Chiếc kiệu hoa do tám gã phu lực lưỡng khiên, đi thẳng một mạch vào đấu trường.
Tất cả mọi con mắt của giới võ lâm Bạch đạo đều đổ dồn vào cổ kiệu đó.
Nhưng có lẽ người chú ý quan tâm đến cỗ kiệu nhất chính là Đổng Tiếu. Chàng chấp tay sau lưng, trong bộ trang phục lam y thư sinh, trông thật nho nhã. Nhìn cỗ kiệu đang tiến vào đấu trường, chàng nghĩ thầm:
– “Thập Tứ Lang đi không nổi, nên mới dùng kiệu. Thế thì tốt cho ta rồi.”.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Đổng Tiếu vẫn không quên liếc trộm Băng Phương Vũ.
Nụ cười mỉm đắc ý hiện ra trên mặt chàng khi thấy chân diện của Phương Vũ sa sầm với những nét thất vọng và nổi loạn.
Rèm kiệu vén lên, Thập Tứ Lang bước xuống. Sự bệ rạc của gã đập ngay vào mắt Đổng Tiếu. Đôi mắt khác hẳn với những ngày trước đây của một kiếm thủ thượng thừa. Nó không còn nét tinh anh, sáng ngời mà thay vào đó là hai hốc mắt trủng sâu thâm đen. Những tưởng y vừa qua một cơn bạo bệnh khủng khiếp, nay mới gượng dậy nổi.
Nhìn Đổng Tiếu bằng đôi mắt thâm đen, đục ngầu, răng trên của Thập Tứ Lang cắn vào môi dưới. Đổng Tiếu thấy rõ ràng y đang rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực.
Điều đó chứng tỏ y đang bước đi bằng ý chí và nghị lực của mình.
Lần trước khi bước vào đấu trường, tay Tứ Lang luôn đặt lên đốc kiếm đeo bên hông, lần này thì không. Hai tay chống hai bên hông, mặc cho thanh trường kiếm đung đưa qua lại sau mỗi bước chân. Trông bộ dạng của y thật là nực cười.
Đổng Tiếu nhìn Thập Tứ Lang:
– Không biết chân y có rung rẩy như lão Tụ Quách Dụng không?
Vừa nghĩ Đổng Tiếu vừa liếc trộm Băng Phương Vũ. Vô tình nàng cũng nhìn chàng.
Như thể theo một phản ứng tự nhiên, nụ cười giả lả lại hiện ra trên miệng chàng.
Nụ cười đó đập vào mắt Thập Tứ Lang. Chẳng biết nụ cười của Đổng Tiếu tác động gì đến vị kiếm thủ Đông đảo mà khiến gã cắn răng vào môi dưới đến độ tươm máu.
Thập Tứ Lang chẳng giữ được phong thái lịch lãm như đã từng có khi bước vào đấu trường, giao thủ với môn chủ kiếm môn Trình Bang. Gần như y chẳng có chút quan tâm gì đến cục trường, và ngay cả Chung Hảo Kiệt, y cũng không màng đến, dù là một lời nói khách sáo, hay một động thái khom người chiếu lệ.
Y bước đến trước mặt Đổng Tiếu:
– Đổng công tử đã chuẩn bị rồi chứ.
Đổng Tiếu quan sát Tứ Lang từ đầu đến chân:
– Tất nhiên đã bước vào đấu trường, tại hạ đã chuẩn bị. Thập Tứ Lang tôn giá cũng đã chuẩn bị rồi ư?
Câu nói của Đổng Tiếu như một lời nhắc nhở đối với Tứ Lang, nên y mới đặt tay vào đốc kiếm.
Đổng Tiếu ôm quyền:
– Trước khi bước vào cuộc ấn kiếm, tại hạ có mấy điều muốn hỏi tôn giá.
– Cứ hỏi Y buông câu cụt lủn đó bằng chất giọng lạc hẳn đi.
