Long Tế

Chương 8: Xe điện của cậu đâu



Hạ Mộng Dao không nói gì mà chỉ mím chặt đôi môi đỏ. Cô ấy biết, Hạ Tử Lan luôn canh cánh trong lòng chuyện cô ấy là người đẹp nhất nhà họ Hạ. Cho nên chỉ cần tìm được cơ hội, Hạ Tử Lan sẽ mỉa mai Hạ Mộng Dao, cô ấy đã quen từ lâu rồi.

Thấy Hạ Mộng Dao không đáp trả, Hạ Tử Lan càng đắc ý hơn.

“Mộng Dao, bao giờ Trần Phong mua xe cho cô thế, trời nóng thế này cậu ta không biết thương cô mà suốt ngày để cô ngồi sau xe điện.”

“Có liên quan gì đến chị không?” Hạ Mộng Dao chán ghét nhìn Hạ Tử Lan một cái và nói.

Khóe miệng Hạ Tử Lan nhếch lên, cô ta ra vẻ bừng tỉnh: “Xin lỗi Mộng Dao, tôi quên mất là tiền lương giao đồ ăn nhanh của Trần Phong rất thấp, không có gì bất ngờ thì cả đời này cậu ta cũng không mua được xe đâu.”

Hạ Mộng Dao cắn răng, Hạ Tử Lan ngang nhiên hạ thấp Trần Phong làm cô ấy cực kỳ tức giận. Nhưng Hạ Mộng Dao không thể phản bác lại, vì lời Hạ Tử Lan nói là thật. Tiền lương giao đồ ăn nhanh của Trần Phong, đừng nói là mua xe, chỉ riêng việc duy trì cuộc sống đã rất khó khăn rồi.

“Mộng Dao, hay là cô bảo Trần Phong đừng giao đồ ăn nhanh nữa, bảo cậu ta đến làm việc cho chồng tôi đi. Công ty chồng tôi dạo này đang tuyển bảo vệ, tiền lương cũng không đến nỗi nào, ít nhất cũng hơn đi làm giao đồ ăn nhanh. Trần Phong cố gắng chục năm vẫn có hi vọng mua được xe.”

Hạ Tử Lan cười mỉa mai nói, khác với Hạ Mộng Dao, cô ta lấy được một người chồng tốt, tuổi còn trẻ đã là giám đốc phòng nhân sự của công ty, tiền lương cả triệu tệ một năm, cho nên cô ta rất tự tin khi ở trước mặt Hạ Mộng Dao.

Hạ Mộng Dao dứt khoát quay mặt đi, không nhìn Hạ Tử Lan lấy một cái.

“Hừ.” Hạ Tử Lan khinh thường hừ, Hạ Mộng Dao không để ý đến cô ta, cô ta tiếp tục mỉa mai cũng không có ý nghĩa gì.

Lúc này một chiếc Audi A8 màu đen lái vào cổng công ty, phía sau là một chiếc taxi Jetta.

Nhìn thấy chiếc Audi A8, trên khuôn mặt Hạ Tử Lan lập tức hiện ra vẻ vui mừng.

“Mộng Dao, chồng tôi đến đón tôi rồi, cô tắm nắng ở đây tiếp đi nhé.” Hạ Tử Lan đắc ý đi về phía chiếc Audi A8.

Hạ Mộng Dao cắn đôi môi đỏ nhìn Hạ Tử lan, nói cô không ghen tị là không thể. Cùng là chồng nhưng chồng Hạ Tử Lan ngày nào cũng lái chiếc Audi A8 trị giá gần triệu tệ đến đón cô ta. Còn chồng mình lại chỉ có thể lái xe điện đến.

Có lúc gặp trời mưa, cả hai người đều ướt như chuột lột.

Chiếc Audi màu đen đỗ ở trước cổng công ty, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt đẹp trai của Triệu Thế Hoa.

“Ông xã!” Hạ Tử Lan nhào đên, hôn lên trên mặt Triệu Thế Hoa.

