Luật Sư, Đừng Chạy!

Chương 29: Đau



Tay Tiêu Kì Huyên cầm lấy lon nước, hơi nước quanh lon mang đến cảm giác lạnh lẽo, nàng muốn ướp lạnh trái tim đang bị thiêu đốt của mình, đôi mắt giống như thủy tinh ngóng nhìn khuôn mặt Lãnh Huỳnh Duệ, môi nàng mím thành một đường hy vọng hôm nay có thể có được đáp án, dù đó là tích cực hay tiêu cực chỉ cần được trả lời ngay là tốt rồi.

“……” bốn mắt nhìn nhau, Lãnh Huỳnh Duệ không trả lời, thật đang lẩn trốn sao? Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Tiêu Kì Huyên, Lãnh Huỳnh Duệ chậm rãi mở miệng, “Tiêu” nàng xưng hô giống như trước kia, “Chúng ta vốn là hai đường thẳng song song không bao giờ có điểm chung, tôi có sự nghiệp của tôi, em có công việc của em, chúng ta tiếp xúc với một mức độ khác nhau”.

“Ừm” Tiêu Kì Huyên cũng không phủ nhận điểm ấy, người đến người đi trên ngã tư đường mấy ai biết được nhau, hoặc đi sát vai nhau, hoặc đi ngược chiều, có thể dắt tay nhau trên phố chỉ sợ là rất ít.

“Quen biết em làm tôi rất vui” cùng Tiêu Kì Huyên một chỗ, Lãnh Huỳnh Duệ lơ đãng chú ý nàng nhiều hơn, cô gái này giống một viên trân châu tỏa ra ánh sáng dịu dàng nhàn nhạt, nàng có khí thế của nàng, người lại dịu dàng thiện lương như hoa lan nở rộ. Cho tới bây giờ, nhìn Tiêu Kì Huyên trước mắt, Lãnh Huỳnh Duệ vẫn cho rằng như vậy, nhưng mà mình cũng không thể cùng đi về phía trước, nàng không cho phép mình làm như vậy, lương tâm bất an, mối tình đầu còn đang trong tâm quay chung quanh nàng, “Ý tứ của em tôi biết, cũng hiểu được, nhưng Tiêu à, tôi đã có người yêu”.

“Là…… Sao?” Tiêu Kì Huyên như cà dầm tương, đôi mắt sàng ngời dần ảm đạm, “Cô ấy là người thế nào?”.

“Cô ấy tên Ninh Ngưng” lời đạo đầu như vậy rất tự nhiên, Lãnh Huỳnh Duệ đem ánh mắt ra xa nhớ lại khoảng thời gian ấy, hạnh phúc mỉm cười giống như Ninh Ngưng còn bên cạnh, “Cô ấy là một cô gái dịu dàng và đáng yêu……”.

Mùa xuân năm thứ nhất đại học, chim nhạn trở về, cỏ cây nẩy mầm, chim yến kêu to, một trời xuân ý dạt dào. Dương sỉ cùng liễu tơ nhẹ như bông trong gió xuân. Làn gió thổi qua dương sỉ, cây liễu non nhú chồi, tán cây bạch dương cũng có những con sâu lông bắt đầu dài ra. Dưới ánh mặt trời, Lãnh Huỳnh Duệ nắm tay Ninh Ngưng đi dạo trong vườn trường. Lãnh Huỳnh Duệ bướng bỉnh lấy cớ cột lại dây giày lấy cơ hội dấu một con sâu lông giả ở lòng bàn tay chạy đến cầm tay Ninh Ngưng, cố ý dùng con sâu lông giả dọa Ninh Ngưng nhảy dựng. Nhìn nước mắt trong suốt trong mắt người đẹp, Lãnh Huỳnh Duệ thực hiện được kế hoạch cười to, Ninh Ngưng giơ nắm tay trắng nõn định đánh lại bị Lãnh Huỳnh Duệ cầm được, ịnh môi anh đào lên hai gò má nhiễm hồng.

“Cô ấy là một cô gái dịu dàng và đáng yêu……”.

Mùa đông đại học năm thứ hai dịch cảm cúm lan rộng trong vườn trường, Lãnh Huỳnh Duệ bất hạnh bị lây bệnh, đau đầu chảy nước mắt, cả người mệt mỏi, ho khan không ngừng, chương trình học bị trễ mất một tuần. Ninh Ngưng mang Lãnh Huỳnh Duệ đi bệnh viện, biết nàng sợ đau, thời điểm lấy máu đi xét nghiệm đem nàng ôm vào trong lòng, lấy tay che mắt nàng lại, cùng nàng nói chuyện phiếm, dời lực chú ý Lãnh Huỳnh Duệ đi chỗ khác. Lãnh Huỳnh Duệ sợ đắng nên không uống thuốc đúng giờ, Ninh Ngưng liền tự mình pha thuốc cảm với nước đút cho Lãnh Huỳnh Duệ, nhìn nàng nhăn mày, cười nàng là người nhát gan, còn không quên hôn lên trán nàng, chờ Lãnh Huỳnh Duệ uống thuốc xong lại bóc một viên kẹo đặt vào miệng nàng.

