Editor: Đào Tử
_____________________________
Nữ nhân khiến quan sai ban đầu sửng sốt một chút.
Chợt ngầm hiểu.
Một tay không thành thật sờ vòng eo mảnh mềm mại của nữ nhân, ánh mắt suồng sã dò xét trên dưới.
“Đúng lúc còn giữ lại một bát, nương tử có muốn nếm thử?”
Nữ nhân lại hỏi: “Liệu còn bánh sao?”
Quan sai giả bộ chần chờ, cái tay kia lại bồi hồi lưu luyến ngang hông nữ nhân.
Thừa dịp đối phương bị hấp dẫn lực chú ý, bàn tay dừng ở eo dùng sức véo một cái.
Trong miệng nữ nhân phát ra một tiếng thở gấp.
Tiếng khẽ thở ấy mềm nhũn, giống lông vũ gãi ngứa lòng người, ai nghe lông tai cũng nóng, sống lưng tê dại.
“Chà —— Giọng tiểu nương tử nghe mà nhân hồn bay bổng, nếu đi giáo phường, chẳng cần mấy ngày đã có thể đưa thân lên đầu bài…” Quan sai thả lỏng lực tay, “Bánh bột ngô à, có chứ, vậy phải xem nương tử hầu hạ như thế nào.”
Tuy rằng nữ nhân này ngày thường nhếch nhác, quanh thân còn quẩn mùi vị khác thường ngược khẩu vị người, nhưng trên đường đi đày điều kiện gian khổ, ngày trời nắng to ai không một thân thiu thối? Lại thêm quan sai này đã hồi lâu chưa đụng nữ nhân, có người tự tiến cử lên giường quả là hợp ý gã.
Nghĩ đến đây, gã không khỏi cười thầm.
Khó trách đồng sự đều thích việc áp giải nữ phạm, thì ra không chỉ bạc thưởng phong phú, việc nhẹ nhõm, trên đường còn có diễm phúc như thế.
Ai ngờ ——
Nữ nhân đưa tay đặt lên mu bàn tay gã, dưới ánh mắt khó hiểu của gã nhẹ nhàng gỡ ra.
“Ngươi đây là ý gì?”
Quan sai vừa định nổi giận, nữ nhân không nhanh không chậm nói: “Nô gia đã là phụ nhân sinh dục một trai một gái, luận nhan sắc làm sao có thể so sánh cùng những tiểu nha đầu non trẻ kia? Lo sợ hầu hạ không chu đáo, chẳng bằng —— “
Nói xong, mắt ả chuyển hướng về phía Thẩm Đường.
Quan sai vừa nghe hiểu ngay, cười nhạo nói: “Thật là độc phụ! Nó hầu hạ, ngươi uống canh ăn bánh?”
“Lang quân có chỗ không biết, nha đầu này là nô gia sinh dưỡng.”
“Ngươi sinh dưỡng?”
Nhìn biểu lộ của gã rõ ràng không tin.
Nào có mẹ đẻ sẽ vì một bát canh thịt, một cái bánh, tự tay đẩy con gái vào lòng nam nhân chà đạp?
“Vị lang quân trước đó nói đúng, sự tình đã đến bước này, nhập giáo phường chịu ức hiếp là chuyện sớm muộn. Thay vì để thân thể trong sạch của nha đầu này tiện nghi cho tên dân đen thấp hèn nào đó, cả đời lưu tiếc nuối, chẳng bằng thỉnh lang quân giúp một việc, nếu ngài hài lòng con bé trên đường cũng có thể ăn ít khổ.”
Nữ nhân một phen niệm xướng đả động, nhìn như tình chân ý thật, người không biết còn tưởng rằng ả ta là từ mẫu đấy.
Quan sai bị lời này làm choáng váng.
Còn có chuyện thần kì thế này?
Bản thân không chỉ hưởng được diễm phúc, còn có thể làm người tốt việc tốt tích âm đức?
Thẩm Đường: “…”
Cô ả thành thật à?
Cốt linh nhà cô nhiều nhất mới phụ nữ độ hai mươi, ở đâu sinh ra một đứa con gái mười một mười hai?
