Ma Ảnh Kiếm

Chương 10: Vọng ngọn hý lộng phi yến trang



Đổng Tiếu xoa cằm mình bởi cảm giác ngứa ngáy. Chàng kịp nhận ra những sợi râu bắt đầu chớm mọc.

Đổng Tiếu gãi đầu, làu bàu nói:

– Một đêm thôi … chỉ một đêm trằn trọc, mình đã già rồi ư?

Vừa nói Đổng Tiếu vừa vén rèm. Chàng không khỏi ngạc nhiên khi thấy Thiệu Ân đã ngồi trên ghế xà ích tự bao giờ. Ánh dương quang chói hắt xuống khiến Đổng Tiếu lòa mắt, phải dùng tay che lại. Chàng nhăn mặt nhìn Thiệu Ân:

– Hê … Thượng đẳng nhân làm gì thức giấc sớm quá vậy. Đường chúng ta đi còn dài.

Người đừng dậy sớm mà hao tổn sức khỏe đó.

Thiệu Ân vẫn im lặng không đáp lời Đổng Tiếu.

Chui ra ngồi xuống cạnh Thiệu Ân, Đổng Tiếu cau mày nhận ra vẻ mặt Thiệu Ân có nét tư lự, lạ lùng. Chàng giả lả cười nói:

– Thượng đẳng nhân, đêm qua trong khách điếm, thượng đẳng nhân không ngủ được à?

Buông tiếng thở dài, Thiệu Ân nói:

– Đừng gọi ta bằng thượng đẳng nhân nữa.

Đổng Tiếu nhướng mày với vẻ ngạc nhiên. Chàng nhìn Thiệu Ân như nhìn một quái nhân vừa mới từ trên trời rơi xuống hay từ dưới đất chui lên Đổng Tiếu gượng cười nói:

– Một đêm đã có sự thay đổi à? Không gọi ngươi bằng Thượng đẳng nhân thì biết gọi bằng gì đây.

– Gọi gì cũng được.

Thốt ra câu nói đó, khuôn mặt của Thiệu Ân trông thật trầm mặc, như rơi vào cõi hư vô nào đó. Trông y như thẻ vừa bước ra từ một cơn ác mộng.

Đổng Tiếu ve cằm nói:

– Lạ quá! Vậy Đổng Tiếu gọi là Dương huynh được chứ? Dù sao thì cũng lớn tuổi hơn Đổng Tiếu mà.

Thiệu Ân gật đầu:

– Được! Cứ gọi ta là Dương huynh.

Đổng Tiếu dùng ngón tay khuê mép trái mép trái tim mình như thể vừa có một con ruồi đậu vào.

Chàng giả lả nói:

– Đêm qua huynh ngủ ngon chứ?

– Không!

Thiệu Ân vừa nói vừa giật dây cương. Đôi tuấn mã chậm rãi kéo cỗ xe chạy về phía trước.

Đổng Tiếu nói:

– Ngủ trong khách điếm có giường có chăn sao lại ngủ không ngon. Bộ Dương huynh còn giận Đổng Tiếu à?

– Ta ngủ không ngon. Ngươi chỉ biết thế được rồi.

Đổng Tiếu vỗ vai Thiệu Ân.

Thiệu Ân nói:

– Ngươi muốn nói gì?

Đổng Tiếu giả lả cười rồi nói:

– Dương huynh nhìn Đổng Tiếu xem.

Thiệu Ân miễn cưỡng quay sang nhìn Đổng Tiếu.

Đôi chân mày Đổng Tiếu nhướng lên.

– Dương huynh thấy có gì lạ không?

Thiệu Ân lắc đầu:

– Ta không thấy điều gì lạ cả!

– Tại huynh không quan sát kỹ mà thôi!

– Vậy ngươi muốn ta nhìn thấy gì nào?

Đổng Tiếu dùng tay ve cằm và vùng nhân trung của mình rồi nói:

– Đổng Tiếu mọc râu rồi.