“Cô ấy là một cô ấy vĩ đại và dũng cảm……”.

Vừa lên đến đại học năm thứ ba, Ninh Ngưng mỗi năm đều đạt được học bổng toàn phần, thành tích học tập cũng nằm trong top đầu của ngành, mỗi lần nhận được học bổng nàng đều mua quà tặng cho Lãnh Huỳnh Duệ, ngọt ngào cười với nàng, mười ngón tay lồng vào nhau, bên đường hôn lên khóe môi nàng. Thẳng đến ngày đó, không biết làm sao ô tô lại trực tiếp đụng vào Ninh Ngưng, cô ấy ngã xuống trong vũng máu, miệng thì thào hai chữ “Huỳnh Duệ” cho đến khi tim ngừng đập. Thời điểm thu dọn di vật, Lãnh Huỳnh Duệ phát hiện được nhật ký của Ninh Ngưng, bên trong ghi lại từng chuyện các nàng trải qua và kế hoạch về tương lai.
Tiêu Kì Huyên nhìn người đối diện, cảm nhận được sức nặng của tình yêu này, mới đầu Lãnh Huỳnh Duệ vui vẻ, miệng nàng lộ vẻ mỉm cười; Sau đó Lãnh Huỳnh Duệ hạnh phúc, ánh mắt của nàng phát ra sự ấm áp, hiện tại Lãnh Huỳnh Duệ bi thương, nước mắt của nàng gần như sắp rơi xuống. Tiêu Kì Huyên đứng dậy đi vòng qua bàn đến phía đối diện.

“Khóc đi, khóc lớn tiếng đi” nàng ôm bờ vai Lãnh Huỳnh Duệ để nàng ghé vào người mình.

“Woo……” năm năm, Ninh Ngưng rời đi đã năm năm, Lãnh Huỳnh Duệ đau quá, đã từng khóc, mỗi đêm sâu thẳm nàng đều một mình yên lặng rơi lệ, bi thương trong lòng vẫn kéo dài đến bây giờ, chưa từng buông ra, nàng cũng từng muốn lớn tiếng khóc một lần, lại không biết làm sao lại không chế được, thẳng đến hôm nay Lãnh Huỳnh Duệ mới hoàn toàn khóc phóng thích sự đau thương.
“Khóc đi, dùng sức khóc đi” cảm nhận được người trong lòng run run, Tiêu Kì Huyên vỗ nhẹ lưng Lãnh Huỳnh Duệ, một tình yêu thì ra có thể khắc cốt ghi tâm như vậy, Tiểu Lãnh Tử, em làm cách nào mới có thể vượt qua bức tường trong lòng chị đây.

Trong phòng tràn đầy âm thanh nức nở, cành tay Lãnh Huỳnh Duệ vòng qua bên hông Tiêu Kì Huyên, càng vòng càng chặt, đầu của nàng vùi ở eo Tiêu Kì Huyên, không ngờ quần áo lại mỏng đến nỗi làm cho khứu giác nàng tràn đầy mùi hương của Tiêu Kì Huyên, khóc chừng hai mươi phút, Lãnh Huỳnh Duệ mới dần dần bình tĩnh lại.

“Khóc xong thấy tốt hơn không?”.

“Ừm” Lãnh Huỳnh Duệ giống đứa bé nhìn Tiêu Kì Huyên, mắt to chớp chớp hai lần muốn làm rõ tình hình.

“Đứng lên đi rửa mặt, hiện giờ nhìn y chang con gấu mèo”.

“Ừm” Lãnh Huỳnh Duệ do trang điểm nên có tai họa ngầm, maacara đi theo dòng nước mắt chảy xuống thành hai vệt đen, làn da vốn trắng như tuyết trong tình trạng này thật đúng là quốc bảo không hơn không kém.
(Quốc bảo: gấu trúc)

Dùng nước ấm xoa lên mặt, xoa nhè nhẹ để tẩy đi lớp trang điểm, sau đó dùng sửa rữa mặt rửa sạch một lần nữa, gương mặt trở nên nhẹ nhàng khoan khoái. Lãnh Huỳnh Duệ nhìn mình trong gương, tâm tình thoải mái, thân thể có chút mỏi mệt, thì ra khóc lại tiêu hao thể lực như vậy.

“Đi lau mặt đi, một chút là có cháo ăn rồi” thanh âm Tiêu Kì Huyên truyền đến từ nhà bếp, giờ phút này nàng đang đeo tạp dề đứng trước bếp không ngừng khuấy cháo trong nồi.

Lãnh Huỳnh Duệ ngồi trước bàn trang điểm, cái nhà này lạnh lẽo bao nhiêu năm thì phòng bếp cũng được nghỉ ngơi bấy nhiêu năm, hương cơm bay vào trong mũi, thì ra cuộc sống cũng rất tốt đẹp.

“Mau ra ăn cơm” Tiêu Kì Huyên giống người mẹ gọi đứa con của mình.

