Lang Hoặc

Chương 44: 44: Tấm Thiệp Mời



“Thân thể em thật nóng!”
Cảnh Diệt thầm thì liếm láp lên dành tai Shura vương, dành tai cô run rẩy.

Shura vương càng dùng sức ôm chặt lấy tấm lưng.

Thịt tháp trên người Cảnh Diệt co dãn đàn hồi, sờ lên cảm giác dị thường tốt, Hỏa nhi chính là yêu thích loại cảm giác này.

“Bảo bối, hay là vì lửa giận trong lòng làm em nóng như vậy~”
Ác khẩu vị cắn nhẹ lấy đầu vai Hỏa nhi.

Càng làm gia tăng tình thú giữa cả hai.

Cảnh Diệt hôn lên bờ môi lần nữa, vừa mút vừa cắn, tay phải bất giác nắm lấy khỏa ngực.

Cách trở một tầng vải vóc khiến cô bất mãn.

Khẽ ngẩng đầu.

“Bảo bối, chị đã cởi sạch, mà em còn mặc quần áo phải chăng thật sự quá đáng~”
Giờ phút này Cảnh Diệt tản ra vẻ quyến rũ chết người, cô chưa từng như thế.

Đối với cái nhìn của ngoại giới, cô luôn là người mang lại cho họ cảm giác rét buốt, lạnh lùng, trầm tính.

Shura vương nheo mắt, trong con ngươi vọt lên một đoàn lửa nhỏ.

“Ưhm~ thân ái, muốn em cởi?”
Ngón tay câu cằm người trước mặt lên, nâng thân người khẽ lui về sau.

Cảnh Diệt nào chịu tha cho cô, cô lui một bước, Cảnh Diệt liền tiến lên một bước, hai mắt si mê nhìn người trước mặt.

Shura vương rất hài lòng trước Cảnh Diệt hóa thân thành bảo bảo sói ngoan của cô, trong mắt cô ấy chỉ có duy nhất một con mồi chính là cô.

Chỉ có điều~ dễ dàng tha thứ cho cô ấy như vậy, đó không phải là tác phong của cô.

Tiếp tục lui về sau.

“Bảo bối, chị thích em không?”
Sau lưng chạm vào vật cứng, là một thân cây.

Shura vương tựa lưng lên thân cây, con ngươi thì nhìn thẳng vào Cảnh Diệt.

“Thích chứ~”
Cảnh Diệt muốn tiến gần hơn nữa để chạm vào thân thể cô, thì một cánh tay chắn giữa hai người.

Ngón tay Shura vương đưa đến gần nơi tiểu trái cây của Cảnh Diệt vẽ những vòng tròn nhỏ, lại dùng sức điểm lên.

“Ưhm~”
Cảnh Diệt theo bản năng rên rỉ.

“Âm thanh cũng không tồi, bảo bối, sau này chỉ cho phép được kêu cho em nghe biết chưa.”
“Biết.”
Bây giờ Shura vương nói gì đi nữa, Cảnh Diệt cũng sẽ nghe theo, vì cô đang gấp rút muốn con mồi trước mặt, muốn nếm thử vẻ đẹp, hương vị thơm ngon của cổ.

“Vậy chị nói em nghe, chỗ này từng có ai chạm qua chưa?”
Hai ngón tay kẹp lấy tiểu trái cây đã cứng rắn chịu không nổi, Cảnh Diệt bị đau từ cổ họng nặn ra một tiếng.

“Hỏa nhi…”
Yếu ớt gọi.

“Hửm? Sao hả?”
Đầu óc xấu xa lại dùng thêm sức.

“Hỏa…!đừng…!phá mà…”
Thanh âm run rẩy.

“Nói, từng có ai rồi?”

Shura vương truy hỏi, lực đạo trên tay không chút suy giảm.

Sắc mặt Cảnh Diệt đỏ bừng, thở hổn hển.

Cô không biết Hỏa nhi trước giờ trong lòng cô lại ăn giấm chua lợi hại như vậy.