– Nam nhân thì phải mọc râu chứ có gì là lạ. Ngươi không có râu mới là điều lạ lùng.

– Hôm nay huynh nói rất hay. Cổ nhân nói nam tu nữ nhũ. Nam nhân thì phải có râu, nữ nhân thì nhứt định phải có …

Đổng Tiếu bỏ lửng câu nói giữa chừng, nặn nụ cười cầu tình rồi nói:

– Nữ nhân thì phải có vú.

Thiệu Ân nhìn qua chàng:

– Bọn Hắc đạo các ngươi ngôn phong thô thiển quá.

Đổng Tiếu nhướng mày đáp lời Thiệu Ân:

– Hây … Đổng Tiếu có cái tật nghĩ sao thì nói vậy thôi. Có râu thì nói có râu. Có vú thì nói có vú … Chẳng lẽ người Bạch đạo lại có cách nói khác …

Bật ra tiếng cười khành khạch, Đổng Tiếu nói tiếp:

– Dương huynh là người Bạch đạo. Vậy ngôn phong của người Bạch đạo thì thế nào, Dương huynh có thể cho Đổng Tiếu biết không?

Thiệu Ân nghiêm giọng nói:

– Giới Bạch đạo không có cách nói xúc ngôn và hồ đồ như bọn Hắc đạo.

– Vậy ư? Huynh thử thí dụ cho đệ biết được không?

Thiệu Ân nhìn qua Đổng Tiếu:

– Thí dụ gì nào?

Đổng Tiếu chỉ vào mắt mình:

– Thế mắt của nữ nhân gọi bằng gì nào?

– Thu nhãn.

Đổng Tiếu chỉ vào miệng:

– Hai cánh môi.

– Đôi cánh hoa.

Đổng Tiếu chỉ vào ngực:

– Còn vú?

– Đôi gò bồng đảo.

Đổng Tiếu gật đầu:

– Vậy là Đổng Tiếu đã biết rồi. Nếu như gặp lại Thục Á Di tiểu thư Phi Yến trang, Đổng Tiếu sẽ tả cô ta giống như ngôn phong của giới Bạch đạo.

Thiệu Ân cau mày:

– Ngươi tả như thế nào?

Đổng Tiếu xoa cằm rồi nói:

– Thục tiểu thư có đôi thu nhãn long lanh, ướt át. Và luôn có gió mùa thu. Những chiếc lá thu vàng trong thu nhãn của tiểu thư. Thu nhãn của tiểu thư thật là đẹp. Ngoài thu nhãn ra cô nương có đôi cánh hoa sặc sỡ sắc màu trên mặt. Ôi đôi cánh hoa nở to như muốn che cả mặt tiểu thư …

Thiệu Ân khoát tay:

– Đủ rồi … Đủ rồi …

Đổng Tiếu giả lả cười:

– Dương huynh nghe được chứ?

– Ta nghe ngươi nói ra câu nói đó không chừng Thục Á Di cắt lưỡi ngươi luôn đó.

– Hê … Đổng Tiếu đâu có sợ điều đó xảy ra.

– Tại sao không sợ?

– Bởi sau lưng Đổng Tiếu đã có lá bùa hộ mạng của Minh chủ rồi.

– Minh chủ quá xa không cứu kịp ngươi đâu.

Đổng Tiếu nhún vai:

– Uy danh của Minh chủ lẫy lừng khắp võ lâm, ai dám đụng đến Đổng Tiếu chứ?

– Ngươi đừng quên mình là người của giới Hắc đạo. Đặc ân của ngươi không có nhiều đâu.

Đổng Tiếu gãi đầu:

– Dương huynh không nói, Đổng Tiếu cứ ngỡ mình là người Bạch đạo. Thậm chí còn tưởng mình là chí cốt với Minh chủ nữa.

