Đúng giờ ăn cơm trưa, những sinh viên của đại học Đế Đô đang nhàn nhã hưởng thụ thời gian nghỉ cuổi tuần của mình.
Một bóng dáng thon dài chạy thật nhanh từ cửa trường học vào, dường như không ăn nhập với hoàn cảnh xung quanh.
Buổi sáng Kỳ Tiếu Ngôn phải lên phòng học một lúc, lúc này mới từ trên tầng đi xuống. Anh nhìn đồng hồ, quyết định xuống căn tin ăn cơm trước. Vừa xoay người, chợt nghe có người gọi ở phía sau lưng: “Kỳ Tiếu Ngôn!”
Giọng nói này không được thân thiện cho lắm, thậm chí còn có phần ác ý, nhưng Kỳ Tiếu Ngôn vẫn quay người lại – bởi vì anh nhận ra giọng nói này là của Dương Minh.
Bởi vì chạy nhanh mà tóc tai của Dương Minh có chút rối loạn, cậu chạy vọt tới trước mặt Kỳ Tiếu Ngôn, tốc độ rất nhanh, vung tay lên tung một cú đấm thẳng vào mặt anh. Quả đấm mang theo hơi lạnh chuẩn xác hôn lên cằm của Kỳ Tiếu Ngôn, Kỳ Tiếu Ngôn bị đánh lui về sau hai bước, nhấp nhấp khóe miệng đau đớn của mình.
Dương Minh đứng ở trước mặt anh, từ trên cao nhìn xuống, tức giận trên người cũng không vì vừa tung ra cú đấm mà tiên tan đi chút nào: “Kỳ Tiếu Ngôn, lúc trước anh không nói một tiếng nào đã cưới chị tôi, bây giờ mới có một năm anh đã âm thầm ly hôn chị ấy, anh coi chị tôi là cái gì? Trước khi chị ấy gả cho anh ngay cả bạn trai cũng chưa có một người, còn vì anh mà bỏ lỡ việc đi du học, anh lại đối xử với chị ấy như vậy? Anh dựa vào cái gì?!”
Hắn nổi giận đùng đùng nói xong một hồi, lại giơ nắm tay lên chuẩn bị cho Kỳ Tiếu Ngôn một đấm nữa.
“Dương Minh! Dừng tay lại!” Dương Vi thở hồng hộc đuổi tới, giữ chặt tay của Dương Minh, “Đây là trường học, cậu muốn làm cái gì?”
Dương Minh cắn cắn răng, hất tay Dương Vi ra, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Dương Vi quay đầu lại nhìn Kỳ Tiếu Ngôn, khóe miệng của anh xanh tím, còn đọng lại vài tia máu. Dương Vi nóng lòng nắm lấy cánh tay của anh, đỡ anh từ mặt đất đứng lên: ” Ngôn Ngôn, anh không sao chứ?”
“Anh không sao.” Kỳ Tiếu Ngôn lắc đầu, cũng không bỏ tay của Dương Vi ra. Dương Vi lấy khăn giấy từ trong túi xách ra, lau máu trên khóe miệng giúp anh: “Bình thường không phải anh hay tập thể dục sao, cú đấm này rõ ràng là anh có thể tránh, tại sao lại đứng một chỗ để cho nó đánh?”
Kỳ Tiếu Ngôn nói: “Hình như cậu ấy đang rất giận, như vậy có thể làm cho cậu ấy dễ chịu hơn một chút.”
Dương Vi co rút khóe miệng, tên tiểu tử Dương Minh này xuống tay cũng không hề nhẹ, may là tòa nhà nghiên cứu này cũng không có nhiều người lắm, nếu không, để sinh viên nhìn thấy không biết sẽ truyền thành tin tức gì. Dương Minh nhìn động tác cẩn thận của cô, không nhịn được cười lạnh một tiếng: “Anh ta và chị đã ly hôn, chị còn quan tâm anh ta làm gì?”
Dương Vi quay đầu lại, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn một cái: “Bọn chị ly hôn hòa bình, anh ấy cũng không có lỗi gì với chị. Hơn nữa Kỳ Tiếu Ngôn là giáo sư, cậu đánh người ở trường học như vậy, ảnh hưởng không tốt.”
Khóe miệng Dương Minh khẽ gợn lên độ cong châm biếm: “Em muốn để cho mọi người thấy rõ bản chất của con người này.”