Muốn làm tú bà hại cô cứ việc nói thẳng, lại còn mặt dạn mày dày muốn làm mẹ mình!
Hoàn toàn không thể nhịn!
Giả bộ hết nổi, Thẩm Đường từ từ mơ màng tỉnh lại, dùng cặp mắt đen láy kia nhìn thẳng vào nữ nhân.
Ánh mắt quan sai đảo giữa hai người: “Sao nó không thân cận với ngươi?”
Nữ nhân nói: “Đứa nhỏ này sinh ra có tật ở não, khi thì điên khi thì đần độn, vẫn luôn được hầu hạ tỉ mỉ nên ngày thường một thân da mịn thịt mềm, hầu hạ người không thành vấn đề…”
“Hà cớ gì họ ‘Thẩm’ không họ ‘Cung’ ?”
Những nữ phạm này không phải ai đều có thể sờ chạm, quan sai xuất phát từ cẩn thận, mắt nhìn chữ chích sau tai Thẩm Đường.
Không họ Cung, tuổi lại nhỏ, ngẫm lại danh sách phạm nhân hẳn chỉ là đứa nữ tỳ.
Ai ngờ nữ nhân tiếp lời giảo biện: “Con bé là trưởng nữ nô gia và chồng đã mất trước khi vào Cung trước phủ sinh, tự nhiên theo họ chồng đã mất. Chủ nhà niệm tình cơ khổ không nơi nương tựa nên phát thiện tâm, đồng ý để nô gia đón vào nuôi dưỡng trong phủ.”
Quan sai: “…”
Đã không phải nữ phạm quan trọng, chơi thì chơi thôi.
Gã lựa chọn Thẩm Đường.
Về phần nữ nhân này…
Cách Hiếu thành còn xa, vẫn còn cơ hội.
Hắn cũng ” thủ tín”,cho nữ nhân một bát canh thịt còn ấm thật kèm một cái bánh bột ngô.
Chào hỏi đồng sự cùng gác đêm, lôi kéo Thẩm Đường đến chỗ sau dốc nhỏ đằng xa.
Cảnh đêm tối mịt, hầu như chỉ nhìn thấy một bóng đen lờ mờ.
Quan sai gác đêm trêu ghẹo: “Làm xong nhớ để anh em vui vẻ cùng, chớ nghĩ ăn mảnh một mình nhé.”
“Tất nhiên rồi, chỗ tốt quên ai chứ không quên huynh đệ.”
Thẩm Đường ngón tay xuôi bên người cuộn vào duỗi ra, suy nghĩ linh hoạt.
Nếu bây giờ cự tuyệt, chọc giận những quan sai này, cục diện sợ là khó giải quyết.
Nhưng nếu riêng một người ——
Ngược lại là cơ hội rất tốt.
Một tên mạt lưu công sĩ dễ đối phó hơn một đám nhiều.
Tuy kí ức chưa hoàn chỉnh, nhưng trực giác nói cho Thẩm Đường, mạt lưu công sĩ nhất định dễ hơn!
Ánh mắt cô khẽ động, lại yên lặng rủ mắt xuống, cố gắng diễn tốt một đứa ngu si có tật não.
Thời điểm Thẩm Đường bị mang đi, nữ nhân đang ừng ực uống canh thịt, ngẩng đầu vừa lúc va phải đôi mắt sâu tĩnh mịch phảng phất muốn nhìn thấu linh hồn ả, khiến ả ta không chỗ che thân.
Nữ nhân bị nhìn lông tơ dựng lên.
Thấp giọng mắng: “Đồ điên.”
Đằng sau dốc nhỏ là mảnh đất đầy cỏ dại, bụi cỏ cao chừng tới eo người um tùm ngột ngạt.
Bởi vì Thẩm Đường “Trời sinh có tật não”, quan sai không sợ cô sẽ chạy.
Nửa quỳ trên mặt đất, vẻ mặt gấp như khỉ cúi đầu cởi dây lưng quần.
