Editor: Peiria
Lúc Quách Bách Vĩ ra khỏi phòng thẩm vấn cũng đã gần mười hai giờ đêm, thẩm vấn kẻ bị tình nghi tốn không ít công sức của anh nhưng anh vẫn chưa quên chuyện làm bò bít tết cho Mễ Tiệp nên đã nhờ lái xe Tiểu Vương đi siêu thị mua một tảng thịt bò nhập khẩu và một túi hoa quả. Trên đường lái xe về, anh nghĩ đã trễ thế này rồi không biết cô ăn cơm chưa? Sẽ không phải là không chờ được mà đi ngủ rồi chứ? Anh một lòng nhớ tới Mễ Tiệp, hoàn toàn quên từ khi vào phòng thảm vấn, ngay cả một ngụm nước mình cũng chưa uống.
Nhớ tới Mễ Tiệp, trong lòng Quách Bách Vĩ như được nhét đầy bông, không có một chút kẽ hở, cô gái nhỏ kia giống như tiểu tinh linh trong rừng, thi triển ma pháp khiến anh bị hấp dẫn sâu sắc, không thể không chế. Quách Bách Vĩ biết mình đã động lòng với Mễ Tiệp, anh hi họng mỗi giây mỗi phút đều có thể nhìn thấy dáng vẻ tinh quái của cô, khi cô đang tính kế trong lòng thì đôi mắt to tròn ngập nước sẽ đảo qua đảo lại, đáng yêu đến nỗi anh không nhịn được muốn kéo cô ngồi xuống trên đùi mình rồi đánh vào cái mông nhỏ vểnh cao kia một phen.
Nhìn đường phố gần như không có người qua lại, Quách Bách Vĩ không khỏi nghĩ đến Mễ Tiệp có thể gọi điện thúc giục mình hay không? Nhanh chóng lấy di động ra, anh có phần thất vọng, chưa hề có một cuộc gọi nào, trong lòng không khỏi bắt đầu hận Mễ Tiệp, cô gái này, chẳng lẽ không thể gọi điện quan tâm một phen, hỏi thăm xem anh có mệt không? Có bớt thời gian ăn một chút gì không? Kể cả mắng anh không giữ lời về nhà muộn cũng được!
Đậu xe bên cạnh xe của Mễ Tiệp xong, Quách Bách Vĩ lấy túi lớn túi nhỏ ở ghế sau, đẩy cửa hàng rào nhà cô đi vào, qua rèm che ở cửa sổ sát đất mơ hồ nhìn thấy TV vẫn mở, lại không nhịn được đau lòng, đã trễ thế này còn chờ cái gì? Cũng không biết đi ngủ bảo dưỡng nhan sắc cho tốt, sáng mai rời giường nhất định lại muốn mắng anh, nói anh làm hại mắt cô có quầng thâm, còn phải tốn tiền đi mua phấn mắt cao cấp.
Bình thường Quách Bách Vĩ phiền nhất là bị người khác lải nhải, mẹ anh cả ngày đều nói trước mặt anh, lớn như vậy, cũng sắp ba mươi rồi, nhìn thấy em trai anh sắp có con nhưng anh vẫn một thân một mình, vừa nhắc tới chuyện yêu đương kết hôn bèn pha trò nói bận, bận rộn cũng không thể ngay cả thời gian đi tìm đối tượng cũng không có chứ?
Không dễ dàng gì mới mua được một căn nhà chuyển ra ở riêng, không nghe thấy mẹ già lải nhải lại gặp phải cô gái tên Mễ Tiệp này, chỉ cần anh ở nhà cô thì cô có thể nói chuyện không ngừng, nói chuyện mấy tiếng còn nhiều hơn lời nói cả tháng cộng lại của anh. Nhưng mẹ già lải nhải làm anh thấy phiền, Mễ Tiệp lải nhải lại làm cho lòng anh như được quét mật, một lúc mà không nghe thấy giọng cô giống như thiếu đi chút gì đó. Một lần anh không nhịn được hỏi Tiểu Vương đưa anh về: “Haizz, cậu nói xem, nếu một cô gái thích nói chuyện dông dài, nghe thấy thì phiền, không nghe thấy thì nhớ, đây là có chuyện gì vậy?”