Nghe chất giọng của Tứ Lang, Đổng Tiếu có thể đoán ra tâm trạng của y lúc này như thế nào rồi. Chàng ôm quyền ôn nhu nói:
– Tại hạ được đệ nhất danh y Tụ Quách Dụng chỉ giáo, phàm những người đa dâm quá độ, phí sức trong một ngày một đêm thì hai đầu gối sẽ nhức mỏi, đứng không vững. Còn nếu như được dụng Tục sâm để thỏa mãn dục tính thì đau nhức trong xương cốt, đi không nổi. Đã đi không nổi còn bị thêm chứng thổ tả.
Chàng lắc đầu chắc lưỡi:
– Ai chà Tại hạ không biết trong nội thể của Thập Tứ Lang kiếm thủ bây giờ thế nào?
Sắc diện Tứ Lang từ từ đỏ ửng lên. Y miễn cưỡng nói:
– Đổng các hạ đáng là danh y.
Đổng Tiếu nói:
– Tại hạ chỉ muốn hỏi thể trạng của các hạ ra sao thôi. Nếu như đúng với lời nói của tại hạ, các hạ có thể nhận thua, rồi sau đó cùng với Băng Phương Vũ rời Trung thổ. Cả hai chúng ta dĩ hòa vi quí tốt lắm chứ.
Tứ Lang lắc đầu:
– Đã bước vào đấu trường thì phải có kẻ thắng người bại. Kẻ chết người sống. Đâu có chuyện dĩ hòa vi quí.
Đổng Tiếu chắc lưỡi:
– Tôn giá đúng là kẻ cố chấp, không biết câu thiên thời địa lợi, nhân hòa. Tại hạ nói ra câu này để tôn giá suy xét cùng tận. Chẳng qua Đổng Tiếu này cũng chỉ vì Băng Phương Vũ cô nương, muốn cho cô ấy có đường quay về Đông đảo.
Vẻ lưỡng lự hiện trên mặt Thập Tứ Lang. Y từ từ thở ra nhưng răng trên cắn vào môi dưới.
Đổng Tiếu nói tiếp:
– Tôn giá còn chờ gì nữa mà chưa nhận thua tại hạ. Nói thật với tôn giá. Tôn giá đã bị tại hạ đưa vào bẫy, đã bị bắt tướng mà không biết thôi.
Tứ Lang hừ nhạt, gằn giọng nói:
– Đổng Tiếu, cho dù hôm nay Thập Tứ Lang có bại dưới tay ngươi thì ta cũng là kẻ chiến thắng.
Đổng Tiếu cau mày:
– Sao tôn giá nghĩ vậy?
– Nếu ta không phải là kẻ chiến thắng thì ngươi đã không bỉ ổi dâng cả bào muội của mình cho ta, để hy vọng một sinh lộ.
Đổng Tiếu nhướng mày. Chàng ve cằm nhìn Thập Tứ Lang tủm tỉm cười:
– Tại hạ hỏi thật tôn giá nhé. Mười ngày qua tôn giá bị Mẫu Đơn Chi Hoa chiếu tướng bao nhiêu lần. Đêm qua, tại hạ và Phương Vũ đến Mẫu Đơn lầu, thấy tôn giá nằm dài dưới đất Có lẽ Chàng bỏ lửng câu nói giữa chừng nhìn Tứ Lang một lúc rồi nói tiếp:
– Mẫu Đơn Chi Hoa hẳn đã khiến cho tôn giá kiệt sức, mỏi gối, chân run, tứ chi bủn rủn, còn hơi đâu mà dụng đến kiếm.
Đổng Tiếu tủm tỉm cười nói tiếp:
– Mẫu Đơn Chi Hoa hẳn rất vừa mắt tôn giả, nên người mới Thập Tứ Lang nạt ngang:
– Im.
Đổng Tiếu nhướng mày nói:
– Tôn giá sợ tại hạ nói ra sự thật của người trong lúc này chứ gì? Chuyện đó là chuyện bình thường mà. Đâu có gì đáng dấu.
Chàng ôm quyền:
– Dù tại hạ có thắng tôn giá, cũng phải ôm quyền bái phục. Bái phục vì nhận ra tôn giá là người kiên định, đấu đến sức cạn lực kiệt vẫn giữ chữ tín của mình.