“Tử Lan, lên xe đi.”

Triệu Thế Hoa khẽ cười liếc mắt nhìn Hạ Mộng Dao, trong mắt anh ta toát ra vẻ kinh ngạc. Ba năm trôi qua rồi mà Hạ Mộng Dao vẫn đẹp rung động lòng người như vậy, năm tháng không những không để lại bất cứ dấu vết nào trên mặt cô ấy, ngược lại còn cho cô ấy sức hấp dẫn trưởng thành.

Triệu Thế Hoa lại nhìn Hạ Tử Lan ở bên cạnh, khuôn mặt trang điểm đậm của cô ta tuy cũng rất đẹp, nhưng so với vẻ đẹp tự nhiên của Hạ Mộng Dao thì thực sự là hai đẳng cấp khác nhau.

Nếu lúc đó mình đến sớm hơn đồ vô dụng kia một bước thì tốt biết mấy, Triệu Thế Hoa nghĩ bụng, thực ra ba năm trước người anh ta để ý đến trước không phải Hạ Tử Lan mà là Hạ Mộng Dao. Nhưng khi anh ta muốn theo đuổi Hạ Mộng Dao thì đột nhiên có tin Hạ Mộng Dao chuẩn bị kết hôn với một người giao đồ ăn nhanh truyền ra từ trong nhà họ Hạ!

Lúc đó Triệu Thế Hoa cảm thấy trời như sụp xuống, nhưng ván đã đóng thuyền, anh ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể chọn Hạ Tử Lan.

Nhưng trong lòng anh ta luôn không quên được Hạ Mộng Dao, thậm chí sau khi nghe nói cuộc hôn nhân của Hạ Mộng Dao không hạnh phúc, anh ta còn nghĩ là ly hôn với Hạ Tử Lan sau đó theo đuổi Hạ Mộng Dao một lần nữa.

Nhưng mà chuyện này anh ta chỉ có thể nghĩ ở trong lòng mà thôi.

Triệu Thế Hoa thở dài, chuẩn bị lái xe đi. Đúng lúc này anh ta lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc qua gương chiếu hậu.

Thằng vô dụng đó sao lại đến đây? Triệu Thế Hoa nhếch khóe miệng tạo thành nụ cười khẩy.

“Xin lỗi Mộng Dao, anh đến muộn.” Trần Phong đi xuống từ trên xe taxi, anh lau mồ hôi trên trán rồi đi thẳng đến chỗ Hạ Mộng Dao.

“Không có gì.” Thấy hôm nay Trần Phong không lái xe điện đến, trong mắt Hạ Mộng Dao toát ra vẻ khó hiểu nhưng cô ấy cũng không nói gì.

“Chúng ta về nhà thôi.” Trần Phong cười nói.

“Ôi chao, Trần Phong, xe điện của cậu đâu?” Giọng nói của Hạ Tử Lan đột nhiên vang lên, trước đây ít nhất Trần Phong còn lái xe điện đến đón Hạ Mộng Dao, hôm nay còn chẳng thấy xe điện đâu, chẳng lẽ hai người định đi bộ về sao?

Trần Phong nheo mắt lại và hờ hừng nói: “Có liên quan đến chị sao?” Anh biết chuyện Hạ Tử Lan chướng mắt Hạ Mộng Dao….

Hạ Tử Lan á khẩu, đúng là hai vợ chồng có khác, nói chuyện cũng giống hệt nhau.

Nhưng cô ta còn khách sáo với Hạ Mộng Dao, với Trần Phong thì không: “Cậu ăn nói kiểu gì vậy? Có biết thế nào là phép tắc không? Không biết tôi là chị họ cậu à? Vô giáo dục!”

“Hạ Tử Lan, giữ cái miệng chị sạch sẽ chút đi!” Trần Phong còn chưa nói gì, Hạ Mộng Dao đã lạnh mặt đứng ra rồi.

“Sao thế, cô không cho ai nói Trần Phong là đồ vô dụng à…”

“Bốp.”