Tiểu Vương ngốc nghếch tiếp lời: “Điên.” Nói xong cảm thấy không đúng, yên lặng nhìn Quách Bách Vĩ qua gương chiếu hậu, lại gãi đầu, cười “ha ha” sửa miệng: “Đội trưởng Quách, không phải anh yêu đương đấy chứ?”
Quách Bách Vĩ có phần xấu hổ, sờ sờ cái mũi cố ý lạnh giọng: “Tôi nói là tôi sao? Tôi nói sao?”
Kỳ thật Quách Bách Vĩ không cần hỏi Tiểu Vương vì chính anh là một “chuyên gia”, anh giống tất cả đàn ông độc thân, thích lưu luyến bụi hoa, thích mỹ nữ vây quanh, thích mỹ nữ ở trên giường tận lực lấy lòng. Tuy nhiên đó chỉ là chơi đùa, không hề nghiêm túc, anh cười nhạo những người luôn treo chữ ‘nhất kiến chung tình’ trên bờ môi nhưng lại không phản đối tình một đêm, ngược lại anh thích như vậy hơn, nam nữ trưởng thành đều có ham muốn, sau một đêm hoan ái thì ‘hảo tụ hảo tán’, không để lại hậu quả. Nhưng Mễ Tiệp lại làm cho anh có cảm giác muốn giữ lấy, đôi khi cô hệt như một con cá xảo quyệt, lúc trong tay bạn không có cần câu thì nó vây quanh bạn khiêu khích, chờ lúc bạn thật sự đi lấy cần câu thì nó bơi ra rất xa, khiến bạn hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể làm gì.
Giống như giữa trưa hôm qua, anh vội vội vàng vàng chạy về nhà đưa cơm cho cô gái kia. Tiểu Vương đợi ở ven đường báo cáo tình hình phá án, Mễ Tiệp nói cô tập yoga ra đầy mồ hôi, muốn tắm rửa trước. Anh cầm chén đũa đã chuẩn bị tốt, thấy cô vẫn ở trong phòng tắm chưa ra, gần đây anh rất bận, cũng có chút nóng vội, gõ gửa phòng tắm hỏi thăm.
Mễ Tiệp mở cửa ra, trên người cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ hơi dài, hiển nhiên không mặc áo ngực, Quách Bách Vĩ lập tức t*ng trùng lên não, lửa dục công tâm, không yên lòng.
Mễ Tiệp còn không tim không phổi lấy khăn mặt lau mái tóc ẩm ướt, làm nũng anh nhất định phải sấy tóc cho mình. Quách Bách Vĩ không cự tuyệt được, nhìn chiếc xe đậu ngoài hàng rào, lại nhìn Mễ Tiệp gợi cảm mê người, đẩy cô vào phòng ngủ, miệng thúc giục: “Mau lên mau lên, tôi còn có việc.” Mễ Tiệp ngồi đàng hoàng trước bàn trang điểm hưởng thụ đãi ngộ cho khách quý, Quách Bách Vĩ bên cạnh không chút để ý vừa sấy tóc vừa nhìn gương, trong gương áo ngủ của cô lại xuyên thấu, theo động tác giơ tay của cô, anh có thể thấy đôi nhũ hoa hồng nhạt như ẩn như hiện nhưng không nhận ra thân thể mình không thể khống chế nổi lên biến hóa.
Chờ sau khi anh chịu đủ hành hạ đến lúc phải đi, không biết tại sao Mễ Tiệp lại giữ chặt anh nói: “Vừa nãy anh cầm cái gì đâm tôi? Có phải là súng của anh hay không? Tôi còn chưa thấy qua thứ đó, lấy ra cho tôi xem một chút.”