Chàng chắc lưỡi nói tiếp:
– Mười ngày song đấu với Mẫu Đơn Chi Hoa, đệ nhất kiều nữ Vạn Hoa lầu, thua xiểng liểng, thậm chí chẳng còn hơi sức mà cỡi ngựa, thế mà vẫn ngang nhiên bước vào đấu trường.
Bái phục bái phục Sắc diện Thập Tứ Lang xanh tái:
– Ngươi nói gì? Mẫu Đơn Chi Hoa là kiều nữ?
Đổng Tiếu mỉm cười:
– Đúng rồi, tại hạ phải đích thân đi tuyển lựa cho tôn giá đó.
– Nàng không phải là bào muội của ngươi?
– Chỉ cần có kim lượng bỏ ra thì nàng sẽ là bào muội thôi.
Thập Tứ Lang rống lên:
– Ta giết ngươi.
Y vừa rống vừa rút trường kiếm ra khỏi vỏ. Ngay cả cách rút kiếm của gã cũng trông thật nực cười. Không có được một chút cái thân của một kiếm thủ. Trông cách rút kiếm của Thập Tứ Lang, người ta những tưởng y không phải là một kiếm thủ.
Phương Vũ buông tiếng thở dài, cúi mặt nhìn xuống mũi hài mình. Mặc dù thủ đốc kiếm bằng cả hai tay, nhưng tay y vẫn cứ run bần bật, lưỡi kiếm những tưởng tuột xuống đất.
Nhìn Tứ Lang bệ rạc như vậy, Đổng Tiếu lắc đầu cười mỉm:
– Nếu tôn giá muốn thì cứ tự nhiên. Rượu mời, tôn giá chê, mà muốn uống rượu phạt.
Tứ Lang nghiến răng. Mặc dù y cảm nhận rõ mồn một lực cạn hơi kiệt trong nội thể mình. Y gượng đứng mà hai đầu gối cứ buông buốt. Không chỉ hai đầu gối mà cả hai ống quyển cũng buốt nhói khó chịu cực kỳ, nhưng lại không thể nào chấp nhận sự bí mật của Đổng Tiếu. Nụ cười tủm tỉm trên miệng chàng càng tạo ra sự phẫn nộ trong y.
Tứ Lang rít giọng nói:
– Ngươi đúng là kẻ gian trá bỉ ổi nhất trên đời.
Gã nói rồi rống lên một tiếng, dồn tất cả sức lực còn lại phát động kiếm chiêu. Mặc dù biết Thập Tứ Lang đã trúng ngụy kế đa dâm hại xác phàm của mình nhưng Đổng Tiếu đâu dám xem thường kiếm chiêu của y, dù y có lực tàn sức kiệt đi nữa thì cũng là một kiếm thủ tối thượng, còn chàng cũng chỉ có hai môn công phu bập bẹ là Tục hóa cốt và Vạn bộ di tướng.
Thấy Thập Tứ Lang phát động kiếm chiêu, Đổng Tiếu liền thi triển Vạn bộ di tướng.
Thanh trường kiếm ngời ngời ánh kiếm, sáng quắc chụp tới chàng. Lưỡi liếm không còn chút sát khí nào nhưng cũng đủ cho Đổng Tiếu gây buốt cột cột sống.
Đổng Tiếu né tránh được chiêu kiếm đó một cách dễ dàng với thuật Vạn bộ di tướng.
Mặc dù tránh được kiếm chiêu của đối phương nhưng Đổng Tiếu lại chẳng có công phu nào dùng để phản kích.
Tứ Lang dựng kiếm công hụt đối phương, rút kiếm lại đưa thẳng qua khỏi đầu. Mặt y chợt đanh lại sượng sùng.
Đổng Tiếu bất giác bịt lỗ mũi nhìn Tứ Lang.
