Quách Bách Vĩ đánh giá căn phòng bừa bộn của Mễ Tiệp, miệng chậc chậc: “Nhìn xem, lộn xộn như vậy, người không biết còn tưởng nơi này là ‘Chiến tranh giữa các vì sao’ đấy!”
“Cho nên…” Mễ Tiệp nằm nửa người trên ghế sô pha gặm táo, úp úp mở mở nói, “Bây giờ anh có thể dọn dẹp phòng rồi.”
Quách Bách Vĩ nghiêng đầu nhìn Mễ Tiệp chằm chằm: “Tôi đường đường là cảnh sát hình sự tinh anh, sao cô lại coi tôi như người giúp việc để sai bảo vậy hả?”
Mễ Tiệp thay đổi một tư thế khác thoải mái hơn, từ tốn nói: “Tinh anh thì thế nào? Tinh anh thì không phải làm theo sai khiến, thực hiện nghĩa vụ sao? Chẳng lẽ anh muốn thất tín làm tên súc sinh vô lại?
Quách Bách Vĩ cười ‘hì hì’ một tiếng, chỉ tay vào Mễ Tiệp: “Cô đó, thật đúng là người làm ăn, trách không được mọi người đều nói các cô là gian thương, chỉ cần mở miệng nói chuyện, đen cũng có thể bị cô nói thành trắng.”
“Chẳng lẽ lời của tôi không phải nói thật sao?”
“Đúng đúng đúng, những lời cô nói đều là chân lý, cô chính là Thánh Alla, tôi bái phục cô rồi.” Quách Bách Vĩ vừa mới ngồi xuống Mễ Tiệp đã trừng mắt nói: “Nếu tôi nói là chân lý, vậy tại sao anh còn không mau làm việc đi.”
Quách Bách Vĩ kêu lên: “Làm ơn, tôi vừa mới tan tầm, mệt giống như chó. Thánh Alla cô đại từ đại bi phổ độ chúng sinh một lần có được hay không?”
Mễ Tiệp trợn mắt khinh thường nói: “Tôi cũng cầu xin anh, anh làm xong còn phải nấu cơm, tôi đã chuẩn bị roi da, lúc anh bị nhắc nhở, tôi nhất định sẽ không nương tay, sẽ đánh anh giống như đánh ngựa đó.”
Quách Bách Vĩ nhìn Mễ Tiệp bĩu môi, trong lòng mềm mại. Trước kia sau khi tan tầm một mình một người, làm cái gì cũng chỉ có hình bóng lạnh lùng đi theo, anh vẫn luôn lưu luyến bên ngoài, trêu hoa ghẹo cỏ để chứng minh cuộc sống của mình vẫn vô cùng đặc sắc, mà lúc này cãi nhau với Mễ Tiệp, lại có một loại cảm giác ấm áp, có phần giống như gia đình… Anh đứng lên, xắn tay áo, cố ý làm ra vẻ hung dữ, nói: “A… đáng ghét… Cô quả thật đúng là mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết!”
Mễ Tiệp cười tít mắt nhìn Quách Bách Vĩ bắt đầu thu dọn cái bàn lộn xộn, nói: “Nếu như dáng vẻ của công chúa Bạch Tuyết cũng giống như anh thì cô ấy sẽ cực kỳ hạnh phúc.”
Quách Bách Vĩ ngẩng đầu hỏi: “Vì sao?”
“Chỉ có như vậy mới không bị mẹ kế của nàng ghen tỵ, hơn nữa…” Mễ Tiệp cười rộ lên, “Hơn nữa nàng có thể không gả ra ngoài được, bởi vì bộ dáng của nàng làm cho hoàng tử cảm thấy mình hôn phải con cóc sẽ không nhịn được, cơm tối hôm trước đều phun hết ra, như vậy Bạch Tuyết cũng không phải thương tâm khi bị vứt bỏ, vậy chẳng phải là cực kỳ hạnh phúc sao?”
