Lãnh Địa

Chương 15: 15: Đến Phòng Tôi Ngủ



Phục Việt nhìn Omega xuất hiện trong phòng mình, suy nghĩ đầu tiên chính là, mẹ hắn còn chưa chịu bỏ cuộc ư.
“Phục Việt.” Omega này to gan hơn Lý Minh nhiều, dám lớn tiếng với hắn: “Tên Beta kia dám lén…!hự”
Phục Việt thẳng tay đánh ngất cậu ta, trói chặt rồi nhét xuống gầm giường.
“An An.” Hắn đi về phía Trần Cảnh An, dắt đối phương lên giường: “Đừng để ý đến cậu ta.”
Trần Cảnh An đẩy Phục Việt ra, chui vào chăn, quay lưng về phía hắn: “Ngủ.”
“Ngủ cái gì.” Phục Việt kéo áo y: “Tôi chỉ muốn ngủ em.”
Vừa nói, hắn vừa lướt bàn tay tới phần ngực trơn mịn của Trần Cảnh An, nhéo nhẹ đầu v* y, thì thầm: “Có phải em lén tắm bằng sữa tươi không? Sao lại trơn thế hả…”
Trần Cảnh An gạt tay Phục Việt ra, không thèm để ý đến hắn.

Phục Việt cũng không giận, lại trượt tay xuống nhúm lông ở bụng dưới của đối phương.

Nơi thô ráp nhất trên cơ thể y cọ sát vào bàn tay hắn, khiến lòng hắn ngứa ngáy không thôi.
“Đừng xoa…” Trần Cảnh An cũng ngứa, kẹp chặt hai chân theo bản năng, không cho Phục Việt làm càn nữa.
Phục Việt bá đạo chen chân vào giữa hai chân Trần Cảnh An, quả quyết lần tay xuống, nắm lấy vật đang xao động chỉ chực ngẩng đầu của y.

“Em còn nhớ không?” Phục Việt khàn giọng hỏi: “Trước đi tập huấn ở trường Quân đội, tôi đã rơi vào thời kỳ nhạy cảm, nhưng em không cho tôi chịch.”
“Lúc đó tôi rất khó chịu, chỉ biết mò vào phòng em quay tay từ sáng sớm đến tối khuya.” Phục Việt tuốt bao quy đầu của Trần Cảnh An xuống, ngón ấn mạnh lên lỗ nhỏ trên đỉnh của y.
“Ư…” Yếu điểm bị nắm giữ, nơi nhạy cảm lại bị ngón tay chai cứng miết qua, Trần Cảnh An căng cứng cả người, được Phục Việt ôm vào trong ngực.
“Tôi vốn rất thỏa mãn.” Phục Việt nói: “Nhưng ánh mắt em nhìn tôi lại vô cùng lạnh nhạt, hệt như đang nhìn một con chó động dục, làm tôi rất giận.”
“Nên tôi đè em xuống, vừa tự an ủi vừa sờ soạng em.

Tôi muốn em khóc dưới thân tôi, bắn trong tay tôi.” Móng tay của Phục Việt khều vào lỗ nhỏ của người nọ, hài lòng cảm nhận đối phương run rẩy trong ngực mình.
“Cũng giống như bây giờ.”
“Dù là chó, em cũng phải là cùng cặp chó với tôi.”
“Tôi không phải…” Trần Cảnh An định gỡ tay Phục Việt ra, nhưng lại bị đối phương gạt đi.

Hắn dùng đầu gối tách hai cẳng chân đang cố khép lại của Trần Cảnh An, lần tay xuống đáy xương chậu (*) của y.

Phục Việt nắm tay lại, đầu nắm đấm ấn mạnh lên da thịt non mềm nơi đó.
(*) Đáy xương chậu là phần giữa hậu môn và bộ phận sinh dục.
“A ưmm…” Trần Cảnh An vội vàng giữ chặt cánh tay Phục Việt.

Chỗ này quá nhạy cảm, y không chịu nổi sự tra tấn của đối phương.
Phục Việt bóp chất bôi trơn vào cửa sau của y, vừa day ấn đáy chậu vừa giúp y nới lỏng.