Nhân hai luông tinh nhãn xoi mói của Đổng Tiếu, Tứ Lang đỏ rần mặt. Đổng Tiếu chỉ vào mặt y:
– Y Tôn giá Tôn giá y Thập Tứ Lang gào lên:
– Sát Cùng với tiếng gào, y lao đến Đổng Tiếu bằng những bước chân chệch choạc. Đổng Tiếu liền thi triển Vạn bộ di tướng, bỏ chạy quanh đấu trường. Tứ Lang thấy nhập nhoạng trước mặt mình năm sáu bóng người thoáng qua thoáng lại bỏ chạy, mà chẳng biết công vào cái bóng này. Những chiếc bóng kia chẳng khác nào miếng mồi ngon nhử con cá đói, buột Thập Tứ Lang phải rượt theo Đổng Tiếu, mà quên hẳn mình đang trong tình trạng nào.
Chỉ khi y nghe được tiếng cười huyên náo của quần hào Bạch đạo mới dừng bộ, thì Đổng Tiếu cũng dừng bước. Chàng quay ngoắc lại nhìn Tứ Lang. Đổng Tiếu buột một câu như gáo nước lạnh tạt vào mặt Tứ Lang:
– Tôn giá đúng là một thằng khùng, hãy nhìn lại mình coi, váy của tôn giá bốc mùi rồi kìa.
Mặt Tứ Lang đực hẳn ra.
Y đảo mắt nhìn quanh, tất cả quang cảnh thị trấn, người nào cũng đưa tay bịt mũi, cất tiếng cười khành khạch. Những tràn cười của quần hùng Bạch đạo đập vào thính nhĩ Thập Tứ Lang biến thành muôn vàn mũi tên hình chi chít ghim vào tim vào óc gã.
Đổng Tiếu nói:
– Tôn giá xách kiếm rượt tại hạ, ị ra cả váy rồi Còn muốn rượt tại hạ nữa ư?
Chàng nhăn mặt, lắc đầu nói:
– Tôn giá từ Đông đảo vào Trung thổ để tìm người tỷ thí ẩn chứng kiếm chiêu chứ đâu phải làm thằng hề vác kiếm chạy rong, vừa chạy rong vừa ị ra váy. Còn thua một đứa con nít lên ba lên bốn.
Đổng Tiếu bịt mũi:
– Thối không chịu nổi.
Chàng hất tay:
– Còn đứng ra đó nữa, quẳng kiếm mà đi rửa đi.
Thập Tứ Lang nhắm mắt lại. Sắc diện của y tái nhờn, tái nhợt. Y không còn gì để có thể thốt ra lời được. Danh dự của một kiếm thủ Đông đảo, uy vũ của kiếm thủ Thập Tứ Lang bị chính tay y chôn vùi trong cuộc giao đấu này. Y đang biến thành một trò cười cho giới võ lâm Trung thổ.
Y đang biến thành một thằng hề. Nếu bây giờ đất nứt ra, y chui xuống được, y cũng sẵn sàng.
Hai hàm răng của Tứ Lang đánh lộp cộp vào nhau. Bất thình lình y quẳng thanh trường kiếm trong tay mình xuống đất, rồi từ từ quỳ trên hai gót chân mình.
Định nhãn vào Đổng Tiếu, Tứ Lang buông ra một lời bằng ngôn phong của Đông đảo, Đổng Tiếu nghe mà chẳng hiểu gì.
Chàng nhìn lại Băng Phương Vũ. Nàng đang gục mặt nhìn xuống mũi hài mình. Tất cả những gì đang diễn ra tại cục trường như từng gáo nước sôi phủ xuống khắp người nàng.
Đổng Tiếu ôm quyền nói:
– Tại hạ không biết ngôn phong Đông đảo.
Tứ Lang nghiến răng rít giọng nói bằng ngôn phong Trung thổ:
– Ta hận ngươi.
Đổng Tiếu lắc đầu:
– Tự tôn giá chuốt hận vào mình. Tại hạ không có ý. Đến lúc này tôn giá vẫn còn cơ hội quay về Đông đảo.
– Quay về Đông đảo? Quay về với cái nhục trăm năm không rửa được. Quay về Đông đảo?
Y vừa nói vừa đưa tay trái về phía Đổng Tiếu, còn tay mặt rút ngọn tiểu dao giắt bên hông. Y nhìn Đổng Tiếu gần như không chớp mắt:
– Phải chi ngươi là một kiếm thủ.