“Sức tưởng tượng của cô rất phong phú, rất sáng tạo, cô nên trao đổi với tác giả truyện Bạch Tuyết một phen, như vậy chuyện xưa sẽ càng trở nên hấp dẫn người đọc.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ, chờ lúc tôi lên Thiên đường gặp anh em nhà Grimm đi, còn anh, hừ hừ, anh vĩnh viễn sẽ không nghe được phiên bản công chúa Bạch Tuyết mới.”
“A… Tại sao?”
“Bởi vì khi đó anh đã ở dưới tầng thấp nhất của Địa ngục chờ dầu chiên lửa thiêu rồi.”
“A, cô đúng là người phụ nữ độc ác, dựa vào cái gì mà cô độc ác có thể lên Thiên đường, còn tôi lương thiện như vậy lại phải xuống Địa ngục?”
“Anh lương thiện sao?”
Quách Bách Vĩ cầm khăn lau trong tay đung đưa qua lại: “Người dân lương thiện cực khổ đang bị nhà tư bản bóc lột.”
“Được rồi, anh rất lương thiện, nhưng mà anh không thể không làm nhanh một chút rồi, bởi vì tôi rất đói.”
“Được rồi, nhà tư bản ác độc, tôi sẽ đi nấu cơm, có điều tôi sợ cô ăn không vô.”
“Cắt, an tâm đi, tôi đói có thể ăn hết một đầu bò.”
“Nơi này không có bò cho cô, chỉ có đồ ăn bị hạ độc, cô có ăn hay không?”
“…”
“Nhưng mà, tôi nghĩ cô có thể an tâm, vì tôi sẽ không độc chết cô, tối đa chỉ làm cho cô sống không bằng chết thôi.”
“…”
“Ha ha, tôi đi nấu cơm?”
Trong đầu Mễ Tiệp thoáng hiện một màn chính mình vừa nấu canh vừa cầm thuốc xổ cười gian trong đầu, cô trố mắt nhìn Quách Bách Vĩ nói không nên lời.
Quách Bách Vĩ cười tít mắt đưa tay huơ huơ trước mặt Mễ Tiệp: “Này, mời linh hồn mau về vị trí cũ.”
Mễ Tiệp không yên tâm về tên ‘hỗn đản’ này, anh ta cực kỳ có khả năng sẽ trả thù mình, phải luôn luôn đề phòng, nghĩ tới đây cô lập tức thay đổi khuôn mặt tươi cười: “Ha ha, để một mình anh nấu cơm tôi rất áy náy, hiện tại anh mới tan tầm, làm anh mệt mỏi thì tôi chẳng phải trở thành tội nhân sao, bằng không chúng ta cùng nấu cơm đi? Tôi có thể làm trợ thủ cho anh.” Pey_d.đ.l.q.đ
Quách Bách Vĩ lắc đầu như trống bỏi: “Như vậy sao được? Đây là trách nhiệm của tôi, phải thực hiện đúng theo thỏa thuận, phục vụ cô, nếu không lại bị mắng là súc sinh, vô sỉ, lưu manh các loại, hơn nữa chân cô bất tiện, nếu để cô phụ nấu cơm, tôi cũng không đành lòng, cô nói có phải hay không?”
“Không có, đây là tôi tự nguyện, lại nói, nào có đạo lý bắt một mình anh vất vả đúng không? Đi thôi, đi thôi, đỡ tôi.” Mễ Tiệp vội vã đứng lên, giống như châu chấu dùng một chân để nhảy.
Trong lòng Quách Bách Vĩ muốn cười ngất, anh phát hiện ra cô gái tên Mễ Tiệp này chẳng những nhạy cảm mà còn rất đa nghi, hình như đây là bệnh chung của phụ nữ đi!
