Người dịch: /fb: dot.chay.lang.man/
Lúc Đề Kiêu tới Diệp phủ lần nữa, Diệp Phụ An vô cùng kinh ngạc.
Diệp Ly Châu đã vào cung hai lần, thân thể nàng ra sao, thái y khẳng định đã nói lại tỷ mỉ cho Hoàng hậu và Đề Kiêu biết.
Người con gái mảnh mai như vậy, có người cha ngang ngược như Diệp Phụ An, người bình thường thực sự không dám lấy làm vợ.
Lúc trước ở trên điện Kim Loan Diệp Phụ An cũng đã biểu đạt suy nghĩ của mình, đã cưới con gái ông thì không thể năm thê bảy thiếp, không có thể tùy tiện bắt nạt.
Với người bình thường mà nói, thật sự là cưới về một tổ tông.
Dù cho phe Thái Tử ỷ vào thế lực của Đề Kiêu mà ức hiếp người khác, nhưng Diệp Phụ An cũng không phải người ăn chay, luôn có thể khiến cho một phe của Thái Tử không thoải mái.
Trong lòng Diệp Phụ An không yên, lẽ nào con gái ông lớn lên quá đẹp, Thái Tử vừa gặp đã thương, vậy mà không để ý đến những chuyện khác nữa?
Diện mạo của Diệp Ly Châu đẹp thế nào, Diệp Phụ An hiển nhiên là biết.
Lần này Đề Kiêu tới, vẫn mang theo quà tặng.
Là một đôi chim giẻ cùi trắng. Loại chim này có lông đuôi lộng lẫy, rất khó chăm sóc, có điều ngụ ý rất tốt.
Dải lụa thì giới quan lại thường thấy, dùng để cột ấn quan, tặng một đôi chim giẻ cùi, đại biểu cho chúc phúc thăng chức.
Diệp Phụ An nhìn thấy cặp giẻ cùi trắng này thì nhíu mày, tự nhiên mà vậy ông cho rằng hành động này của Đề Kiêu là chúc ông đường làm quan thuận lợi.
Đề Kiêu ngồi xuống, nhấp một ngụm trà, lúc này mới thản nhiên nói: “Nghe nói thân thể của Đại tiểu thư quý phủ không tốt, nên là tặng một đôi chim cầu phúc cho tiểu thư.”
Chim giẻ cùi còn có tên là chim mang Thọ, tiếng kêu của nó cực kỳ giống “Cầu phúc —— cầu phúc”, hơn nữa trong tên có chữ “Thọ”, ngụ ý sống lâu. Đề Kiêu tặng Diệp Ly Châu một đôi chim giẻ cùi, cũng là hi vọng nàng có thể cố gắng sống tiếp.
Vẻ tươi cười của Diệp Phụ An trong nháy mắt nhạt đi: “Con bé đâu nhận nổi lễ vật của Tần Vương điện hạ.”
“Bản vương nghe nói các cô nương nhỏ tuổi đều thích những con vật nhỏ nhắn đẹp đẽ, cố ý phí chút tâm tư mà thôi.”
Thực ra Đề Kiêu cũng không thích con chim lộng lẫy quá mức như vậy, chim giẻ cùi nâng cái đuôi thật dài, đẹp thì có đẹp, lại chỉ được cái mẽ bên ngoài, hắn càng ưa chuộng các loại mãnh điểu như chim ưng hơn, nhưng ngụ ý của chim giẻ cùi rất hay, nếu hắn đưa một con kim điêu ăn đồ sống đến tặng cho Diệp Ly Châu, sợ là có thể dọa nàng ngất đi mất.
Diệp Phụ An vừa nghe Đề Kiêu nói hắn đã phí tâm tư, thì vẻ tươi cười càng thêm không giữ nổi nữa.
Lẽ nào Thái Tử thật sự nhìn trúng Diệp Ly Châu?
Diệp Phụ An nói: “Nếu là Tần Vương điện hạ cố ý tặng, ta thay con gái nhận lấy. Con bé vốn nên đi ra cảm tạ điện hạ, đáng tiếc thân thể nàng yếu ớt, tạm thời không đi ra được.”
Đề Kiêu nói: “Không sao cả, chờ chút nữa bản vương tự mình đưa tới.”
Đề Kiêu có ba câu thì đều không rời khỏi Diệp Ly Châu, Diệp Phụ An nhìn ra được, Đề Kiêu có vài phần coi trọng dành cho Diệp Ly Châu.