Y nói rồi tự vung ngọn tiểu dao đâm thẳng vào bụng mình, kéo rọc xuống chân diện.
Lục phủ ngũ tạng trào ra ngoài.
Giới võ lâm Bạch đạo thét lên:
– Giết gã đi Giết gã đi.
Thập Tứ Lang vẫn định nhãn nhìn Đổng Tiếu. Hành động tự kết liễu của Thập Tứ Lang khiến Đổng Tiếu như bị hóa thành tượng, đứng trân trân, chỉ biết dõi mắt nhìn y. Tả thủ của Tứ Lang từ từ nắm lại hình quả đấm.
– Cạch Một âm thanh khô khốc phát ra từ tay gã đập vào thính nhĩ của Đổng Tiếu. Chàng vừa nghe âm thanh đó phát ra biết có kỳ biến nhưng chẳng biết đó là kỳ biến gì. Khi Đổng Tiếu thấy một mũi tên sáng ngời từ trong ống tay áo rộng thùng thình của Tứ Lang bắn về phía mình thì y chỉ còn nghĩ đến một điều duy nhất:
– “Mình chết chung với gã rồi.”.
Chàng gần như không có phản xạ gì, nhưng trước khi mũi tên kịp ghim vào chấn tâm của chàng thì ai đó đã đẩy chàng qua bên khiến cho mũi phi tiễn chệch mục đích mà chỉ ghim vào bả vai của chàng thôi.
Đổng Tiếu nhăn mặt:
– Ối Chàng thốt ra câu này thì cũng kịp nhận ra người cứu mình chẳng ai khác mà chính là Băng Phương Vũ.
Tứ Lang trợn tròn hai mắt nhìn Băng Phương Vũ. Y từ từ gục xuống trút hồn ra khỏi xác.
Giởi võ lâm Bạch đạo nhau nhau hẳn lên. Tất cả đồng thanh xướng:
– Giết ả ma di đó luôn. Giết ả ma di đó luôn.
Không màng đến sự huyên náo của quần hùng Bạch đạo, Phương Vũ quỳ xuống, ngước mặt về phía vầng thái dương, rồi rút ngọn tiểu dao dấu trong ống tay áo mình toan lập lại hành động giống như Thập Tứ Lang, tự kết liễu mình, nhưng Đổng Tiếu kịp giữ tay nàng lại.
Phương Vũ nhìn chàng bằng ánh mắt khe khắc, nghiệt ngã.
Đổng Tiếu nói:
– Nàng không thể chết.
Máu vẫn tuôn ra ướt đẫm bả vai trái của Đổng Tiếu.
Đổng Tiếu gằn giọng nói:
– Nàng chết ai sẽ rửa cái nhục này.
Giới võ lâm Bạch đạo vô cùng phấn khích rống lên.
– Đổng Tiếu, ngươi hãy giết ả ma di đó đi. Giết ả đi! Ngươi còn chờ gì nữa. Giết ả ma di đó, giết ả ma di đó.
Một gã đại hán xăm xăm bước vào. Y thủ nguyên đại đầu đao:
– Ngươi không giết, ta giết. Lũ man di Đông đảo phải chết ở đấu trường võ lâm Trung Nguyên.
Đổng Tiếu tướt ngọn tiểu dao trên tay Phương Vũ. Nàng vẫn quỳ dưới đất không có chút biểu hiện hay sợ hãi gì.
Đổng Tiếu rít một nguồn chân khí, cố nén cái đau nơi bả vai trái, lớn tiếng nói:
– Chư vị huynh đệ, ở đây còn có Thượng tôn minh chủ. Quốc thì có quốc pháp, nhà có gia uy, võ lâm cũng có giới luật, tôn ti của nó. Thượng tôn võ lâm minh chủ Chung tiền bối đang có mặt ở đây. Thượng tôn võ lâm minh chủ chưa phán quyết, ai là người dám vượt qua giới qui võ lâm tự cho mình cái quyền được định đoạt.
Chàng quắc mắt gào lên:
– Ai Giới võ lâm bất giác im lặng như tờ. Lời nói của Đổng Tiếu như một cơn mưa rào trút xuống nhưngcái đầu đang nóng bức, cuồng ngạo chỉ lăm lăm đòi lấy mạng Băng Phương Vũ sau khi Thập Tứ Lang tự kết liễu.