Nhìn Quách Bách Vĩ đeo chiếc tạp dề nhỏ cầm dao cắt khoai tây, Mễ Tiệp hâm mộ nói: “Wow, kỹ thuật không tệ, chao ôi…”
Quách Bách Vĩ nhìn chằm chằm khoai tây trong tay, cũng không ngẩng đầu lên nói: “đó là đương nhiên, tất cả đều do luyện tập mà có.”
“Anh luôn tự mình nấu cơm sao?”
“Tôi đi làm bận rộn, làm gì có thời gian, thỉnh thoảng rảnh rỗi mới làm một chút.”
“A… Không ai giúp anh sao?”
“Người nào giúp? Cô cho là ai cũng có số mệnh tốt như cô sao?”
“Vậy còn bạn gái anh? Cô ấy biết nấu ăn không?”
Quách Bách Vĩ quay đầu nhìn Mễ Tiệp: “Ha ha, muốn thăm dò tôi sao?”
Mễ Tiệp đỏ mặt, vội nhìn gạo sôi trong nồi cơm, cầm thìa đảo đều.
Quách Bách Vĩ dừng động tác, đi đến phía sau lưng cô, ái muội nói: “Haizz, cô nói xem, cô chưa lập gia đình mà tôi cũng chưa có vợ, cô nam quả nữ hợp lại với nhau có thể giảm bớt những lúc phải dựa vào năm ngón tay giải quyết.”
Mễ Tiệp suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, cô đỏ mặt cầm thìa, chỉ vào người đàn ông không biết xấu hổ trước mặt, nói: “Lưu manh, thối tha, không biết xấu hổ, anh còn nói lung tung nữa thì biến.”
Quách Bách Vĩ giơ hai tay vội nói: “Được được được, cô đừng kích động, bỏ thìa xuống, lát nữa không muốn ăn cháo nữa à?”
Tay nghề của Quách Bách Vĩ đích thực không tồi, nhìn Mễ Tiệp ăn đến miệng dính mỡ, anh cười hì hì nói: “Thế nào? Ăn ngon không?”
Mễ Tiệp gật đầu, tán thưởng nói: “Về sau đừng gọi đồ bên ngoài, tay nghề như vậy tự nấu ăn là được rồi.”
“Tôi đây chẳng phải sẽ biến thành nam giúp việc sao, hơn nữa còn là miễn phí, tên ngốc cũng không muốn đâu.”
“Chẳng lẽ anh còn muốn tiền boa?”
“Tiền boa thì miễn đi, cứ thanh toán qua thẻ là được.”
“Nói hay nhỉ, chỉ có mấy ngày thôi, chờ chân tôi có thể động đậy thì anh cũng được giải phóng, làm gì mà nhỏ mọn như vậy?”
“… Cô mau ăn đi, ăn xong còn thay thuốc.”
“Rồi, rồi, rồi.”
“Cô cần hít thở chút không khí trong lành, ăn xong thì ra sân thay thuốc.”
“Vậy chẳng phải sẽ bị người khác nhìn sạch bách sao?”
“Yên tâm, đàn ông sẽ không cảm thấy hứng thú với thứ gì đó trên người cô đâu.”
“… Anh có thể đóng cái mỏ chim của anh lại rồi đó.”
Quách Bách Vĩ lấy một hòm thuốc nhỏ từ trong nhà ra, đặt trên chiếc bàn xi măng trong sân nhà Mễ Tiệp, sau đó lại đỡ Mễ Tiệp ra ngoài, vừa đặt cô xuống thì nghe thấy tiếng cô kêu gào thảm thiết.
Quách Bách Vĩ hoảng sợ, không khỏi cau mày lớn tiếng: “Mẹ nó, cô không bị bệnh thần kinh, la hét để làm cái gì?” ddlequydon.com
Mễ Tiệp đứng một chân trên thảm cỏ, miệng chỉ biết hừ hừ, nhưng không thể động đậy.
Quách Bách Vĩ nhăn mũi ngửi ngửi: “Mẹ nó, mùi gì vậy?”