Giả sử thân thể Diệp Ly Châu hơi khá hơn một chút, trải qua được thâm cung, mà nàng cũng có tình ý với Thái Tử, Diệp Phụ An cũng sẽ không ngăn cản con gái mình và Thái Tử bàn chuyện tình cảm. Nhưng tình huống hiện tại, Diệp Ly Châu thực sự không qua nổi quy củ trong cung. Nếu Diệp Ly Châu ở bên Thái Tử, sau này nàng cũng phải gọi Đề Kiêu một tiếng cậu, ai cũng biết, Tần Vương tuy rằng cực kỳ bao che khuyết điểm, nhưng khi cần nghiêm khắc thì cũng rất nghiêm khắc, Thái Tử cực kỳ kính trọng Tần vương, một chút phép tắc cũng không thể làm sai, ngày khác Diệp Ly Châu trở thành vợ của cháu trai Tần Vương, Tần Vương dạy bảo đứa cháu gái này, khẳng định không lưu tình chút nào.
Diệp Phụ An lo lắng vô cùng, ông vuốt râu không nói được một câu nên lời.
Một lúc lâu, Diệp Phụ An mới nói: “Điện hạ là trưởng bối của con bé, sao tiện để điện hạ mang theo lễ trọng tới gặp nàng chứ. Lòng tốt của điện hạ, ta sẽ truyền đạt thay ngài.”
Trưởng bối?
Ngón tay thon dài của Đề Kiêu vuốt ve chén trà bằng sứ trắng trong tay. Một người đàn ông như hắn tùy tiện đi tới nơi ở của Diệp Ly Châu gặp nàng, với người bảo thủ như Diệp Phụ An mà nói, hình như quả thực không thích hợp.
Buổi trưa, Diệp Phụ An bố trí tiệc rượu chiêu đãi Đề Kiêu, hai người đều có thể uống rượu. Diệp Phụ An tuy là văn thần, nhưng không cổ hủ, tính tình sảng khoái, Đề Kiêu càng là ngàn chén không say.
Nửa giờ sau, Diệp Phụ An uống say khướt, để người dìu đi nghỉ, cũng dặn dò thủ hạ quét tước sương phòng, đỡ Tần Vương điện hạ đi nghỉ ngơi.
Đề Kiêu được dìu vào trong phòng. Tuy cả người hắn đầy mùi rượu, nhưng cũng chưa say.
Lúc uống rượu hắn đã thử thăm dò Diệp Phụ An mấy câu, lão cáo già này rất khéo đưa đẩy, toàn bộ ý tứ trong lời nói đều là không muốn Diệp Ly Châu gả xa, muốn Diệp Ly Châu thuận tiện về nhà mẹ đẻ, không muốn Diệp Ly Châu gả cho một người hư hỏng thay đổi thất thường, muốn tìm một người mà ông ta hiểu rõ gốc rễ.
Diệp Phụ An chưa nhìn ra là Đề Kiêu có ý với Diệp Ly Châu, nếu ông biết suy nghĩ tồn tại dưới đáy lòng Đề Kiêu, khẳng định sẽ lại thêm một câu không thể lớn hơn Diệp Ly Châu từ năm tuổi trở lên.
Đề Kiêu tạm thời không muốn bứt dây động rừng, nếu để Diệp Phụ An biết rõ, lão cáo già này nhất định sẽ sớm nghĩ ra cách đối phó, một gậy đánh uyên ương.
. . .
Sau khi Diệp Ly Châu thức dậy, nàng ngồi ở bên cửa sổ thêu khăn một lát, lúc giữa trưa, Diệp Phụ An phái người qua đây, tặng hai con chim giẻ cùi trắng tới.
Diệp Ly Châu lần đầu tiên thấy con chim to như vậy, xinh đẹp như vậy, mắt nàng không chớp nhìn chằm chằm lông vũ xinh đẹp cùng cái đuôi thật dài của con chim: “Đây là chim gì? Là chim công à?”
Hai gã sai vặt đưa đôi chim tới, thưa: “Không phải chim công ạ. Tiểu thư muốn thấy chim công thì trong nhà chúng ta có nuôi trong một cái vườn khác ở ngoài thành. Đây là chim giẻ cùi, có thể bay được.”
Diệp Phụ An cố ý dặn dò gã sai vặt, không cần nói cho Diệp Ly Châu biết đây là Tần Vương đưa tới. Ông không muốn để Diệp Ly Châu có thiện cảm với người của Thái Tử.