Hạ Tử Lan còn chưa nói xong trên mặt cô ta đã xuất hiện năm dấu ngón tay đỏ ửng.

Hạ Tử Lan sửng sốt, Triệu Thế Hoa sửng sốt, Trần Phong cũng sửng sốt.

Chỉ có một mình Hạ Mộng Dao lạnh mặt nghiến răng nghiến lợi nói: “Chị nói thêm một câu anh ấy là đồ vô dụng xem nào?”

Mình… lại bị con bé đó tát? Hạ Tử Lan ngây người.

“Á! Đồ vô liêm sỉ này, bà phải giết mày!”

Sau khi phản ứng lại được, Hạ Tử Lan hét lên một tiếng, mắt long sòng sọc lao vào Hạ Mộng Dao.

Lúc này đương nhiên Trần Phong không thể ngây người được nữa, anh vội vàng kéo Hạ Mộng Dao về phía sau và bảo vệ cô.

Triệu Thế Hoa cũng bước lên với vẻ mặt u ám, ban đầu anh ta muốn giúp đỡ, nhưng Trần Phong cao lớn, thì lại dừng bước, rồi kéo Hạ Tử Lan lại.

Triệu Thế Hoa thừa biết là nếu đánh nhau thì cậu ấm như anh ta không thể thắng được Trần Phong thường xuyên rèn luyện, anh ta không muốn mất mặt ở đây.

“Triệu Thế Hoa, anh kéo em làm gì, con bé vô liêm sỉ này đánh vợ anh, anh không đến giúp đỡ thì thôi, lại còn kéo em lại!”

Hạ Tử Lan ra sức hét lên, hoàn toàn không có chút phong độ nào, có không ít nhân viên trong công ty vây quanh xem cảnh này, sắc mặt Triệu Thế Hoa cực kỳ u ám, anh ta cảm thấy thể diện của mình đã mất hết rồi.

“Đủ rồi!” Triệu Thế Hoa kéo mạnh Hạ Tử Lan rồi trừng mắt nhìn cô ta.

“Hức hức, ông xã, con khốn Hạ Mộng Dao đánh em.”

Trần Phong lạnh mặt sau đó đột nhiên đi lên trước tát Hạ Tử Lan một cái.

Hạ Tử Lan mắng anh là đồ vô dụng thì được, nhưng mắng Hạ Mộng Dao thì không!

Cái tát này còn mạnh hơn cái tát của Hạ Mộng Dao lúc này, trên mặt Hạ Tử Lan lập tức xuất hiện vài dấu ngón tay nữa.

“Trần Phong, đồ vô dụng này, mày dám đánh tao, con khốn Hạ Mộng Dao dám đánh tao, đồ vô dụng là mày cũng dám đánh tao, tao liều mạng với mày!”

Hạ Tử Lan sờ vào khuôn mặt đau rát của mình, cô ta hoàn toàn điên rồi, lập tức vùng vẫy đẩy Triệu Thế Hoa ra và xông đến chỗ Trần Phong.

Bốp, bốp!

Hạ Tử Lan dáng người thấp bé sao có thể là đối thủ của Trần Phong, anh liên tiếp tát thêm hai cái nữa làm cô ta suýt nữa ngất đi.

“Ông xã, ông xã, cái thằng vô dụng này đánh em! Á, em không muốn sống nữa!”

Hạ Tử Lan sắp sụp đổ đến nơi rồi.

“Nếu anh còn không quản được cái miệng thối tha này, thì tôi không ngại giúp anh xé nát cô ta ra đâu!” Trần Phong lạnh lùng nói, vẻ lạnh lẽo trong mặt khiến người ta chắc chắn rằng anh thật sự sẽ làm như vậy.

Khung cảnh này khiến rất nhiều người ở gần đó ngu người, Triệu Thế Hoa và Hạ Mộng Dao cũng vậy, hai người đều sửng sốt đứng im tại chỗ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.