Quách Bách Vĩ nghe xong, suýt chút nữa chảy máu mũi, cuối cùng anh không chịu đựng nổi bắt lấy Mễ Tiệp, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng làm mình khát vọng thật lâu, đói khát mút, mãi tới khi cô đẩy anh ra, mặt đỏ bừng, dùng tay chà môi, nói: “Không biết xấu hổ, tôi còn chưa kết hôn, sao anh có thể tùy tiện hôn tôi như vậy?”
Ánh mắt của Quách Bách Vĩ nhuốm màu tình dục, sâu không thấy đáy, anh dùng ngón tay khẽ vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô, cực kỳ dịu dàng nhưng bá đạo nói: “Nói cho em biết, cho dù em kết hôn, tôi vẫn muốn hôn em như vậy.”
Lúc này đứng trước thềm nhà Mễ Tiệp, Quách Bách Vĩ lại nhịn không được dơ tay vuốt ve môi mình, nơi này còn có hương vị ngọt ngào của cô lưu lại, chua chua ngọt ngọt như quả đào mật, khiến anh vừa nhìn đã muốn cắn.
Anh cực kỳ say mê loại quan hệ mập mờ này.
“Con thỏ nhỏ ngoan ngoãn… Sói xám lớn muốn vào…” Hiện tại Quách Bách Vĩ tuyệt đối không hề cảm thấy chuông cửa này ngây thơ, ngược lại thấy nó rất đáng yêu, đáng yêu giống như cô gái bên trong cánh cửa vậy.
Cô gái đáng yêu vừa nhận điện thoại vừa mở cửa, “Không nói chuyện với em nữa, chị có khách.”
“Chị là phụ nữ độc thân, tại sao không thể có khách đến thăm lúc đêm khuya?”
“Cắt, đương nhiên là đàn ông, phụ nữ thì chị không mở cửa đâu.”
“Chị không nói đâu, cho em tò mò đến chết, ha ha.”
Quách Bách Vĩ đặt túi nilon trong tay xuống, thay dép lê cười hì hì hỏi: “Nói chuyện điện thoại với ai vậy?” Nói xong anh kéo Mễ Tiệp qua, ôm eo nhỏ của cô muốn hôn lên đôi môi đang mấp máy của cô thì cô đẩy anh ra, vội vàng cúp điện thoại, hỏi: “A, Đại đội trưởng Quách, ngọn gió nào đưa ngài tới đây vậy? Ngài vào nhà dân cũng không nhìn thời gian?”
Quách Bách Vĩ cười, véo mũi cô nói xin lỗi: “Không phải tôi đây bận rộn về trễ sao? Em phạt tôi đi.”
Mễ Tiệp xoa cái mũi bất mãn nói: “A, ai dám phạt ngài, vậy chẳng phải là nhổ râu trên miệng cọp ư, hơn nữa, tôi xin ngài không cần véo mũi tôi, giả sử nhéo hỏng thì tiền lương của ngài bồi thường được không?”
Quách Bách Vĩ ngược lại là lần đầu tiên nghe cô nói như vậy, vội kéo Mễ Tiệp tới dưới ánh đèn quan sát cẩn thận, xấu xa hỏi: “Giả, chỗ nào là giả? Chỗ này sao?” Vừa nói vừa chỉ vào ngực cô. (Chỗ này QBV cố tình nhấn mạnh chữ “giả” ở trên để… *m.n biết rồi đấy*)
Mễ Tiệp đã quen với mấy câu cười nhạo của Quách Bách Vĩ, cô đánh ‘bốp’ vào tay anh, oán hận mắng: “Lưu manh.” Không cam lòng còn hét lên một câu: “Đó là niềm kiêu ngạo của tôi, hàng thật giá thật không thể giả được.”