Thiệu Ân cau mày:

– Giữ miệng! Ngươi có thể mất mạng bởi cái miệng của mình đó.

Đổng Tiếu khoát tay:

– Dương huynh đừng nói – Ngươi không tin lời ta nói à?

– Không phải Đổng Tiếu không tin nhưng Dương huynh nói sai rồi.

– Ta nói sai gì?

Đổng Tiếu ve cằm rồi nói:

– Dương huynh phải nói như thế này mới đúng. Đổng Tiếu! Ngươi có thể mất mạng bởi hai cánh hoa của ngươi đó.

Đổng Tiếu thốt dứt câu thì Thiệu Ân nhướng mày nhìn gã. Rồi như không dằn được, gã phá lên cười khanh khách. Gã vừa cười vừa nói:

– Hai cánh hoa … Ngươi nói ta không thể nhịn được.

Đổng Tiếu vẫn bình nhiên, chẳng biểu lộ gì. Chờ cho Thiệu Ân cười xong rồi, Đổng Tiếu mới nói:

– Đổng Tiếu dùng ngôn phong của giới Bạch đạo sao huynh cười.

– Ngươi dùng câu nói đó không đúng chỗ chút nào.

Thiệu Ân lại phá lên cười.

Đổng Tiếu bất giác cũng phá lên cười theo y. Nghe Đổng Tiếu cười, Thiệu Ân cắt ngang tràng tiếu ngạo của mình nhìn sang Đổng Tiếu:

– Có gì mà ngươi cười.

– Thấy Dương huynh vui vẻ cười nên Đổng Tiếu cười theo đó mà.

Chân diện Thiệu Ân nghiêm hẳn lại.

Y thở ra một tiếng bâng quơ nói:

– Hắc đạo có được mấy người như Đổng Tiếu?

– Chỉ có một mà thôi – Chỉ có một thôi à?

Đổng Tiếu gật đầu:

– Chỉ có một thôi. Đổng Tiếu cũng tiếc. Sao trước đây mẫu thân thánh cô không chịu cho ra vài chục gã Đổng Tiếu. Bây giờ thì đây đã có nhiều bào huynh bào đệ. Chứ đâu phải một mình như thế này. Buồn chết đi được.

Nụ cười mỉm lại hiện trên hai cánh môi của Thiệu Ân.

Y hỏi:

– Ngươi thích như thế à?

– Ai mà không thích có đông huynh đệ chứ?

Đổng Tiếu nhìn sang Thiệu Ân:

– Đổng Tiếu hỏi thật Dương huynh một điều nhé.

– Hỏi đi.

– Sao huynh lại căm thù giới Hắc đạo như vậy?

Thiệu Ân nghiêm mặt nhìn về phía trước. Y im lặng không trả lời Đổng Tiếu, bất giác liên tưởng đến những việc xảy ra với Triệu Vị Thanh.

Cảm giác tởm lợm bất giác trào lên miệng Thiệu Ân. Y cảm nhận thân mình đã có cái gì thật nhơ nhuốc phủ kín khắp cả người. Chỉ cảm giác đó thôi, Thiệu Ân bất giác rùng mình.

Thấy Thiệu Ân rùng mình, Đổng Tiếu cau mày.

Thiệu Ân miễn cưỡng nói:

– Ta có sự phân định Hắc đạo, Bạch đạo. Vì sao ta hận Hắc đạo ư? Bởi vì ta là người của Bạch đạo.

– Chỉ có thế thôi à?

– Chỉ có thế thôi.

– Huynh lạ quá. Nếu huynh là người của Hắc đạo thì huynh sẽ hận Bạch đạo chứ?

Thiệu Ân nhìn sang Đổng Tiếu:

– Ta không bao giờ là người của Hắc đạo. Vĩnh viễn không bao giờ.

– Không khỏa lấy được khoảng cách giữa Hắc đạo và Bạch đạo.

– Với ta thì không.