Chờ cho mọi người im lặng, một lúc lâu Đổng Tiếu nói tiếp:
– Sự định đoạt phải thuộc về võ lâm minh chủ. Lời nói của tại hạ là chân ngôn chính đạo. Ai không phục thì cứ bước ra.
Chỉ có sự im lặng đáp lời chàng.
Đổng Tiếu mỉm cười. Chàng lia mắt nhìn qua quần hào rồi mới thả bước đến trước Chung Hảo Kiệt.
Những lời nói của Đổng Tiếu, tất nhiên khiến cho Chung Hảo Kiệt phải đắc ý, gật đầu với sự thỏa mãn trong tâm mình, nhưng không nói ra mà thôi.
Chung Hảo Kiệt minh chủ vẫn chễm chệ ngồi trên chiếc ngai sơn son thếp vàng chờ Đổng Tiếu bước lên.
Chàng ôm quyền xá Thượng tôn minh chủ Chung Hảo Kiệt:
– Minh chủ, theo ý minh chủ xử như thế nào?
Nhìn vào mắt Đổng Tiếu, Thượng tôn minh chủ như muốn đọc ẩn ý trong đầu chàng.
Đổng Tiếu nặn nụ cười giả lả để đáp lại ánh mắt soi mói của Chung Hảo Kiệt.
Hào Kiệt vuốt chòm râu đen nhánh rồi nói:
– Theo ý của Đổng Tiếu sẽ xử như thế nào?
– Tiểu sinh không dám qua mặt Minh chủ, nên muốn thỉnh ý của người trước ý bổn nhân.
Ả kia là hạng man di, đã khuấy động sự bìnhyên của võ lâm nên khiến cho mọi người phẫn nộ. Để trấn an mọi người, bổn nhân nghĩ ngươi nên chìu theo ý họ.
Đổng Tiếu ôm quyền từ tốn nói:
– Ý của Minh chủ tiểu sinh không dám phản bác lại, nhưng Chàng mỉm cười.
Nụ cười của chàng khiến đôi chân mày rậm của Minh chủ Chung Hảo Kiệt nheo mắt lại.
Lão gằn giọng nói:
– Nhưng gì?
Đổng Tiếu ve cằm, từ tốn nói:
– Băng Phương Vũ có trao cho tiểu sinh một phong thư niêm kín. Tiểu sinh đã gởi cho một người thân tín. Rất thân tín với lời căn dặn. Nếu một khi Băng Phương Vũ cô nương chết, hoặc Đổng Tiếu chết thì hãy công bố phong thư đó cho mọi người biết.
Thượng tôn minh chủ biến sắc, lão vuốt râu từ từ đứng lên.
Đổng Tiếu nhìn thẳng vào lão gần như không chớp mắt. Chàng nghe tiếng tim của mình đập thình thịch. Đổng Tiếu nghĩ thầm trong đầu:
– “Chẳng biết phong thư trong ngực áo mình có nội dung gì nhỉ?”.
Chung Hảo Kiệt vuốt râu suy nghĩ rồi phá lên cười khanh khách. Mặc cho lão cười, Đổng Tiếu vẫn giữ vẻ mặt lạnh như băng giá.
Thượng tôn minh chủ bước ra đấu trường, lớn tiếng nói:
– Chư vị huynh đệ, các vị trường bối. Đổng Tiếu công tử đã làm được việc lớn. Một việc lớn mà tất cả những người khác không làm được. Thay mặt võ lâm trong cuơng vị võ lâm minh chủ, bổn nhân trao quyền định đoạt ngày hôm nay cho Đổng công tử.
Y nhìn lại Đổng Tiếu:
– Đổng Tiếu, ngươi hẳn rất hoan hỷ chứ?
Đổng Tiếu ôm quyền xá:
– Tiểu sinh vô cùng cảm kích. Vậy Minh chủ có cái thứ nào để trao cho tiểu sinh, để sau này còn thay thế Minh chủ à.