Nếu cô khai thật, khó tránh không thể bảo toàn cho mình, nhưng cũng vừa không muốn nói dối Hỏa nhi.

Sắc mặt Shura vương bắt đầu trở nên lạnh, mới đầu cô chỉ định trêu đùa sói bảo bảo trước mặt thôi, nào ngờ cô lại không đoán trật, hay cho Cảnh Diệt, ngoại trừ thích em, còn từng thích người khác, chọt chết chị.

Ngón tay lập tức dùng thêm lực, chọt chọt ngực cô, vừa rồi ngọn lửa dấy lên giữa cả hai muốn tắt.

Bị chạm vào như vậy Cảnh Diệt không khỏi lại nóng trong người, là muốn thế nào cũng không thể bình phục lại.

“Hỏa nhi, hiện tại ở ngay đây chỉ thích em, chỉ yêu một mình em…!chỉ là, trong quá khứ…!em còn nhớ lúc ở Shura chị từng đề cập chuyện cũ với em không…”
Cảnh Diệt giơ tay đầu hàng.

“Đương nhiên nhớ~ thân ái, là thanh mai trúc mã của chị~”
Thanh âm Shura vương bỗng trở nên ôn nhu, thế nhưng nghe vào tai Cảnh Diệt lại như thanh âm ma quỷ, đầu ngón tay thon dài không nặng không nhẹ nắn bóp tiểu trái cây một cái, Cảnh Diệt không nhịn được kêu thành tiếng.

Được rồi, ban đầu cô cũng không nên nghĩ ra biện pháp như vậy để Hỏa nhi tha thứ, bây giờ cô đã như cá nằm trên thớt mặc cho người xẻ thịt.

Không nghe được âm thanh trong dự liệu, Shura vương không vui.

Thân thể lại dán lên người Cảnh Diệt, đầu óc xấu xa cọ lên khỏa mềm mại Cảnh Diệt.

Dù cô thích Hỏa nhi nóng bỏng, nhưng bị trêu chọc như vậy, con mồi ở trước mắt lại không thể ăn, sớm muộn cũng bị nội thương.

Lập tức, hai tay cô dùng sức đẩy Shura vương về hướng thân cây, cũng không để ý đối phương có thích hay không, trực tiếp hướng về phía môi chính là như lang như sói gặm nhắm một trận, tiếng “rách toạt”, quần áo Shura vương bị xé rách, bị Cảnh Diệt quẳng qua một bên.

Đắm chìm trong nụ hôn ý loạn tình mê của đối phương, Shura vương rất hưởng thụ nhiệt tình của Cảnh Diệt, làm cô lần nữa lạc lối.

– —
“Cảnh tổng, công ty cần có chị!”
Hoa Linh mở miệng.

“Ồ? Sao vậy, Nghiêm Yên làm không tốt sao? Công ty không có tôi mọi việc vẫn đâu vào đấy mà, tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian, chẳng phải đã nói như vậy?”
“Mẹ…!mẹ…!ẵm…”
Tiểu Lang Lang hét to, hai tay bé nhỏ huơ huơ về hướng Cảnh Tình.

Cảnh Tình ôn nhu bế bé con lên.

“Tiểu Lang Lang, biết gọi mẹ…!là mẹ rồi, haha, tốt quá, vậy là đúng rồi!”
Tiểu Lang Lang theo thói quen cọ trong ngực cô, Cảnh Tình khẽ vỗ về sau lưng bé con.

Hoa Linh nhìn chằm chằm Lang Lang trong ngực Cảnh Tình, ánh mắt không tự chủ toát lên một tia hận ý.

Lúc này, Cảnh Tình vừa quay đầu nhìn về phía cô.

“Công ty đã xảy ra chuyện gì sao? Nhất định tôi phải trở về.”
“Cảnh tổng, chị cũng biết, cô ấy không đủ năng lực để thay thế chức vị tổng giám đốc, huống hồ gần đây có một đề án mới cần chị xem qua!”
Cô lấy bản kế hoạch Từ Thế Kiệt đưa cô ra, đưa cho Cảnh Tình.