Đổng Tiếu ve cằm:

– Vậy sao? Đổng Tiếu và Dương huynh lại ngồi chung tên một cỗ xe.

Chàng chỉ xuống ghế:

– Không xa nhau lắm.

– Sự bắt buộc.

Thốt ra lời nói này, Thiệu Ân lại liên tưởng đến cảnh hồi đêm. Y bất giác buông tiếng thở dài.

Phi Yến thiên trang hiện ra trước mắt hai người. Đổng Tiếu giật dây cương cho đôi tuấn mã phi nhanh hơn. Chàng dừng cỗ xe trước cửa Phi Yến trang.

Trang chủ Phi Yến thiên trang Thục Tùng Nhẫn và Thục Á Di đã đón ngay ngoài ngôi tam quan. Từ ngôi tam quan dẫn đến tòa đại sảnh Phi Yến thiên trang là hai hàng gia nhân Phi Yến trang. Người nào cũng nai nịch gọn gàng, đứng thành hai hàng dọc tạo thành một hành lang đón Dương Thiệu Ân.

Đổng Tiếu nhìn sang Dương Thiệu Ân, nhỏ giọng nói:

– Xem chừng Phi Yến trang chủ rất trọng Dương huynh. Chỉ nhìn qua Đổng Tiếu có cảm tưởng lão trang chủ đang nghinh tiếp hiền tế của mình vậy?

Thiệu Ân nheo mày:

– Ngươi đừng nói càn có được không?

Đổng Tiếu gật đầu:

– Được được … Đổng Tiếu sẽ cố giữ hai cánh hoa của mình.

Thiệu Ân chực bật cười thành tiếng bởi câu nói của Đổng Tiếu nhưng rồi nén lại kịp.

Y và Đổng Tiếu bước xuống đất. Hai người tiến đến trước mặt Phi Yến trang chủ. Lão có dáng người oai vệ, tầm thường, cùng hàm râu quai nón trông rất kiêu hãnh và cao ngạo.

Dương Thiệu Ân ôm quyền xá:

– Thiệu Ân bái kiến trang chủ.

Thục Tùng Nhẫn ôm quyền đáp lễ:

– Không dám nhận … Không dám nhận … Ngọc Diện Tử Sát ghé qua trang viện của lão phu đã là điều vinh hạnh cho lão phu rồi.

– Thiệu Ân có việc đi qua phải ghé đến tham kiến trang chủ.

Đổng Tiếu nhìn lão, chàng ôm quyền xá, toan mở miệng thì Thục Tùng Nhẫn khoát tay nói:

– Bổn trang chủ đã biết ngươi là ai. Không cần ngươi đa lễ.

Đổng Tiếu sững sờ.

Chàng từ từ thả tay xuống, gượng cười nói:

– Đổng Tiếu quên … mình là ai.

Chàng vừa nói vừa liếc qua Thục A Di, làu bàu nói:

– Thu nhãn như hai cánh hoa, tiểu yêu, và vùng … xấu ơi là xấu.

Thục Tùng Nhẫn nói với Dương Thiệu Ân:

– Lão phu mời Dương thiếu hiệp.

– Mời trang chủ.

Hai người song hành bước qua ngôi tam quan. Đổng Tiếu dợm bước theo thì bị hai gã gia nhân cản lại.

Đổng Tiếu tròn mắt:

– Cái gì thế này?

Gã gia nhân có bộ mặt rổ gằn giọng nói:

– Ngươi là Hắc đạo, không được đi cùng với trang chủ và Dương thiếu hiệp.

Gã chỉ tàu ngựa:

– Chỗ của ngươi ngoài kia kìa.

Đổng Tiếu nhún vai nói:

– À … Hóa ra Phi Yến trang chủ chỉ tiếp Dương huynh thôi. Còn Đổng Tiếu thì là hạng hạ nhân Hắc đạo nên không muốn tếp chứ gì?