“Được” Lãnh Huỳnh Duệ đi ra, nhìn đồ ăn trên bàn, đơn giản là dưa muối ăn với cháo hoa giống như mới đây.
“Đói chết em, em ở bên ngoài ngây người đã lâu” Tiêu Kì Huyên nâng chén lên húp một ngụm cháo, độ mềm mịn vừa vặn. Nói sang chuyện khác như một buổi biểu diễn của riêng Tiêu Kì Huyên, một câu nói xong giống như bi thương lúc nãy phát sinh vào hôm qua hoặc buổi tối hôm trước.

“……” Lãnh Huỳnh Duệ học bộ dáng của nàng, cũng húp một ngụm cháo, mới phát hiện mình cũng cần điền vào dạ dày.

“Ăn ngon không?” Tiêu Kì Huyên giống đầu bếp nữ tham khảo ý kiến thực khách.

“Ừm” không thể phủ nhận cháo có thể nấu ngon được như vậy, coi như là cao thủ trong nhà bếp.

“Ừm, vậy Duệ ăn nhiều chút đi” Tiêu Kì Huyên nâng chén lên, ăn cơm nhanh như con sói đang rất đói, một chén nhỏ cháo không nhiều cũng được ăn xong.

“Hình như em có vẻ đói?” Lãnh Huỳnh Duệ có chút kinh ngạc, cô gái đối diện này sao ăn như thế nhỉ, ăn cơm phải nhai kỹ nuốt chậm không phải sao?
“Buzz…..buzz…buzz…” Tiêu Kì Huyên lấy di động ra nhìn chữ trên màn hình, muốn hộc máo, tin tức sớm không đến muộn không đến lại cố tình đến vào lúc này, công việc ơi, chừng nào thì mi có thể để người ta sống với, “Alo… Được… Tôi đi bây giờ”.

“Lấy tin tức sao?” có kinh nghiệm một lần, Lãnh Huỳnh Duệ cũng biết một hai, nàng cảm khái thì ra công việc phóng viên là như vậy, một phần tin tức một phần tiền, tin tức phỏng vấn cũng như vậy.

“Ừm, em phải đi rồi, Duệ cứ từ từ ăn” Tiêu Kì Huyên nhìn nhìn quần áo của mình, trên đó toàn nước mắt của Lãnh Huỳnh Duệ, quên đi, cứ thế mà đi thôi.

“Em chờ một chút” Lãnh Huỳnh Duệ bước nhanh đến phòng ngủ lấy ra một bộ quần áo, “Thay rồi hẳn đi, quần áo của em dơ rồi”.

“Được” Tiêu Kì Huyên nhận quần áo rồi đi thẳng đến phòng tắm thay đồ, sau đó đem quần áo bẩn đi ra.
“Đưa tôi, tôi giặt cho” vốn là tôi làm dơ, Lãnh Huỳnh Duệ có chút ngượng ngùng nhìn vết bẩn trên quần áo.

“Em tự mình giặt là được rồi, ăn cơm thật ngon nha” Tiêu Kì Huyên tông cửa chạy ra, tin tức như lửa cháy đến nơi, không quan tâm được nhiều như vậy, chỉ muốn chạy nhanh đến hiện trường mới là quan trọng nhất.

“……” cửa nhà bị đóng lại, Lãnh Huỳnh Duệ nhìn hướng Tiêu Kì Huyên rời đi thật lâu không nói gì. Lãnh Huỳnh Duệ đánh giá mối tình đầu với Ninh Ngưng, đó là quá nỗi nhớ hay lưu luyến, thời gian qua nhanh, bướng bỉnh ngày xưa chỉ còn trong trí nhớ hôm qua, Lãnh Huỳnh Duệ đã học xong cách chăm sóc bản thân, sinh bệnh tự mình đi khám bác sĩ, chích thuốc đau một mình chịu đựng, uống thuốc đắn thì uống nhiều nước hơn…… Một mình trải qua năm năm, không có niềm vui, cũng không có cái gì đặc biệt hài lòng, cuộc sống bình thản, mấy ngày gần đây có gợn sóng, nàng có nên nhìn về tương lai hay không bản thân còn không biết.
Ăn xong một chén cháo, lại thêm một chén, hương vị cháo thật ngon miệng mà bản nhân nàng cũng thật sự đói bụng. Sau khi ăn xong thì thu dọn cái bàn sạch sẽ, tắm rửa rồi leo lên giường sớm một bữa, nằm dang tay dang chân nhìn trần nhà, tiếp tục tự hỏi.

……

“Phóng viên Tiêu, bên này” Tiêu Kì Huyên đến hiện trường, người cung cấp manh mối đã bị mang qua, tìm hiểu đơn giản hiện trường rồi bắt đầu đầu phỏng vấn, bận rộn tới mười một giờ đêm, về nhà viết bài, tắm giặt, sấy tóc, màn hình di động lóe sáng.

“Hôm nay cám ơn em”.

Một tin nhắn vỏn vẹn năm chữ, người gởi là Lãnh miệng thép.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.