Dương Vi có chút tức giận: “Chị đã nói là bọn chị ly hôn hòa bình.”
Dương Minh tức giận nhìn cô một cái: “Em lười quản chuyện của chị, chị tự về nhà giải thích với ba mẹ đi!”
Dương Vi nhìn bóng dáng Dương Minh rời đi, lập tức ủ rũ. Phải đi về nói với ba mẹ sao? Cô không nghĩ ngày này lại tới nhanh như thế!
Kỳ Tiếu Ngôn nhìn cô, hỏi: “Có cần anh đi đến giải thích giúp em không?”
“…… Không cần.” Nếu anh đến, Dương Vi tin lần này ba cô thật sự sẽ đánh chết anh, “Anh không có việc gì, vậy em đi trước đây.”
“Chờ một chút.” Kỳ Tiếu Ngôn gọi cô lại, ánh mắt nhìn cô chuyên chú mê hoặc lòng người, “Thích xe Maserati à?”
Dương Vi sững sờ trong giây lát, rồi liền hiểu đã xảy ra chuyện gì. Cô nhìn Kỳ Tiếu Ngôn, khóe miệng cong lên một nụ cười đắc ý: “Nếu so với giả thuyết Goldbach, nó quả thật hấp dẫn hơn.” Cô nói xong, phất phất tay với Kỳ Tiếu Ngôn, còn không quên dặn dò, “Nhớ uống thuốc đấy, giáo sư.”
Kỳ Tiếu Ngôn nhìn bóng lưng của cô rời đi, xoay người đi tiếp. Có một người đứng ở ngay khúc rẽ, yên lặng giống như muốn hòa làm một với hoàn cảnh xung quanh.
Là Tống Cẩn.
Khi Kỳ Tiếu Ngôn nhìn thấy cô ta, tốc độ đi cũng không giảm đi chút nào, dường như tất cả mọi thứ trên thế giới này đều không thể ảnh hưởng đến bước chân của anh.
“Tại sao cô lại ở đây?”
Tống Cẩn cười cười với anh, giọng nói nhẹ nhàng: “Đoàn phim đang nghỉ ngơi, em muốn đi dạo trường cũ.”
Kỳ Tiếu Ngôn gật gật đầu, giống như cảm thấy câu trả lời này rất phù hợp. Tống Cẩn đuổi kịp bước chân của anh, đi sóng vai cùng anh trong sân trường: “Nữ sinh vừa rồi là ai? Sinh viên của anh à?”
“Không phải, cô ấy là vợ trước của tôi.”
Giọng nói của Kỳ Tiếu Ngôn giống như nước mưa từ trên trời đổ xuống, trong giây lát tưới ướt cả người Tống Cẩn.
Cô ta dừng chân lại, khó tin nhìn anh: “Vợ trước? Anh kết hôn rồi?”
“Ừ.”
Ngay khi Kỳ Tiếu Ngôn trả lời ngắn gọn một chữ này, Tống Cẩn đã bị mười ngàn từ “vợ trước” này làm cho tổn thương. Cô ta đứng yên tại chỗ một lúc lâu cho máu lưu thông lại, mới bước đi tiếp cùng Kỳ Tiếu Ngôn: “Anh đã ly hôn rồi, đúng không?”
Kỳ Tiếu Ngôn không trả lời mà hỏi ngược lại: “Em đi cùng tôi như vậy, không sợ báo chí viết loạn sao?”
Tống Cẩn đột nhiên cười cười, bước nhanh đi đến trước mặt anh, đồng thời ngẩng mặt lên nhìn anh: “Tối nay anh có rảnh không? Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi!”
Dương Vi ra đến cổng trường đại học Đế Đô, thấy Dương Minh vẫn còn đứng ở đó chờ cô. Cô suy nghĩ một chút, cười đi đến: “Cậu là đang đợi chị cùng đi ăn thị nướng Lilith à? Chị đang rất đói đây, chúng ta đi nhanh lên!”
Dương Mính mặt không đổi sắc nói: “Mời chị về nhà ăn cơm rang xào thận.”
Dương Vi: “……”
Cô vẫn duy trì cười trên mặt, nhón chân lên xoa xoa tóc của Dương Minh: “Thời gian trôi qua thật nhanh, nhớ ngày nào em vẫn chỉ là cậu bé chỉ biết đi theo chị khóc nhè, bây giờ đã có thể giúp chị đánh người rồi.”