Anh liếc mắt nhìn bộ dạng quẫn bách của Mễ Tiệp, lại nhìn xuống dưới chân cô, lập tức nhảy ra thật xa, tay run run chỉ vào cô: “Oa, cô gặp vận cứt chó sao, thứ này cũng có thể bị cô dẫm lên?”
Mễ Tiệp quả thực sắp khóc đến nơi, dưới chân mềm nhũn, ươn ướt, khó ngửi, chó nhà ai không có đạo đức xã hội vậy, lại có thể chạy vào sân nhà cô đại tiện?
Mễ Tiệp vươn đôi tay yếu ớt gọi Quách Bách Vĩ: “Cứu mạng…”
Quách Bách Vĩ vội vàng lắc đầu, bịt mũi làm động tác nôn khan, ghê tởm nói: “Ngàn vạn lần đừng tới đây, cho dù cô là ‘giang hồ đệ nhất mỹ nhân’ tôi cũng không có hứng thú, ọe, thứ này làm người ta không chịu đựng nổi, đúng là quá thối rồi.”
Mễ Tiệp chỉ vào Quách Bách Vĩ, tức giận hét lên: “Đáng chết, anh cố ý, anh là phân chó thối tha.”
“Này, sao lại nói oan cho tôi như vậy, cho dù tôi là thần tiên cũng không biết đống phân này ở đó chờ cô đến giẫm mà!” Nói xong anh bắt đầu cười, khom lưng, vỗ bắp đùi cường tráng, cười ngặt nghẽo, chỉ vào Mễ Tiệp: “Ha ha ha, Mễ Tiệp ơi Mễ Tiệp, người tính không bằng trời tính, ông trời muốn vận mệnh cô như vậy thì cô nhất định phải giẫm lên phân chó, ha ha, thật là thối!”
“Quách Bách Vĩ, tên khốn kiếp… Ây da, không được rồi, chân của tôi mỏi, sắp tê rần rồi, a…, tôi sắp ngã rồi.” Mễ Tiệp lảo đảo giống như người say rượu. Quách Bách Vĩ nhanh chóng tiến lên đỡ cô, lại còn cười. “Tôi có gì mà anh cười?” Mễ Tiếp oán hận lấy tay nhéo Quách Bách Vĩ, ai biết anh cao lớn như vậy nhưng lại vô cùng sợ ngứa, miệng liên tục kêu ‘Ai da, ai da’, Mễ Tiệp ngã vào ngực Quách Bách Vĩ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh đẩy ra, “Thối quá, cô tránh ra, ọe.”
“Anh đúng là kẻ vô lương tâm, hại tôi một lần không đủ, lại có thể đặt tôi ngồi lên phân chó, chờ tôi tốt lên sẽ liều mạng với anh.” Mễ Tiệp vừa lầm bầm vừa định ngồi xuống nhưng lại đỡ chân kêu to: “A… Đau quá, đau chết mất.”
Quách Bách Vĩ hoảng sợ, còn tưởng rằng mình đẩy làm chân cô bị thương, vội vàng bò dậy kiểm tra, không ngờ vừa đến gần Mễ Tiệp thì bị tay cô bắt được: “Ha ha, đây chính là tự anh đưa tới cửa, xem tôi xử lý anh thế nào.”
“A, cô đúng là người phụ nữ gian trá, khổ nhục kế nha.”
Mễ Tiệp chỉ vào đôi chân hôi thối của mình hung tợn uy hiếp: “Mau giúp tôi lau sạch sẽ, nếu không tôi sẽ chà vào người anh cho anh biến thành người đàn ông thối tha danh xứng với thực.”
“Cô! … Xem như cô lợi hại, tài năng của tôi bị phá hủy trong tay cô rồi.”
Nhìn Quách Bách Vĩ vừa bịt mũi vừa lau giày xăng-đan của cô, thỉnh thoảng lại nôn khan một phen, Mễ Tiệp cười tít mắt ngồi trên ghế đá, nghĩ, người đàn ông này đúng là người đáng tin cậy.