma Quân, không thể đi loạn trong nhân giới.”
Không chỉ có nhân giới, cũng không thể hướng Cửu Trọng Thiên chạy loạn, tốt nhất là mỗi ngày đừng chạy đến trước mặt Bạch Hành Đế Quân.
“Là Ma Quân thì đã sao?” Trọng Tà nâng lên chén trà, nhẹ nhàng uống một ngụm, rồi sau đó nhếch môi cười nhẹ nói: “Ta lại không giết người, cũng chưa bao giờ làm nháo loạn việc gì.”
“Nhưng từ xưa chính tà không đội trời chung, Ma giới từ trước đến nay cùng nhân giới, Cửu Trọng Thiên không hợp, chúng ta……”
“Đó là trước kia.” Trọng Tà gắp lên một miếng thịt gà nhét vào miệng Dạ Truy: “Ăn cơm cũng không ngăn được cái miệng của ngươi.”
Dạ Truy ngoan ngoãn câm miệng, trong lòng biết nhiều lời vô ích, huống chi lời này của Trọng Tà cũng thật sự không sai.
Từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, Thần tộc từ linh khí thiên địa tạo ra, trú tại Cửu Trọng Thiên; Ma tộc từ oán khi thiên địa mà thành, trú ở Ma giới; Nhân tộc do Nữ Oa nhào nặn, trú tại nhân gian.
Trọng Tà từ lúc khai thiên lập địa tới nay rất là an phận làm một vị Ma Quân tốt, hiện giờ tam giới thật ra rất thái bình.
Trọng Tà ăn một lúc sau liền buông đũa, hướng ngoài cửa sổ nhìn lại.
Bọn họ sở dĩ chọn chỗ gần cửa sổ là để có thể thu hết cảnh sắc nửa thành Bàng Nguyệt vào tầm mắt.
Bá tánh bình dân ăn mặc quần áo rẻ tiền lại mộc mạc, mở sạp ở trên đường phố rao hàng, thỉnh thoảng có người quen đi ngang qua thì chào hỏi mấy câu, sau đó lại chuyên tâm buôn bán kiếm tiền.
Đệ tử thế gia ăn mặc cẩm y hoa phục, kết bè kết đội ở trên đường qua lại, bên hông đeo một thanh trường kiếm, thỉnh thoảng cúi đầu nói chuyện với nhau vài câu.
Thành Bàng Nguyệt gần Trường An, nên rất nhiều người đi tới thành Trường An đều sẽ nghỉ tạm tại đây một ngày, ngày thứ hai lại xuất phát.
Trọng Tà nhìn đến xuất thần, chợt thấy một hình bóng quen thuộc, trước mắt tức khắc sáng ngời, chỉ cảm thấy người kia xuất hiện khiến cho vạn vật thất sắc, y không chút nghĩ ngợi trực tiếp đứng dậy xoay người từ trên cửa sổ nhảy xuống.
“Trọng……” Dạ Truy kinh ngạc, lập tức đứng dậy đến bên cửa sổ, hướng phía dưới nhìn lại.
Sau đó hắn thấy Ma Quân nhà mình đang đứng trước mặt một thiếu niên, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt phấn nộn của thiếu niên kia, cười ha ha nói: “Ai nha, tiểu Bạch Hành, lại gặp mặt.”
Đó chính là lịch kiếp của Bạch Hành Đế Quân ở nhân giới.
Dạ Truy thầm nghĩ, còn may mắn hiện tại Bạch Hành Đế Quân không quen biết Trọng Tà đại nhân, nếu không thế nào cũng muốn một chân đá y trở về Ma giới.
Tiếp theo không ngoài dự đoán, Dạ Truy thấy Bạch Hành giơ lên trường kiếm liền đánh về phía tay Trọng Tà đang nhéo mặt hắn, sắc mặt cực kì âm trầm.
Trọng Tà lập tức buông tay, lui về phía sau ba bước lớn: “Hừ, tính tình một chút cũng không thay đổi.”
Bạch Hành hiện giờ còn nhỏ tuổi, một thân trẻ con, lại khó kìm lại phong thái, dây lụa trắng đem mái tóc đen như mực buộc lên cao, một thân mặc y phục xanh nhạt, bên hông còn đeo một khối ngọc bội của phủ tướng quân.
Môi mỏng màu sáng kẽ mím, mắt phượng thon dài lạnh lẽo gắt gao mà nhìn chằm chằm người nam nhân trước mặt, cảm giác giống như có dao nhỏ ở trên mặt lung tung lướt qua: “Ngươi rốt cuộc là ai!”
Trọng Tà không tự giác đi sờ sờ mặt mình, thấy nó vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, vì thế y thừa dịp Bạch Hành không chú ý mà rất không biết xấu hổ xoa xoa tóc hắn, vô cùng tự tin mà mở miệng nói —
“Ta là Đế Hậu tương lai của ngươi.”
……!