“Ách —— “
Hình như trước mắt có bóng đen thoảng qua, quan sai còn chưa kịp phản ứng đó là cái gì, cổ đã bị một sợi dây thừng đay thô siết chặt từ trước về sau.
Đánh lén!
Gã làm sao đoán được mình không chút phòng bị, Thẩm Đường lại đột nhiên làm loạn?
Nhưng dù gì gã cũng là mạt lưu công sĩ, đối phó với nữ phạm muốn bỏ trốn còn không dễ dàng?
Lúc này thôi động Võ đảm.
Mắt trần có thể thấy hai tay bành trướng mấy vòng, cơ bắp cứng rắn như nham thạch, tràn ngập tính lực lượng bạo tạc.
Lực lượng này chừng năm phần đã có thể dễ dàng đạp nát đầu, bẻ gãy tay chân cô, bóp nát xương cốt toàn thân cô từ trên xuống dưới.
Quan sai không cần tốn nhiều sức kéo đứt dây thừng đay thô, nghiêng người xuất thủ nhanh như sấm, chuẩn bị một tay bắt giữ Thẩm Đường, nhưng không ngờ Thẩm Đường ra quyền càng nhanh hơn gần như chỉ chừa lại dư ảnh, vừa nhanh vừa độc vừa chuẩn, trực tiếp đánh trúng cằm gã, mơ hồ có thể nghe trong đầu có tiếng nước lắc lư.
Bắt lấy khe hở, Thẩm Đường sinh ngoan tâm dùng cả người áp chế lên, trở tay giam cổ tay, tay còn lại gầm giọng bóp chết cổ gã.
Răng rắc, rặc——
Xuất thủ không chút do dự.
Hai tiếng xương nứt gần như đồng thời vang lên.
Thẩm Đường: “…”
Nhìn cái đầu quan sai lệch góc độ kì quái, tinh thần cũng thả lỏng đồng thời trong phút chốc cô cảm thấy không chân thật.
Mạt lưu công sĩ…
Chỉ như này?
Chỉ như này?
Cô xoay người trườn sang một bên.
“Đây cũng…Không khỏi quá dễ đánh…”
Tuy rằng đánh lén chiếm tiện nghi, nhưng có phần thuận lợi đến mức quá đáng rồi.
Việc đã đến nước này, cô cũng không rảnh suy nghĩ nhiều.
Dành thời gian lục soát trên thân quan sai một lượt, vật có giá trị và đồ ăn bị lột sạch sẽ, nhanh chân chạy trốn hướng ngược lại.
Thoát thân quan trọng.
Một khi bị phát hiện đuổi kịp, chỉ có hai con đường bày ở trước mặt cô.
Một là một mình cô xử lý tất cả quan sai, bao quát tam đẳng trâm kiêu chưa biết nông sâu kia, trực giác nói cho cô con đường này không lạc quan lắm.
Hai là cô bị đánh phế bắt về, kết quả chờ đợi cô sợ là sống không bằng chết.
Về phần nữ nhân kia ——
Quay đầu tìm cơ hội đi giáo phường Hiếu thành, đến nhà bái phỏng!
Thẩm Đường cắn răng phi nước đại về một phương hướng, tới đất đá trên mặt đất mài hỏng lòng bàn chân cũng không đoái hoài tới.
Ai mà ngờ ——
Cô chạy trốn chưa được nửa nén hương, sau lưng mơ hồ xuất hiện tiếng vó ngựa, còn nhanh chóng tới gần.
Tiếng vó ngựa? ? ?
Từ từ, đội ngũ đi đày không có xe ngựa, tiếng vó ngựa này từ đâu đến?
Còn chưa suy tư là địch hay người qua đường, cảm giác nguy cơ mãnh liệt từ sau lưng lan tràn đến toàn thân, Thẩm Đường không chút nghĩ ngợi lăn lông lốc về bên phải, vừa đứng vững đã nhìn thấy một mũi tên cắm sâu vào vị trí vừa rồi của cô.
Lần theo phương hướng mũi tên bay tới nhìn lại, rõ ràng là quan sai đầu lĩnh cưỡi ngựa một mặt sát khí.
Thẩm Đường: “…Đậu đen!”