Editor: Tiểu Hắc
Ngày khai giảng, lớp hắn mở một cuộc họp để bầu ban cán bộ lớp.
Hồng Bảo hỏi Chu Bân với Lục Hạo có muốn đi tranh cử một chút hay không, nhưng Lục Hạo nhún nhún vai biểu thị ta đây không có hứng thú, Chu Bân thì cho rằng nếu làm cán bộ lớp thì sẽ chiếm dụng khá nhiều thời gian của hắn, như vậy thời gian hắn trở về nhà thăm ba ba sẽ bị hạn chế nên cũng không muốn tham gia.
Lúc này Lý Quế Bình ghé vào tai Hồng Bảo thì thầm cái gì đó, Hồng Bảo liền cười phá lên, xoay người đi về phía bục giảng. Chu Bân còn đang tưởng rằng Hồng Bảo muốn lên tranh cử, ai biết tiểu tử này lại cầm phấn viết lên bảng hai chữ “Đại mụ”, nhất thời khiến cho mọi người trong lớp cười nghiêng ngả một trận. Hồng Bảo rất thỏa mãn khi thu hút được sự chú ý của mọi người cho “Đại mụ” của mình, liền viết tiếp hai chữ “Chu Bân”.
“Trong lúc tập quân sự, Đại mụ nhà chúng ta đã thể hiện năng lực không nhỏ, điều này hẳn mọi người không quên chứ? Nhà chúng ta cũng không phải là những kẻ ích kỷ, người có tố chất làm lãnh đạo tốt nhất chắc chắn phải đem ra chia sẻ với mọi người rồi! Mọi người nhất định phải ra sức giúp đỡ nha!”
Mọi người trong lớp lập tức cười lớn một trận, đặc biệt là mấy nữ nhân trong lớp, tất cả đồng loạt vỗ tay, chỉ là không biết những cái vỗ tay này này là…. dành cho ai.
Hồng Bảo đắc ý nhìn sang phía Chu Bân, Chu Bân bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hắn, rồi lại quay sang lườm Lý Quế Bình đang đứng bên cạnh, bởi vì hắn biết rất rõ đây là chủ ý của Lý Quế Bình.
Từ khi Hồng Bảo bước lên bục giảng, bầu không khí rõ ràng là sôi động hẳn lên, cũng có nhiều người khác lúc này mới chủ động đứng lên tự ứng cử vào ban cán sự lớp.
Kết quả Chu Bân với đại đa số phiếu bầu đã trở thành lớp trưởng.
Đúng như Hồng Bảo đã nói, trong thời gian tập quân sự, Chu Bân xác thực đã giúp đỡ không ít người trong lớp. Bởi vì hắn là người địa phương, hơn nữa do hiệu ứng của cái khẩu hiệu “Hữu sự tìm đại mụ”, đã có rất nhiều bạn cùng lớp chủ động tìm hắn nhờ giúp đỡ, lại thêm thói quen giúp đỡ người khác ngay từ nhỏ, cho nên mới nói, hiện tại trong lớp hắn đã quá nổi tiếng, cho dù hắn không chủ động đứng lên tranh cử, mọi người nhất định cũng sẽ bắt hắn đảm nhận vai trò này.
Thầy chủ nhiệm đối với kết quả này cũng đồng dạng là vô cùng thỏa mãn, cuối giờ liền gọi Chu Bân ở lại, giao cho hắn một số nhiệm vụ. Trong đó có một nhiệm vụ quan trọng, đó là liên lạc với Trình Vi, gọi hắn đến trường.
“Thật trùng hợp, trong ký túc xá ngươi ở cùng phòng với hắn, nay ngươi còn là lớp trưởng, về sau mọi vấn đề liên quan tới Trình Vi ta giao cho ngươi đảm nhiệm luôn đi.”
Chu Bân nghĩ thầm, kẻ đó cũng không phải là tiểu hài tử, lại càng không phải là cái gì của ta, còn cần ta đi quản sao? Huống chi ta cũng quản không được hắn a!
Thầy chủ nhiệm hình như biết rất rõ hắn đang suy nghĩ cái gì, liền thở dài nói: “Kỳ thực cũng không phải là ta muốn làm khó dễ ngươi, chỉ là tình huống của Trình Vi tương đối đặc thù. Hắn, kỳ thực… ta cũng không muốn nói cho các ngươi về mặt tối của xã hội quá sớm, nhưng mà có một số việc vẫn phải nói cho rõ ràng. Trình Vi mới từ Hà Lan về không lâu, gia gia hắn là cán bộ trung ương kỳ cựu đã về hưu, phụ thân hắn lại là một thương nhân, cùng hiệu trưởng trường chúng ta có chút giao tình. Nghe nói gia gia của Trình Vi vốn muốn hắn đến Bắc Kinh học, thế nhưng hài tử này không chịu. Vừa vặn việc xây dựng trường lại có chút vấn đề cần phụ thân của Trình Vi hỗ trợ, phụ thân hắn liền thử hỏi Trình Vi hắn có muốn tới trường chúng ta học hay không, không ngờ hắn lại đáp ứng. Lưu hiệu trưởng chỉ mong Trình Vi có thể đến trường thường xuyên một chút, như vậy thì ba ba của hắn cũng sẽ vui vẻ và giúp đỡ trường chúng ta phát triển hơn, dù sao thì khi có con của hắn học ở trường này, ít nhiều gì cũng sẽ có sự quan tâm hơn.”
“Lão sư, thế nhưng ta tuyệt không cảm thấy ta có thể làm được cái gì cho hắn a.”