Đổng Tiếu ve cằm:

– Cũng được … Hắc đạo và Bạch đạo thường không chung một con đường. Không tiếp cũng không sao.

Trong khi Đổng Tiếu nói thì Thiệu Ân và Thục Tung Nhẫn dừng bước. Tùng Nhẫn từ tốn nói:

– Dương thiếu hiệp biết qui giới của Minh chủ. Lão phu làm theo qui giới của Thượng tôn minh chủ.

– Tại hạ không dám trách trang chủ.

Nói rồi hai người dợm đi tiếp thì Đổng Tiếu lên tiếng nói:

– Dương huynh …

Thiệu Ân nhìn lại chàng.

Đổng Tiếu rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực, rồi nói:

– Dương huynh, Thục trang chủ là chính nhân quân tử Bạch đạo, nên không muốn tiếp Đổng Tiếu. Có lẽ trang chủ sợ thân phận của Đổng Tiếu làm ô uế Phi Yến thiên trang. Vậy Dương huynh cứ lưu lại Phi Yến thiên trang bồi tiếp trang chủ. Còn Đổng Tiếu thì tiếp tục đi hết đoạn đường còn lại của mình nhé.

Đổng Tiếu nói rồi ôm quyền xá:

– Chúc Dương huynh vui vẻ.

Thiệu Ân bối rối nói:

– Đổng Tiếu, ngươi không được đi một mình.

– Vậy Dương huynh đi cùng với Đổng Tiếu chứ?

Thục Tùng Nhẫn nhìn Đổng Tiếu miễn cưỡng nói:

– Đổng tiểu tử, không phải bổn trang chủ không tiếp ngươi. Nhưng vì Hắc đạo, Bạch đạo khác nhau. Nên phiền ngươi xuống dưới tàu ngựa chờ Dương thiếu hiệp.

Đổng Tiếu ôm quyền nói:

– Đa tạ thịnh tâm của Thục trang chủ.

Nghe Đổng Tiếu thốt ra câu nói này, Thiệu Ân thở phào nhẹ nhỏm.

Thục Tùng Nhẫn mỉm cười, vuốt hàm râu quai nón rồi nói tiếp:

– Ngươi cứ xuống tàu ngựa nghỉ ngơi. Bổn trang chủ sẽ cho người dọn bữa ăn cho ngươi.

Đổng Tiếu ve cằm, nhướng mày nói:

– Đa tạ trang chủ có lòng chiếu có đến Hạ đẳng nhân Đổng Tiếu. Nhưng rất tiếc Đổng Tiếu không thể chấp nhận sự sắp xếp của trang chủ.

Chàng vỗ vào túi gấm đeo bên hông:

– Hạ đẳng nhân Đổng Tiếu có rất nhiều ngân lượng. Nên muốn lưu lại Cửu Châu thì có thể tìm đến khách điếm hoặc kỹ lâu lớn nhất Cửu Châu này. Còn như trang chủ muốn lưu Đổng Tiếu lại thì …

Đổng Tiếu giả lả cười rồi nói tiếp:

– Đổng Tiếu xin nói thật với trang chủ. Đổng Tiếu thích lưu lại trong tòa chính lâu của trang chủ thôi. Hoặc nếu trang chủ sợ Đổng Tiếu với thân phận hạ đẳng nhân sẽ làm ô uế tòa chính lâu của Phi Yến trang thì ở đây còn một chỗ có thể Đổng Tiếu lưu lại được.

Thục Tùng Nhẫn vuốt râu:

– Ngươi thích chỗ nào ngoài tòa chính lâu mà bổn trang chủ dùng để bồi tiếp Dương thiếu hiệp.

Đổng Tiếu ve cằm, điểm nụ cười mỉm cầu tình. Nụ cười của chàng mặc dù giả lả nhưng vẫn có sức hút kỳ quặc thu lấy ánh mắt của Thục Á Di.