Dương Minh không được tự nhiên đẩy tay cô ra, phụng phịu nhìn cô: “Đừng trông đợi em sẽ giúp chị nói tốt với ba mẹ.”
Dương Vi chép chép miệng, vừa cười với hắn vừa nói: “Có phải em lại cao lên hay không, cảm giác sờ đầu em so với trước kia càng phải gắng sức.”
Dương Minh đi ra đường, ngăn một chiếc taxi: “Chị vẫn nên giữ lại tinh lực (*) để đối phó với ba mẹ đi.”
(*) tinh lực: thể lực và tinh thần
Dương Vi: “……”
Không có tình chị em!
Lúc Dương Vi và Dương Minh về nhà, mẹ Dương đang ở trong bếp nấu cơm trưa. Nghe thấy tiếng mở cửa, bà thò đầu ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy hai chị em đứng ở cửa, ngạc nhiên hỏi: “Sao các con lại về cùng nhau?”
Dương Vi đi mấy bước đến trước mặt mẹ Dương, cười đến mặt mày nở hoa. Dương Minh thấy cô còn đang do dự, nói nhanh: “Chị ấy và Kỳ Tiếu Ngôn đã ly hôn.”
Dương Vi: “……”
Người này có đúng là em trai cô không!
Mẹ Dương sững sờ tại chỗ, ngay cả mắt cũng không chớp. Dương Vi lo lắng sợ bà sẽ cứ như vậy mà ngã xuống đất, căng thẳng đỡ cánh tay của bà. Sau một lúc lâu, mẹ Dương tắt bếp ga đi, cởi tạp dề ra khỏi thắt lưng, đi ra khỏi phòng bếp: “Hai đứa đi theo mẹ.”
……
Hội nghị cấp cao của Dương gia.
Ba Dương và mẹ Dương ngồi trên ghế, Dương Minh ngồi ở bên trái, Dương Vi ngồi một mình trên ghế đẩu nhỏ, nhận thẩm tra.
“Lúc trước con lừa gạt chúng ta kết hôn, bây giờ lại lừa gạt chúng ta ly hôn, trong mắt con còn coi chúng ta là cha mẹ hay không!” ba Dương vỗ mạnh bàn, người Dương Vi cũng nảy lên một cái theo chén trà trên bàn.
Mẹ Dương vỗ vỗ phía sau lưng giúp ông nhuận khí, ánh mắt dừng lại trên người Dương Vi: “Con thành thật nói với mẹ, các con vì sao lại ly hôn? Có phải Kỳ Tiếu Ngôn có người bên ngoài hay không?”
“Không phải, là con đòi ly hôn.”
“Cái gì? Chẳng lẽ con ngoại tình?!” Ba Dương nhảy dựng lên từ sô pha.
Dương Vi co rút khóe miệng nói: “Ly hôn không phải chỉ có một nguyên nhân là có người bên ngoài…”
“Vậy con nói xem là vì nguyên nhân gì!”
“…… Tính cách không hợp.”
“Tính cách không hợp, sao lúc trước con còn kết hôn với nó làm gì!”
Lỗ tai Dương Vi sắp bị làm cho bị điếc, cuối cùng lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên nhìn ông một cái: “Ba, đừng tức giận như vậy, dễ bị cao huyết áp.”
Ba Dương tức giận nói: “Ba sớm hay muộn gì rồi cũng bị con làm cho bị cao huyết áp thôi!”
Mẹ Dương đứng dậy, khuyên nhủ: “Được rồi, bây giờ bọn chúng ly cũng ly rồi, ông tức giận như vậy cũng vô ích, không bằng nghĩ xem tương lai định như thế nào.”
Ba Dương hít sâu một hơi, hỏi Dương Vi: “Bây giờ con đang ở đâu?”
Dương Vi nói: “Vẫn đang ở đó ạ, Kỳ Tiếu Ngôn để lại phòng cho con.”
Ba Dương cười ha ha: “Cha cần của hắn một căn nhà hay sao! Đàn ông ly hôn sao có thể giống với đàn bà ly hôn sao! May là hai người cũng chưa có em bé, nếu không bây giờ con phải làm sao!”
Mẹ Dương nghe thấy thế, hình như nhớ ra cái gì đó, hồi hộp nhìn Dương Vi: “Gần đây con có cảm thấy có gì đó không?”
Khóe miệng Dương Vi co rút, đứng lên: “Mẹ yên tâm, bọn con mỗi lần đều dùng biện pháp an toàn.”