Sau đó, hắn móc gậy th*t của mình ra, gấp rút xâm nhập vào cơ thể đối phương.
Hắn vừa chen vào, chất bôi trơn bị chiếm chỗ buộc phải tràn ra.

Lối vào bị va chạm, vang lên những tiếng nhóp nhép ướt át.

Ván giường không ngừng đung đưa, Omega bên dưới dần tỉnh lại.
“A…”

Tiếng thét chói tai cắt ngang một đường qua bầu không khí kiều diễm trong phòng.

Chẳng biết Omega dưới gầm giường đã lăn ra tự lúc nào, cậu ta nhìn hai người đang quấn quýt ngay trước mặt mình, hoảng sợ nói: “Các anh đang làm gì?”
Phục Việt tiện tay xé một miếng vải nào đó nhét vào miệng cậu ta, lại ném cái chăn lên đầu cậu ta để che mắt, rồi mới tiếp tục nắm eo Trần Cảnh An đâm đâm rút rút.
“Ưmm…” Trần Cảnh An bật ra những tiếng rên rỉ khó nhịn, biết cạnh giường còn có người, y ra sức kiềm chế âm thanh trong cuống họng mình.
“Ư ư ư! Ư! Ư!” Omega không nói nên lời, tay chân bị trói, chỉ có thể bật ra những âm đơn tỏ rõ thái độ kháng nghị của mình.
Tiếng rên muốn nghe thì không được nghe, còn phải nghe những âm thanh gây khó chịu ở chân giường, Phục Việt bực bội phi một con dao xuống đất.

Ngay sau đó, Omega kia lại hôn mê.
“An An…” Phục Việt không ngừng tấn công vách thịt mềm mại bên trong cơ thể đối phương, quy đầu nghiền lên điểm nhạy cảm trên đó, rồi lại thúc mạnh vào khoang sinh sản của y.

Hắn kéo tay y, đặt lên chỗ hai người kết hợp.

Nơi ấy vô cùng ướt át, chất bôi trơn bị chèn ép, phun ra rất nhiều.
“Em sờ xem.” Phục Việt thở hổn hển: “Sờ xem tôi thông em như thế nào…”
“Không…” Trần Cảnh An áp sát mặt vào gối đầu, trong khoang mũi đều là hơi thở của người kia.

Y quay đầu đi, nói: “Tôi không muốn…”

Phục Việt kiên quyết giữ tay y, bắt y nắm chặt gậy th*t của mình, để y cảm nhận được tình ý nóng cháy của mình đang xuyên qua tay y, đâm thẳng tới của động không thể khép lại của y.
“Nghe thấy không?” Phục Việt cắn đầu v* Trần Cảnh An, phả từng luồng hơi nóng lên da ngực mỏng manh của y: “Bi của tôi đang đập vào mu bàn tay em kia, vang dội lắm.”
Phục Việt cười nhẹ, nói: “Nó chào hỏi em đấy, An An, nó đang nói với em rằng, nó cho cái miệng tham lam bên dưới của em ăn thật là no…”
“Không…” Trần Cảnh An muốn rút tay về, cả người y đều nóng rực, vành tai đỏ đến sắp bốc cháy đến nơi: “Đừng nói nữa…”
“Cả gậy th*t của tôi nữa, An An.” Phục Việt ép y nắm bàn tay lại: “Nó to vậy là để chịch em, vì nó biết em rất tham ăn…”
“Tôi bảo anh đừng nói nữa…”
Trần Cảnh An nhấc chân đá Phục Việt nhưng lại bị hắn tóm chân đè xuống.

Động tác này khiến lối vào bí mật phía sau càng bị phơi bày.

gậy th*t liên tục rút ra đâm vào, hỗn hợp chất bôi trơn và dâm dịch tràn ra bên ngoài, nhỏ vào bàn tay đang bị ép sờ soạng nơi kết hợp của y, chầm chậm chảy xuống cổ tay y.
Hình ảnh trước mặt kích thích đến mức Phục Việt đỏ cả mắt.

Hắn không nói lời vô nghĩa nữa, giữ chặt Trần Cảnh An, điên cuồng đẩy hông..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.