Đổng Tiếu ve cằm nói:

– Nói ra nếu không đúng, trang chủ miễn thứ cho tiểu sinh.

– Cứ nói, chỉ cần ngươi không vào chính lâu là được rồi.

– Dạ, tiểu sinh sẽ không vào chính lâu lưu ngụ mà chỉ cần ngụ ở khuê phòng của Thục tiểu thư thôi à.

Thục Á Di đỏ mặt, nóng bừng. Nàng vừa thẹn vừa mắc cỡ đến độ như khối than hồng vừa áp vào chân diện mình.

Ngay cả Phi Yến trang chủ Thục Tùng Nhẫn cũng đỏ rần cả mặt.

Lão muốn nói nhưng cổ họng cứ như nghẹn lại.

Đổng Tiếu ôm quyền nói tiếp:

– Tiểu sinh sẽ ngụ tại khuê phòng của Thục Á Di tiểu thư. Trên chính lâu thì trang chủ tiên sinh tiếp Dương huynh. Còn dưới khuê phòng thì Thục tiểu thư tiếp tiểu sinh. Như thế huề, chẳng ai hơn ai. Trang chủ cũng bận và tiểu thư cũng bận. Mỗi người tiếp một người.

Đổng Tiếu nhìn lại Thục Á Di:

– Thục tiểu thư đồng ý chứ ạ? Tại hạ hứa sẽ không làm gì tiểu thư đâu. Mã còn sẽ đối xử tốt với tiểu thư như Đổng Tiếu đối xử với những nàng kiều nữ ở Bách Hoa Lâu.

Đổng Tiếu vừa thốt dứt câu thì Phi Yến trang chủ Thục Tùng Nhẫn gầm lên:

– Bổn trang chủ giết ngươi.

Lão vừa nói dứt, toan phát tác phách không chưởng tập kích Đổng Tiếu, nhưng Thiệu Ân đã kịp cản lại:

– Trang chủ …

Thục Tùng Nhẫn thở hồng hộc:

– Dương thiếu hiệp … gã tiểu tử …

Thiệu Ân buông tiếng thở dài:

– Trang chủ bớt giận. Đổng Tiếu hiện đang giữ trọng trách của Minh chủ. Lấy mạng y thì lấy lúc nào cũng được nhưng lúc này thì không được. Ngôn phong của giới Hắc đạo thường như vậy. Trang chủ đừng bận tâm, hãy bỏ qua. Một ngày nói đó y phải trả lại những uất hờn hôm nay cho trang chủ.

Lão Thục nghiến răng thở ra rồi từ từ dịu lại:

– Lão phu nghe theo lời của Dương thiếu hiệp.

Thiệu Ân nhìn lại Đổng Tiếu.

Đổng Tiếu nhìn lại Thiệu Ân:

– Nếu không được như vậy, Đổng Tiếu sẽ rời Cửu Châu đi một mình.

Thiệu Ân gượng cười:

– Đổng Tiếu, chúng ta đã đến Phi Yến thiên trang rồi, chẳng lẽ lại phụ lòng trang chủ đã chuẩn bị chu đáo tiếp chúng ta sao. Nếu như ngươi muốn cùng Thiệu Ân và Thục trang chủ vào chính sảnh Phi Yến thiên trang thì cũng được. Trang chủ đâu có khách khí gì sợ thân phận ngươi làm ô uế chính lâu của người.

– Đó là Dương huynh nói, còn Thục trang chủ thì đâu có nói gì. Nhìn bộ mặt của Thục trang chủ là đủ biết không tiếp Đổng Tiếu rồi.

Thiệu Ân nhìn lại Thục Tùng Nhẫn:

– Trang chủ …

Lão Thục lườm Đổng Tiếu miễn cưỡng nói:

– Đổng tiểu tử, bổn trang chủ sẽ tiếp ngươi.