Chung Hảo Kiệt bước đến trước maạt Đổng Tiếu. Lão lấy tấm kim bài lịnh chủ đặt vào tay chàng:
– Ngươi đáng để cho bổn tọa phải nhìn đến đó.
– Đa tạ minh chủ đã cho tiểu sinh một câu nói đúng với ý của người.
– Đừng khách sáo quá như vậy, bổn tọa đã bắt đầu thấy thích thú với ngươi rồi đó.
Nói rồi Chung Hảo Kiệt bỏ đi thẳng.
Lão đi rồi quần hùng võ lâm nhao nhao hẳn lên:
– Đổng tiểu tử, giết ả man di đó đi.
Quần hùng chẳng khác nào bầy thú hoang trong sự phấn khích tột cùng, nhao nhao đòi Đổng Tiếu phải lấy mạng Phương Vũ.
Chàng khoát tay ra dấu cho mọi người im lặng rồi nói:
– Chư vị trước nhất đồng ý cho tại hạ quyết định số phận của Băng Phương Vũ.
Mọi người nhao nhao lên:
– Đồng ý Đồng ý.
Đổng Tiếu lia mắt nhìn qua quần hào, im lặng, rồi trịnh trọng nói:
– Đây là đấu trường, tại hạ sẽ dụng nguyên tắc của đấu trường để quyết định.
Chàng bước lên trước mặt gã đại hán:
– Tục danh của các hạ là gì?
– Vạn đao Hạng Xiểng.
Đổng Tiếu lập lại câu nói của Hạng Xiểng. Chàng khẽ gật đầu, rồi lớn tiếng nói với quần hùng.:
– Để cho người Đông đảo khâm phục, khẩu phục. Tại hạ quyết định để cho Hạng Xiểng túc hạ đây giao thủ với Băng Phương Vũ. Các vị nhìn Phương Vũ cô nương xem. Cô ấy đúng là yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu. Đã là thục nữ thì anh hùng hảo hán nào mà không thích. Đúng không?
Chàng nhìn lại Hạng Xiểng:
– Hạng túc hạ nếu thắng được Băng Phương Vũ cô nương, tại hạ cho túc hạ được quyền định đoạt số phận của nàng.
Hạng Xiểng gật đầu:
– Được! Hạng mỗ rất hoan hỷ được nhận đặc ân của Đổng công tử. Nhất định Hạng mỗ sẽ mời Đổng công tử đến Hạng gia để được bồi tiếp.
– Hy vọng tại hạ sẽ đến đó.
Chàng mỉm cười bước đến đỡ Băng Phương Vũ đứng lên. Đổng Tiếu nhìn vào mắt nàng, nghiêm giọng nói:
– Phương Vũ, tại hạ không muốn thấy một lần nữa người Đông đảo bị nhục đâu.
Phương Vũ nghe chàng nói, quay lại nhìn chàng với ánh mắt khô hoảnh. Nàng nhỏ nhẻ nói:
– Phương Vũ sẽ không cho công tử thấy điều đó lần thứ hai nữa.
Đổng Tiếu mỉm cười gật đầu, chàng nhỏ giọng nói với nàng:
– Gã họ Hạng đòi bắt nàng làm thê thiếp cho gã đó. Tại hạ biết nàng đâu có muốn chuyện đó. Gã họ Hạng kia thì đâu có so bì được với tại hạ, đúng không nào?
Nói rồi chàng khẽ gật đầu.
Phương Vũ từ từ quay mặt nhìn lại Hạng Xiểng. Vẻ mặt của nàng chẳng biểu lộ cảm xúc nào. Nó trơ trơ như thể một chiếc mặt nạ vô hồn vô cảm.
Hạng Xiểng dấn đến ba bộ đối mặt với Phương Vũ. Y trịnh trọng nói:
– Nếu kiếm của tên Thập Tứ Lang man di mọi rợ có thể chẻ đôi thể pháp của môn chủ Trình Bang thì đao của Hạng mỗ cũng có thể chém ngang tiểu yêu của ả Gã nói rồi đắc ý với câu nói đó, cất tiếng cười hềnh hệch. Mặc cho gã cười, Phương Vũ vẫn không chút biểu lộ cảm xúc gì ra mặt. Nàng vẫn giữ sự im lặng không màng đến câu nói của đối phương.