“Ta biết, kỳ thực ta cũng rất đau đầu, ta từng đọc qua hồ sơ của Trình Vi, khi còn nhỏ hắn sống ở Anh quốc, Mỹ, Úc, Hà Lan, đều không học ở đâu được lâu dài, thường xuyên sinh sự đánh nhau, sinh viên như vậy ta cũng không dám trông đợi gì ở hắn. Chỉ là hiệu trưởng đã cho ta một chỉ thị rõ ràng, yêu cầu về tài chính của trường với phụ thân của Trình Vi không có xác thực trước, cho nên nhất định phải đảm bảo Trình Vi đi học mỗi ngày, đây là một vấn đề rất quan trọng với thầy ấy.”
Thầy chủ nhiệm dừng một chút, nhìn Chu Bân liền thở dài, Chu Bân nghĩ thầm, lão sư lúc này giống như đang coi hắn ngang hàng, muốn cùng hắn tìm ra cách giải quyết.
“Cấp trên gây áp lực cho ta, nếu làm không tốt thì sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm. Ta vốn cũng không có nhiều lòng tin lắm, thế nhưng lần trước ngươi có thể khiến Trình Vi xuất hiện là ngoài ý muốn. Chu Bân, ngươi vừa là phòng trưởng vừa là lớp trưởng của Trình Vi, coi như là ngươi hỗ trợ cho lão sư một chút, bình thường nên ở chung với hắn nhiều hơn, hảo hảo ở chung, ta tin tưởng vào năng lực của ngươi. Còn có, vạn nhất khi hắn cùng học sinh khác phát sinh mâu thuẫn thì ngươi phải nhanh chóng dàn xếp, Chu Bân a, đây coi như là giao dịch bí mật giữa chúng ta, sau này nếu trong trường có cuộc thi hay là có đề cử cái gì, ta tự nhiên sẽ không quên ngươi.”
Chu Bân vốn là có điểm đồng tình với thầy giáo, thế nhưng nghe đến câu cuối, hắn không nhịn được mà nhíu nhíu mày.
“Lão sư, hiện tại ta là lớp trưởng, ta sẽ tận lực chiếu cố tất cả các thành viên trong lớp, thế nhưng, ta sẽ không đặc biệt che chở cho ai, xin lỗi thầy.”
Câu trả lời của Chu Bân khiến thầy giáo cảm thấy ngoài ý muốn, song đồng thời cũng có chút ngượng ngùng, bản thân dường như đang rất mất mặt trước học sinh của mình.
“Phải nói là do ta mới đúng, thân là thầy giáo, nhưng lại nói đến những điều này trước mặt học sinh.”
“Lão sư, ta có thể hiểu được sự khó khăn của ngươi, ta biết là ngươi phải chịu rất nhiều áp lực, chỉ là ta không thể làm theo yêu cầu của ngươi, bởi vì ta cũng có nguyên tắc của bản thân mình. Lão sư, một lần nữa ta xin lỗi ngươi, hơn nữa ta đảm bảo chuyện ngày hôm nay chỉ có hai người chúng ta biết, như vậy được không?”
Lâm chủ nhiệm nhìn Chu Bân, thần tình vô cùng phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
“Cảm tạ lão sư, ta đi ăn đây, ngươi có muốn đi cùng không?”
“Ách, không thể, ta còn có chút việc.”
“Vậy thì ta đi trước đây.”
Thẳng cho đến khi hắn đi khuất, Lâm chủ nhiệm mới vỗ vỗ đầu, sao lại nói hết mọi chuyện cho hắn thế này nhỉ? Hay là tại vì học sinh đó khiến cho người khác cảm thấy rất đáng tin cậy cùng yên tâm.
Chu Bân trở lại ký túc xá cũng không nói cho mọi người chuyện này, hắn liếc mắt tìm cái điện thoại di động, suy nghĩ một hồi, sau đó hắn cầm điện thoại đi lên sân thượng, đóng cửa lại, ngập ngừng bấm số.
“Uy!” Ngữ khí của bên kia không có chút cảm tình vang lên.
“Là Trình Vi đúng không?”
“Ai đó?”
“Ta là Chu Bân, bạn cùng lớp đại học của ngươi.”
“Không có ấn tượng!” Đối phương cười khẽ nói.
“Biết cũng được, không biết cũng được, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi hôm nay đã chính thức nhập học, ngươi mau quay về đi học.”
“Nga, ta đã nhớ kỹ, ngươi là kẻ lần trước phá hỏng chuyện tốt của bản thiếu gia, đúng không? Rảnh rỗi quá thì tự quản chính mình đi! Hay ngươi là kẻ được hiệu trưởng phân công chiếu cố ta? Nếu là như thế ta đây có thể khả dĩ cho phép ngươi đi phục vụ ta….”
Tít tít tít tít….
Trình Vi ngẩn người nhìn điện thoại di động, lúc này mới ý thức được là có người dám tắt máy điện thoại khi đang nói chuyện với hắn. Hơn nữa kẻ này còn dám làm vậy hai lần? Người này….
Chu Bân cũng không nghĩ tới việc cúp máy khi đang nói chuyện, thế nhưng bởi vì lúc đó quá tức giận a. Thực sự là một kẻ xấu xa tồi tệ, chính mình dĩ nhiên lại tự rước lấy nhục, đáng lẽ ra ngay từ đầu hắn không nên mềm lòng. Nhưng Chu Bân cũng cảm thấy có chút kỳ quái, hình như đối với người này hắn lại ngoại lệ, hoàn toàn không có chút kiên nhẫn nào. Bất quá quên đi, mặc kệ nó, tốt nhất là đi ngủ một giấc, buổi chiều còn phải đi học a.