Đổng Tiếu đẩy hai gã gia nhân qua một bên rồi ung dung bước qua ngôi tam quan tiến đến trước mặt Thục Tùng Nhẫn và Thiệu Ân. Chàng nhướng mày nói:

– Nhìn bộ mặt trang chủ, tiểu sinh chẳng có chút hứng thú nào rồi … Nhưng vì Dương huynh mà phải lưu lại Phi Yến thiên trang của trang chủ đó.

Đổng Tiếu bất giác vỗ vai Thục Tùng Nhẫn.

Lão đỏ mặt sượng sùng.

Đổng Tiếu nói:

– Trang chủ, cười lên đi nào.

Hai cánh mũi của Phi Yến thiên trang chủ những tưởng phát ra lửa khi nghe câu nói này của Đổng Tiếu.

Đổng Tiếu mỉm cười, rồi chấp tay sau lưng, ung dung bỏ đi trước, mặc nhiên với ánh mắt hậm hực của Phi Yến thiên trang chủ và Thiệu Ân dõi theo sau lưng chàng.

Thiệu Ân buông tiếng thở dài nhìn sang Thục Tùng Nhẫn nói:

– Thục trang chủ, lúc nãy …

Thục Tùng Nhẫn vuốt râu quai nón, từ tốn nói:

– Bổn trang chủ biết sự khó xử của Dương thiếu hiệp. Nhưng sau này nếu có cơ hội, Dương thiếu hiệp hãy dẫn tên tiểu tử Đổng Tiếu xấc xược về Phi Yến thiên trang. Đích thân bổn trang chủ sẽ hành xử gã. Hắn phải chịu tất cả mọi cực hình tra khảo đau đớn nhất mới thỏa mãn sự phẫn nộ hôm nay của bổn trang chủ.

Thiệu Ân gật đầu:

– Vãn bối hứa. Nếu có cơ hội sẽ đích thân dẫn đầu hắn về giao cho Thục trang chủ.

Thục Tùng Nhẫn vuốt râu, cười mỉm rồi nói:

– Lời của Dương thiếu hiệp như gáo nước mát làm dịu lửa giận trong tâm tưởng của lão phu.

– Trang chủ vì Thiệu Ân phải chịu đựng sự hỗn xược, xấc láo của Đổng Tiếu, tại hạ áy náy vô cùng.

Thục Tùng Nhẫn, trang chủ Phi Yến thiên trang cười giả lả rồi gượng nói:

– Không sao, không sao. Bổn trang chủ biết Dương thiếu hiệp còn phải chịu đựng nhiều hơn cả ta nữa kìa.

Thục Á Di xen vào:

– Thục Á Di không bỏ qua sự xúc xiểm của Đổng Tiếu đâu, nhất định Thục Á Di sẽ trừng trị gã.

Nàng nói rồi nhìn qua Thiệu Ân.

Thiệu Ân mỉm cười. Nụ cười gợi tình trên khuôn mặt khôi ngô anh tuấn của Thiệu Ân khiến Á Di phải bẽn lẽn, thẹn thùng. Thiệu Ân từ tốn nói:

– Ai cũng muốn trừng trị tiểu tử Đổng Tiếu cả. Nhưng không phải lúc này.

Á Di nói:

– Á Di phải buột gã rơi nước mắt.

Thục Tùng Nhẫn nhìn Thiệu Ân:

– Á Di đã quyết định rồi, không ai cản được đâu. Á Di là người như vậy đó.

Lão giả lả cười rồi nói:

– Hãy bỏ qua tên tiểu tử thúi Đổng Tiếu đó đi … Mời thiếu hiệp.

Hai người lại tiến bước song hành về phía tòa chính lâu Phi Yến trang.

Thiệu Ân vừa đi vừa nghĩ thầm:

– Chẳng biết Đổng Tiếu được nghĩa phụ giao chức nghiệp gì mà lại được đặc ân không bị đóng dấu triệt nô nhân.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.