Thấy nàng im lặng, Hạng Xiển nhướng mày nói:
– Ả hiểu lời của ta không?
Phương Vũ đặt tay phai lên ngực trái, hơi khom người xuống với vẻ thành bái. Nàng ôn nhu nói:
– Phương Vũ biết ngôn ngữ Trung Nguyên. Tất cả những gì Hạng tôn giá nói, Phương Vũ đều hiểu.
– Thế thì tốt.
Gã nói rồi múa tít thanh đại đầu đao, thét lớn một tiếng thị uy, lướt đến phát ngọn đại đao chém ngang thắt lưng nàng, đúng như lời hắn nói. Phương Vũ bước dịch về sau nửa bộ để lưỡi đao phạt ngang qua trước vùng tiểu yêu mình.
Tiếng khí đao phát ra đập vào thính nhĩ Đổng Tiếu, khiến chàng bồn chồn. Đổng Tiếu nghĩ thầm:
– “Không biết ta tính toán đúng hay sai đây. Nếu Phương Vũ có mệnh hệ gì ta ân hận lắm.”.
Công hụt đối phương một đao, Hạng Xiểng tràn bộ, trở ngược tay đao biến thế, từ trên chém sả xuống như một người bổ củi. Phương Vũ bước lách qua trái, vừa đủ để cho ngọn đại đao chém trượt qua hông nàng. Mặc dù vận trang phục Đông đảo, rất gò bó nhưng thao tác của Phương Vũ cực kỳ uyển chuyển, và chính xác. Nhìn nàng né tránh những chiêu công của Hạng Xiểng, những tưởng như đã biết được chiêu thức của đối phương sắp dụng ra để công nàng.
Tránh được chiêu đao thứ hai, Phương Vũ xoay nửa vòng, hữu thủ chộp vào tay đao của đối phương, kéo y đến trước, chân nàng đá nhẹ vào chân trụ của Hạng Xiểng.
Hạng Xiểng như thể bị nhấc lên khỏi mặt đất, lộn đúng một vòng trong không trung rồi nện lưng xuống, mà không có chút phản xạ nào. Cả tấm lưng khổng lồ của Hạng Xiểng nện xuống đất cùng với âm thanh khô khốc phát ra.
– Rắc Tay đao của họ Hạng đã bị gãy đôi, ngọn đại đao tuột khỏi tay gã lăn lông lốc.
Hạng Xiểng rống lên với tất cả sự đau đớn tột cùng.
– A Tiếng rống của Hạng Xiểng khiến quần hùng Bạch đạo sững sờ đứng thừ ra như tất cả đã bị biến thành tượng đá.
Phương Vũ thả tay Hạng Xiểng, bước đến bên Đổng Tiếu.
Chàng mỉm cười với nàng:
– Tại hạ thích môn võ công này quá.
Quần hùng Bạch đạo thừ ra nhìn Đổng Tiếu và Phương Vũ. Hạng Xiểng lồm cồm đứng lên. Hữu thủ cầm đao của gã giờ như bị bẻ quặc ra sau lưng, khiến cho y nghiên hẳng qua bên phải.
Đổng Tiếu nói:
– Hạng các hạ có thể đầu nhập Cái Bang được rồi.
Chàng nói rồi nắm tay Băng Phương Vũ dẫn nàng rời đấu trường.
Đi bên cạnh Đổng Tiếu, chân diện của Phương Vũ vẫn giữ vẻ đăm đăm lạnh lùng. Cứ như cái chết của Thập Tứ Lang đã tước đi phần hồn trong thể xác nàng. Tất nhiên Đổng Tiếu nhận ra điều đó. Chàng nhỏ giọng nói với nàng:
– Ai cũng có một số phận. Nàng phải chấp nhận số phận của Thập Tứ Lang kiếm chủ.
Tự y đã đi tìm số phận đó.
Phương Vũ đáp lời chàng bằng chất giọng mơ hồ:
– Một số phận nhục nhã.