Diệp Ly Châu cười nói: “Sao cha sẽ nghĩ tới việc tặng đôi chim cho ta nhỉ?”
Gã sai vặt ngập ngừng một chút, rồi nói: “Sợ tiểu thư ở trong phòng bực bội buồn chán, chim giẻ cùi có ngụ ý là trường thọ, trong viện nuôi một đôi chim xinh đẹp như vậy, tiểu thư nhất định có thể cầu phúc được phúc, thân thể khoẻ mạnh, bình an suôn sẻ.”
“Vậy thì mượn lời chúc lành của các ngươi.” Diệp Ly Châu nói, “Ngọc Sa, cầm chút bạc, thưởng cho hai anh trai đây.”
Hai gã sai vặt được bạc, nói lời cảm tạ rồi đi ra ngoài.
Cửa viện được đóng lại, Ngọc Sa nói: “Cái lồng to quá, đôi chim thật lớn, tiểu thư, chúng ta làm thế nào nuôi đôi chim này đây?”
Diệp Ly Châu cũng không biết nuôi thế nào, nàng nói: “Đợi lát nữa hỏi bà vú có kinh nghiệm, bình thường cha ta cũng thích nuôi chim, đôi chim này thoạt nhìn quý giá khó nuôi, có thể là người khác tặng.”
Về phần là ai tặng, Diệp Ly Châu ngược lại không nghĩ nhiều.
Diệp Phụ An là thừa tướng, việc lễ nghĩa qua lại là không thể thiếu được, cũng không thiếu người biếu đồ cho ông.
Ngọc Sa suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ là người ở thôn trang đưa tới, khoảng thời gian trước bọn họ còn bắt một con hươu lớn như vậy đưa tới, nói là công tử thích thịt hươu, nên giết cho công tử ăn. Giờ nghe nói tiểu thư trở về, bắt lấy hai con chim cho tiểu thư cũng không có gì lạ.”
“Chim giẻ cùi trắng hẳn không phải là chim bình thường dễ bắt.” Diệp Ly Châu nói, “Người trong thôn trang cũng không thể lấy cái lồng tinh xảo như vậy nhốt nó.”
Lúc này Ngọc Sa mới chú ý tới, cái lồng là lồng vàng, đỉnh lồng khảm đá quý, lộng lẫy hoa lệ cực kỳ.
Diệp Ly Châu nhìn đôi chim bị nhốt trong lồng, lại chợt nhớ tới ánh mắt mà người đàn ông kia nhìn nàng.
Giả dụ Diệp Ly Châu là chim giẻ cùi xinh đẹp, có lẽ hắn sẽ bẻ gãy cánh của nàng, đem nàng nhốt vào trong lồng giam màu vàng hoa lệ.
Cách lồng giam cho nàng uống nước, cách lồng giam trêu chọc nàng.
Mặc dù biết được người đó cũng không phải người hiền lành, thế nhưng, thân thể ốm yếu bệnh tật này của Diệp Ly Châu, cũng chỉ có thể đến gần hắn nhiều hơn, cố gắng kéo dài sinh mạng.
Diệp Ly Châu vươn tay vào trong lồng chim, muốn sờ sờ lông vũ của chú chim, một con chim giẻ cùi trắng trong đó nghiêng nghiêng đầu, há mồm mổ Diệp Ly Châu một cái.
Đau buốt một trận, Diệp Ly Châu vội vàng rụt tay về.
Ngọc Sa nâng tay Diệp Ly Châu lên: “Con chim chết tiệt này, lại còn mổ tiểu thư! Đem chúng mày vặt lông nướng thôi!”
Diệp Ly Châu cười nói: “Cũng không phải là mèo con hay chó con hiểu tính người, lần đầu gặp mặt, ta không nên tùy tiện thò tay vào đó, nuôi một đoạn thời gian, quen thuộc rồi thì sẽ tốt thôi.”
Ngón tay của nàng non mềm, bị mổ ra một chút máu, Ngọc Sa băng bó lại cho nàng.
Băng bó xong, Diệp Ly Châu nhìn hai chú chim xinh đẹp, rồi nói: “Lần sau không được mổ người nữa.”
Con chim nghe không hiểu những lời Diệp Ly Châu nói, ở trong lồng đập thình thịch hai cái.
Buổi trưa Diệp Ly Châu ăn cơm xong, trêu chọc chim một lát, rồi đi ra ngoài tản bộ tiêu cơm.