(Kết thúc nhớ lại kiếp trước của Trọng Tà.)
“Hô –” Tinh Hà thở dài một hơi, từ từ tỉnh lại.
Có lẽ lại một lần nữa mơ thấy chuyện kiếp trước, Tinh Hà cảm thấy có chút hoảng hốt, ngủ lâu đến nỗi thân thể cũng có chút khó chịu, vì thế nhẹ nhàng trở mình.
Sau đó y thấy dây thừng ban đầu đang trói cổ tay mình dần dần lỏng ra.
Tinh Hà: “……”
Trói người có thể chuyên nghiệp một chút không?
Vì thế Tinh Hà tự mình làm phép, đem dây thừng trói lại cho chắc, lúc này mới vừa lòng mà tiếp tục nằm xuống.
Tuy nói đã qua một vạn năm, nhưng những sự tình đó lại giống như mới chỉ phát sinh ngày hôm qua.
Hiện giờ người đời đều nói, trên Cửu Trọng Thiên Bạch Hành Đế Quân pháp lực cao cường, làm người chính trực, lấy hàng yêu trừ ma làm nhiệm vụ của mình, lấy bảo hộ thiên hạ làm trọng trách.
Vạn năm trước hắn giết chết Ma Quân Trọng Tà, tuy nói Trọng Tà cả đời chưa bao giờ làm việc ác, nhưng dù sao cũng là Ma Quân, nói không chừng chỉ là bọn họ không nhìn thấy cái ác của y, đã là người của Cửu Trọng Thiên ra tay, khẳng định không có đạo lý giết sai người.
Cũng thật sự như thế sao?
Bạch Hành không giải thích, người khác cũng không thể nào biết được, mặc cho người đời hiểu lầm.
Nghĩ nghĩ, trong đầu Tinh Hà dần dần hiện ra gương mặt đẹp đẽ của Bạch Hành, không khỏi cong lên khóe miệng, một đôi mắt đào hoa dường như chứa đầy tinh quang xán lạn.
Lại qua hồi lâu, thật sự cảm thấy nhàm chán, Tinh Hà lấy dây thừng đang trói ở cổ tay cởi rồi lại trói, trói rồi lại cởi, tới tới lui lui chơi mấy chục lần, cuối cùng vẫn là cảm thấy thật sự buồn tẻ, vì thế y ngả đầu vào đống rơm mà buồn bực nói: “Sao còn chưa tới!”
Nhưng mà cũng may, lúc này Tinh Hà không phải đợi lâu.
“Rầm!!!” Cửa gỗ nguyên vẹn liền bị Bạch Hành một chân đá đến tung tóe chia năm xẻ bảy.
Ngoài cửa ánh sáng chói mắt chiếu lên mặt Tinh Hà, chỉ một thoáng đã có chút không mở được mắt, nhưng y lại thật sự gấp không chờ nổi muốn thấy người kia, cố nén chói mắt hé ra một cái khe hở, trong mông lung chỉ thấy một người nam nhân mặc y phục xanh nhạt đã đi tới, một đôi mắt phượng như cũ tràn đầy vẻ lạnh lẽo, giơ tay dùng pháp lực cởi dây thừng trên tay y ra.
Tinh Hà ngồi dưới đất, xoa xoa cổ tay của mình, sau đó ngẩng đầu nhoẻn miệng cười với người mới tới: “Ngươi tên gì?”
Y chuyển thế trọng sinh một hồi, Bạch Hành không biết y có ký ức kiếp trước, Tinh Hà cũng không tính nói cho hắn biết.
Nói không chừng như vậy y mới có thể càng yên tâm thoải mái ăn vạ trên người Bạch Hành, ngẫu nhiên đi đùa giỡn với hắn, cớ sao lại không làm?
Hồi lâu không thấy Bạch Hành trả lời, thần sắc Tinh Hà dần dần nghi hoặc, vừa mới chuẩn bị mở miệng nói gì đó, đã thấy Bạch Hành đi tới trước người mình, sau đó chậm rãi vươn tay, bế mình lên, xoay người rời đi.
Tinh Hà: “???”
Từ từ! Hình như có gì đó sai sai?
Cho nên hiện tại ta nên làm gì mới tốt đây, giả vờ bảo hắn buông mình ra? Hay là dứt khoát thuận thế ôm lấy hắn?
Vì thế sau khi tự hỏi một hồi lâu, đôi tay Tinh Hà gắt gao ôm lấy cổ Bạch Hành, sau đó lại rúc đầu vào lồng ngực của hắn, âm thanh buồn bực nói: “Ngươi buông ta ra!”
Bạch Hành: “……”
“Ngươi cho rằng mình lớn lên xinh đẹp thì ta sẽ đi theo ngươi sao, ngươi nằm mơ, ta không phải là loại người nông cạn.
Cái kia, đúng rồi chúng ta muốn đi đâu?”
“Cửu Trọng Thiên.”.