Quách Bách Vĩ bày ra vẻ mặt đứng đắn nghiêm túc nói: “Nữ đồng chí này, thật là quá giảo hoạt, tôi khuyên em thẳng thắng sẽ được khoan hồng, nếu không thì sẽ bị pháp luật trừng trị, bây giờ tôi lấy thân phận của người chấp pháp trịnh trọng thông báo với em, tôi muốn đại diện cho pháp luật tiến hành kiểm tra, hy vọng em có thể tích cực phối hợp, bằng không, hừ hừ…”
Mễ Tiệp cười nghiêng ngả, tập tễnh xoay người muốn chạy trốn, lại bị Quách Bách Vĩ bắt được ôm vào trong ngực, “Muốn chạy trốn? Nói thật cho em biết, tôi đã bày ra Thiên La Địa Võng, trừ phi em dùng mỹ nhân kế quyến rũ tôi, nếu không…”
Mễ Tiệp vừa cười vừa vùng vẫy, hỏi: “Nếu không cái gì?”
Quách Bách Vĩ không chịu được cô vặn vẹo trong ngực mình, như vậy sẽ khiến anh hỏng mất, nơi nào đó trên người anh thật sự rất kích động, đã sớm ngóc đầu lên, chỉ đợi phá kén mà ra. Một tay dùng lực bồng Mễ Tiệp lên, anh bước tới sofa, kề sát miệng vào tai cô, nhẹ nhàng, ái muội nói: “Nếu không, tôi sẽ thi triển mỹ nam kế bí truyền của mình, quyến rũ em…”
Đè Mễ Tiệp trên ghế, Quách Bách Vĩ cúi đầu hôn cô, trằn trọc liếm mút. Hương vị của cô gái dưới thân quá tuyệt vời, mang cho anh cảm giác phiêu phiêu dục tiên, tế bào khắp người đã kêu gào không đủ, muốn nhiều hơn nữa. Rốt cuộc tay anh cũng thực hiện được nguyện vọng chạm vào đồi núi cao, dùng lực xoa bóp. Giống hệt trong tưởng tượng của anh, đầy đặn, mềm mại, kích cỡ vừa bàn tay anh. Yết hầu của Quách Bách Vĩ phát ra âm thanh tương tự tiếng rên rỉ nức nở.
Mễ Tiệp ngăn động tác vén áo cô lên của Quách Bách Vĩ, anh ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập dục vọng, con ngươi âm u, “Tôi muốn nhìn một chút.”
Mễ Tiệp đỏ mặt xấu hổ, tay cô giữ lấy tay anh, lắc đầu. Quách Bách Vĩ lại bắt đầu hôn cô, nụ hôn ngày càng điên cuồng hơn, bàn tay ngày càng dùng lực bóp bầu vú cô, phần háng vận sức chờ phát động ép lên bắp đùi của cô, “Tôi muốn nhìn, nhìn xem có phải giả không?”
Mễ Tiệp dùng sức ôm chặt cổ anh, thân thể dán vào ngực anh không cho anh thực hiện ý đồ, cô thở gấp ghé vào lỗ tai anh, nói: “Quách Bách Vĩ, Quách Bách Vĩ, anh hãy nghe tôi nói, tôi vẫn chờ anh đến bây giờ, tôi rất đói.”
Quả nhiên, Quách Bách Vĩ nghe xong lời này liền dừng lại, nằm úp trên người Mễ Tiệp hít thở sâu, từ từ kiềm chế xúc động của mình. Anh đau lòng, giữa trưa anh bận quá không về được, bảo cô gọi thức ăn ngoài, lúc tối gọi điện cho cô anh vẫn còn bận, cô gái này đói bụng chờ mình đến tận khuya, còn anh vừa nhìn thấy cô đã nghĩ đến chuyện ‘loạn thất bát tao’ (ý là chuyện không trong sáng đó), ngay cả hỏi cô đói bụng chưa cũng chưa nói, không săn sóc, không lãng mạn, còn muốn cô thừa nhận dục vọng nảy mầm của mình, anh đã bao giờ nôn nóng như vậy chưa? Trong lòng anh tự khinh bỉ bản thân mình một phen, sau đó nghiêng đầu tìm đến miệng cô, dịu dàng hôn, nói: “Thật xin lỗi, bây giờ tôi sẽ đi làm bò bít tết, tôi đảm bảo sau khi nếm qua em nhất định sẽ yêu tôi.”