Hôm nay cũng không tính là nóng lắm, trời âm u, cũng không có mặt trời bao phủ. Từ trước đến giờ Diệp Ly Châu không thích một đám người đi theo sau lưng mình, liền tự một mình đi lại ở bên ngoài.
Khu vườn bên cạnh Tĩnh Thủy Hiên yên tĩnh mát mẻ, bởi vì gần hồ nước, nên cũng tương đối ẩm ướt.
Diệp Ly Châu ngồi bên đình, ngắt đồ ăn cho cá để ở trong đình ném cho cá ăn.
Cá chép màu vàng rất nhanh thì tụ tập lại cùng nhau đớp mồi.
Cho cá ăn một lát, Diệp Ly Châu phát giác ra điểm không thích hợp. Cái cảm giác tiếp cận Đề Kiêu này, hình như lại quay lại nữa rồi.
Nàng không cảm thấy mệt mỏi nữa, nàng thả đồ ăn cho cá xuống rồi đứng dậy, từ trong đình đi xuống, dựa vào cảm giác mà đi về phía trước.
Xuyên qua một khóm hoa tường vi, Diệp Ly Châu thấy được một góc áo bào màu đen.
Nàng vịn cành hoa, len lén quan sát người đàn ông đó.
Đề Kiêu đi tới đây, cũng là dựa vào trực giác. Lần trước hắn ở trên cao nhìn ra xa, đã nhìn bố cục Diệp phủ, đại khái đoán rằng Diệp Ly Châu sẽ ở một khu này, nên đã đi tới đây, đi vào cái vườn nhỏ ở chỗ này.
Diệp Ly Châu trốn trong bụi hoa nhìn trộm hắn, hắn tự nhiên phát giác ra được.
Nhưng tiểu cô nương vẫn cảm thấy mình ẩn nấp rất kỹ, trên đầu đang đội lá cây màu xanh biếc, cánh hoa vướng trên trâm gài tóc cũng không biết, một đôi mắt hoa đào câu hồn đoạt phách như có điều suy nghĩ nhìn Đề Kiêu.
Lúc Đề Kiêu xoay người đi tới, cả người Diệp Ly Châu mềm nhũn. Nàng chưa kịp chạy trốn, chờ lúc kịp phản ứng, thì hắn đã đến trước mặt rồi.
Nhìn đôi tròng mắt thâm thúy hẹp dài của người đàn ông, Diệp Ly Châu chợt nhớ tới giấc mơ buổi tối, nàng mơ thấy mình ăn mặc thành như vậy ở trước mặt hắn, còn bị hắn nhéo cằm. Rõ ràng nàng không phải là yêu nữ, người này lại muốn gọi nàng là tiểu yêu nữ.
Đôi tròng mắt của Diệp Ly Châu mờ mịt, trời sinh đã bao phủ một tầng ánh nước, điểm chu sa trên trán đỏ đến chói mắt, càng tôn lên da thịt trắng như tuyết của nàng.
Đề Kiêu vươn một tay ra: “Đi ra.”
Nửa người nàng núp trong bụi hoa, cây tường vi hỗn loạn, cành lá um tùm rậm rạp, đóa hoa sáng rực tươi đẹp, nàng ở trong đó, đẹp đến không giống người thật.
Diệp Ly Châu nhìn ngón tay thon dài của Đề Kiêu, mím môi, dè dặt vươn tay mình ra, muốn đặt vào trong lòng bàn tay hắn.
Đề Kiêu lôi một cái, kéo nàng ra ngoài.
Hắn sắp buông tay, nhưng là, ngón tay mảnh mai trắng trẻo của tiểu cô nương nắm thật chặt ngón tay thon dài mạnh mẽ của hắn.
Tay nàng cực kỳ cực kỳ mềm mại, xúc cảm thực sự quá tốt đẹp, còn tuyệt vời hơn cảm giác trong mộng một nghìn lần.
Nàng cũng quá mềm mại. So với cánh hoa tường vi còn mềm mại hơn.
Diệp Ly Châu không tự chủ được nắm lấy tay Đề Kiêu, cả người nàng tê dại, cả người lâng lâng, trong lúc nhất thời, đôi mắt vốn đã hàm chứa tình ý tự nhiên càng hiện ra sương mù, nàng lại quên buông Đề Kiêu ra.
Nàng giống như cây non khô héo sắp chết, đột nhiên được tưới dòng nước mát, trổ cành đâm lá, nở ra một đóa hoa xinh đẹp.