Bầu không khí trong phòng không tránh được có chút mập mờ, xấu hổ, ba Dương và mẹ Dương cùng nhìn về phía Dương Minh, Dương Mính ngồi nghiêm chỉnh nói: “Con đã trưởng thành rồi.”
Không khí dường như bỗng chốc ngưng trọng lại, ba Dương ho nhẹ một tiếng, hỏi Dương Vi: “Bây giờ con đi làm như thế nào?”
Dương Vi nói: “Đi xe buýt ạ.”
Ba Dương nghĩ nghĩ nói: “Bố mua cho con một chiếc xe, con đi xem rồi báo giá về, sau này tự lái xe đi làm cho tiện.”
Dương Vi nháy nháy mắt: “Không cần đâu ạ, nhà con cách trường cũng không xa, ngồi năm trạm xe buýt là tới. Hơn nữa ngồi xe buýt rất tốt ạ, vừa tiết kiệm, vừa tiện, lại bảo vệ môi trường!”
Ba Dương co rút khóe miệng, liếc mắt nhìn cô một cái: “Không phải là con lười học lái xe chứ!”
Dương Vi mếu máo, từ chối cho ý kiến, mắt của mẹ Dương đảo một vòng tròn, nhìn Dương Vi tươi cười: “Lái xe có thể không học, nhưng con hãy mau chóng tìm một người bạn trai.”
Dương Vi: “……”
Cô biết mẹ cô thể nào cũng như vậy, cho nên mới không muốn đối mặt với bà! Bình thường giới thiệu đối tượng cho hàng xóm còn không cảm thấy thỏa mãn hay sao! Mà cuối cùng còn muốn vươn tay tới cả cô!
Dương Vi mím môi, nói: “Mẹ, con vừa mới lết ra từ nấm mồ hôn nhân, nhanh như vậy mẹ đã muốn đem con tống trở lại sao?”
“Chỉ là bảo con tìm một người bạn trai thôi, chứ đã bảo con kết hôn đâu. Ngày mai đúng là cuối tuần, mẹ sẽ sắp xếp xem mặt giúp con.”
Trong lòng Dương Vi gần như là sụp đổ: “Con mới 24 tuổi, không cần gấp gáp như vậy chứ?”
Mẹ Dương nghiêm mặt nói: “Con cho rằng đã 24 tuổi, con còn giống những cô bé mới đi làm sao?”
Đây là điển hình của việc kỳ thị đối với người đã ly hôn, Dương Vi bĩu môi nói: “Cùng lắm thì con ở một mình, con sống một mình cũng rất tốt.”
Mẹ Dương cười nhạt: “Con sống một mình? Con có biết nộp tiền điện nước như thế nào không?”
Dương Vi: “……”
Thật sự là…… Hiểu con gái không ai bằng mẹ. Dương Vi nghểnh cổ, nhìn bà nói: “Dù sao con cũng đã tốt nghiệp đại học, đóng tiền điện nước có thể làm khó được con sao?”
Mẹ Dương nói: “Việc thu tiền này ở mỗi khu vực là khác nhau, tiền nước ở chỗ chúng ta được thu theo tháng, mỗi tháng sẽ có nhân viên phụ trách thu tiền cước đến, lúc đó chỉ việc nộp cho bọn họ là được. Tiền điện là được thanh toán trả sau, nên không được thông báo, vì vậy con phải chú ý kiểm tra thường xuyên. Tiền vệ sinh cũng được trả sau, nhưng nếu nộp muộn quá thời gian quy định thì phải nộp tiền phạt. Nếu ở chỗ của con, tiền nước cũng được nộp giống như bên đây, thì tiền nước cũng sẽ thu mỗi tháng một lần, lúc đó con kiểm tra hộp công tơ nước một chút là được, công tơ nước và công tơ điện đều ở hành lang, chắc là con biết hộp của nhà mình chứ? Còn địa điểm nộp phí, không nhất thiết sẽ phải nộp ở cùng khu đó, phải qua khu khác nộp tiền nước cũng là chuyện bình thường, còn có…”
Dương Vi lau trán, cười nói với mẹ Dương: “Hay là hai mẹ con ra ngoài kia cùng tâm sự đi ạ.”
Mẹ Dương cười đắc ý, đấu với mẹ? Nhìn con lớn lên từ nhỏ mẹ còn không biết con dốt số học sao?