Editor: Thảo Vy
Hoàng Yêu thay áo cưới trang điểm hoàn hảo, thời gian cũng không sai biệt lắm.
Lúc này hôn lễ Tây Dương cũng không hẳn là làm theo hình thức của Tây Dương. Rất nhiều người dựa theo hình thức hôn lễ Tây Dương để làm nghi lễ, nhưng mở yến hội chiêu đãi khách khứa vẫn dựa theo kiểu Trung Quốc mà làm.
Áo cưới của Hoàng Yêu được may theo kiểu dáng của nước ngoài. Chọn ren cùng lụa trắng làm màu chủ đạo, hình thức qua loa hào phóng, trang điểm thanh lệ*, thời điểm nàng kéo cánh tay Mục phụ tiến tới, mọi người đều bị kinh diễm.
*thanh lệ: xinh đẹp trong sạch như nước.
“Nghe nói Mục tiểu thư cùng Lục soái là thanh mai trúc mã, thật hâm mộ quá đi!”
“Có thể gả cho nam nhân như Lục soái thật hạnh phúc a!”
“Không biết cái cô Bạch tiểu thư kia thấy thế nào?”
“Chính là người mà một năm trước được Lục soái mang về?”
“…….”
Khách khứa ở phía dưới nhỏ giọng nghị luận, trên đài mục sư đã niệm xong bài diễn thuyết dài dòng*.
“Lục Thanh Việt, con có nguyện ý cưới Mục Vân Kiều làm vợ không…..”
“Con nguyện ý.” Ánh mắt Lục Thanh Việt bình tĩnh nhìn Hoàng Yêu, nghiêm túc lại thâm tình nói ra ba chữ: “Ta yêu ngươi.”
“Đinh! Chúc mừng ma nữ đại đại, thành công hoàn thành nhiệm vụ Mục Vân Kiều.”
Theo âm thanh hệ thống nhắc nhở, thân thể lắc lư có cảm giác một cổ lực lượng ở bên trong đã rời đi, đó là chấp niệm cùng tình yêu của Mục Vân Kiều. Cổ lực lượng hóa thành một tia sáng không thể nhìn thấy yên lặng dung nhập vào nguyên thần của Hoàng Yêu. Nàng có thể cảm nhận được nguyên thần của chính mình giống như hạn hán đã lâu nay xuất hiện một cơn mưa làm nàng thật thoải mái.
Mục Vân Kiều rốt cuộc được như ước nguyện gả cho nam nhân mà nàng đã yêu từ nhỏ, cho nên chỉ cần thời điểm Lục Thanh Việt nói ra ba chữ này, Mục Vân Kiều liền thỏa mãn. Cũng tuyệt đối không nghĩ tới, tân nương tử còn chưa có trả lời đâu!
“Mục Vân Kiều, ngươi có nguyện ý gả cho Lục Thanh Việt không…….”
Hoàng Yêu xoay người nhìn khách khứa chật ních phía dưới, khóe miệng giơ lên. Lúc tất cả mọi người đều cho rằng nàng sẽ cao hứng nói ta nguyện ý, ba chữ thanh triệt vang trong đại sảnh.
“Tôi không muốn.” Ba chữ giống như địa lôi đánh xuống làm nổ tung đại đường*.
*đại đường: nhà chính, sảnh chính rộng lớn. Tui không biết các độc giả nghĩ sao nhưng tui thấy để vậy nó hay, nếu các bạn không thích hãy nói, tui sẽ tìm câu văn khác để sửa lại.
Hoàng Yêu thở ra một hơi, rốt cuộc hoàn thành nhiệm vụ, nàng cũng không cần vất vả diễn kịch như vậy nữa.
Lục Thanh Việt không thể tin tưởng nhìn Hoàng Yêu, không xác định hỏi: “Kiều Kiều, ngươi nói cái gì?”
“Ta nói ta không muốn, không muốn gả cho ngươi.” Trang phục hôm nay Lục Thanh Việt mặc không phải tây trang màu đen mà là quân trang đại soái màu ôliu*, soái khí bức người còn có mười phần uy nghiêm, giống đầu một con sư tử dũng mãnh, nhưng đầu con sư tử ấy giờ phút này lại héo rũ.
“Kiều Kiều, vì cái gì?” Lục Thanh Việt đè lại bả vai Hoàng Yêu, tựa hồ muốn hỏi cho ra lẻ.
“Ngươi cho rằng ta là người như thế nào? Muốn giải trừ hôn ước liền giải trừ, muốn kết hôn liền kết hôn? Nói ngươi là quá mức tự tin đi, cho rằng ngươi làm như vậy thì ta còn đối với ngươi khăng khăng một mực? Lục Thanh Việt, ta nói cho ngươi biết, một năm trước Mục Vân Kiều đã chết, hiện tại ta không phải là nàng ta.”
Lời nói của Hoàng Yêu là sự thật, nàng xác thật không phải Mục Vân Kiều, cũng không thích gả cho Lục Thanh Việt. Nhưng Lục Thanh Việt lại tự lý giải chính là lúc trước nàng tự sát, sau khi tỉnh lại liền thay đổi tính tình.
“Ngươi……” Lục Thanh Việt muốn nói cái gì thì bỗng nhiên bị một tiếng súng vang lên đánh gãy lời.
“Đoàng đoàng đoàng!” Tiếp theo lại thêm vài tiếng tiếng súng. Hiện trường vang lên tiếng thét chói tai, mọi người hoảng loạn chạy trốn. Trong chốc lát hôn lễ liền loạn thành một mảnh.
“Lục Thanh Việt, đem Bắc Dương giao ra đây, bằng không ta liền giết nàng.” Bạch Phi Tuyết cầm súng chỉ vào Hoàng Yêu, đe dọa Lục Thanh Việt.
“Buông khẩu súng xuống.” Khuôn mặt Lục Thanh Việt âm trầm, súng trong tay cũng đồng thời chỉ vào Bạch Phi Tuyết.
“Nàng đã cự tuyệt ngươi, ngươi còn để ý đến sống chết của nàng.” Đáy mắt Bạch Phi Tuyết hiện lên một tia sắc bén, không cam lòng cùng với ghen ghét nhìn Hoàng Yêu.
Không thể phủ nhận, trong thời gian tiếp cận Lục Thanh Việt, lúc đầu nàng là vì nhiệm vụ, nhưng……
“Từ khi ngươi tiếp cận ta ta liền biết ngươi là ai, hôm nay ngươi chắc chắn không thể ra khỏi nơi này.” Sự lạnh lẽo trong mắt Lục Thanh Việt nhanh chóng ngưng tụ lại, hừ lạnh một tiếng, ngay lập tức Bạch Phi Tuyết đã bị vây quanh.
– ——————–
*màu ôliu: màu xanh oliu, mấy bạn biết quả cà na có màu thế nào không? Màu xanh oliu cũng giống vậy đó. Nhắc tới là tự dưng thấy thèm cà na quá đi.
*bài diễn thuyết dài dòng: thật ra là bài đọc mỗi khi các cặp đôi kết hôn, trước khi hỏi “Dù ốm đau…con có nguyện ý cưới người này làm vợ/chồng?” thì có bài diễn thuyết về trách nhiệm vợ chồng gì gì đó, tên nghe lúc đầu ngầu lắm nhưng lại bị editor edit thành bài diễn thuyết dài dòng.
Tui để chứ thích này ở cuối vì nó đầy đủ hai yếu tố là khá mơ hồ và có kèm theo lời đọc thoại của tui ở đó, tránh làm mất hứng thú đọc truyện cho các đọc giả. ^.^