Cảnh Tình một bên dỗ dành Lang Lang, một bên sao cũng được nói.

“Tôi biết rồi, còn chuyện gì không?”
Hoa Linh cắn môi.

“Tổng giám đốc, chị liền nghe tôi lần này thôi, công ty cần chị trở lại!”
“Nghiêm Yên là người do đích thân tôi chọn, nếu cô ấy có quyết định nào không đúng, cô hãy chỉ điểm cho cô ấy thêm!”
Không chừa đường sống cự tuyệt, ý tứ Cảnh Tình đã quá rõ ràng, trước mắt cô sẽ không trở lại công ty.

“Vậy tôi cáo từ, Cảnh tổng, chị bảo trọng thân thể!”
Hoa Linh cảm thấy cõi lòng đau nhói, mỗi một bước đi, đều cảm thấy từng trận nghẹt thở.

Cô muốn nói ra với người trước mặt, rằng cô yêu cô ấy nhiều thế nào, nhưng vì sao quay đầu, giữa các cô chỉ có thể là mối quan hệ này.

Sau khi về đến nhà, Cảnh Tình bế Lang Lang lên phòng, sau đó cầm bản kế hoạch kia lên, tùy ý xem qua vài lần, liền không có hứng thú ném qua một bên.

Xoa bóp huyệt thái dương.

“Đại tiểu thư!”
Lang bà vội vàng vào cửa.

“Ừm? Lang bà?”
“Có tin! Có tin của cô Tư rồi!”
Lang bà mừng rỡ kêu lên.

Đồng dạng, tin tức này cũng như một viên đạn nặng ký nện lên người Cảnh Tình.

Đó là một bức thiệp mời được đóng kín, người giao cho Lang bà nói, cô Tư trước mắt đang ở chỗ chủ nhân bọn họ.

Nhưng khi Cảnh Tình đọc nội dung bên trong, sắc mặt ngày càng âm trầm, đến cuối cùng, tấm thiệp mời kia biến thành những mảnh vụn trong tay cô.

Lang bà cảm thấy không đúng, dò hỏi.

“Đại tiểu thư…”
“Tốt lắm…!Tốt lắm…!cô ấy lại muốn cưới chồng…!”
Cảnh Tình mệt mỏi ngồi trên ghế, nhung nhớ bao nhiêu ngày qua, tìm kiếm, đổi lại chính là kết quả này đây, cho nên em mới không chịu đến tìm chị? Ngay cả Lang Lang em cũng không cần nữa sao?
Tư Minh Vi!!! Em rốt cuộc muốn như thế nào!!! Cảnh Tình bi phẫn một chưởng đánh nát cái bàn, sau đó thống khổ tự lẩm bẩm.

Lang bà cũng thực sự kinh hãi, suy nghĩ đầu tiên chính là đi báo cho Nghiêm Yên các cô.

Mà giờ phút này Tư Minh Vi cơ bản không hề biết chờ đợi cô chính là chuyện ngoài dự liệu kia.

Charlie mỉm cười đứng cạnh mép giường.

“Angel, tôi đã phái người tìm cô ấy tới đây, tin tưởng không bao lâu các cô có thể gặp mặt!”
Tư Minh Vi từ khi không thể nói chuyện, lần đầu tiên trong đôi mắt có ánh sáng, cô vui vẻ dùng bút viết lên giấy hai chữ “cảm ơn”.

Charlie vẫn giữ thân sĩ đắp chăn cho cô, cho đến khi rời khỏi phòng, hắn vẫn mỉm cười.

Nhìn về hướng lão quản gia.

“Đưa thiệp mời rồi chứ?”
“Vâng, thưa thiếu gia, đã làm theo căn dặn của cậu, còn có liên quan tới việc an bài cho hôn lễ, cần cậu xác nhận thêm.”
– — —- —-
Này gọi là siêu cấp vô địch vô liêm sĩ (#`д´)ノ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.