Ngón tay Cảnh Tình thỉnh thoảng gõ lên mặt bàn, ánh mắt liếc nhìn về bộ sơ yếu lý lịch nằm trên bàn, trong lòng đủ mọi loại phức tạp.
Tư Minh Vi, nghỉ học giữa chừng năm đại học thứ tư.
Nguyên nhân, đương nhiên là vì cô ấy có thai.
Vừa nghĩ tới dáng người nhỏ bé mảnh khảnh kia, cô liền quả thực không cách nào có thể liên tưởng tới việc cô ấy lại cởi mở to gan mang thai như thế.
Suy đi nghĩ lại, cô chậm rãi nhấc điện thoại, gọi cho bộ phận nhân sự.
Giờ phút này Tư Minh Vi vừa cho con bú xong, dỗ cho em bé ngủ, mệt mỏi ngồi trên giường.
Căn phòng nhỏ này là phòng đơn, chỉ có đơn giản mỗi chiếc giường, cùng một chiếc tivi, và phòng vệ sinh.
Ngay cả chỗ nấu nướng cũng chẳng có, hằng ngày cô đều ra ngoài để mua cơm về.
Thế nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, em bé phải làm sao, nó chỉ mới chưa đầy một tuổi, sau này, em bé cũng không thể cứ luôn mãi ăn cơm bên ngoài với cô như thế.
Lại nhìn hướng về thân ảnh nhỏ bé, em bé đang nằm rất ngon giấc trong chăn, Tư Minh Vi trong lòng chua xót một trận.
Thời điểm cha mẹ biết cô mang thai, họ vừa đánh đập lại vừa mắng chửi, tra hỏi cô cha đứa bé là ai, còn bắt cô phải đi phá bỏ.
Cô cũng rất muốn biết cha đứa bé là ai, cũng không biết phải trả lời họ như thế nào.
Cha mẹ cô không có sự cảm thông với cô, hai người xem chuyện này là một nỗi nhục nhã vô cùng, thậm chí nhốt cô lại trong phòng, không cho cô đi học, ngoại trừ cô đồng ý phá bỏ đứa bé này.
Cô sờ lên bụng mình, ở trong đây một sinh mệnh nhỏ bé đang được hình thành, vừa nghĩ tới đó cô thấy có làm sao cũng không đành lòng được.
Cuối cùng cô bỏ trốn, rời khỏi ngôi nhà đó, cũng thôi học.
Cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người, mang theo số tiền cô gửi ngân hàng tới thành phố này.
Chuông điện thoại reo lên, cắt ngang dòng hồi tưởng của cô.
“A lô, xin hỏi là Tư tiểu thư phải không?”
“Đúng vậy, xin hỏi anh là…”
Tư Minh Vi đang thấy quái lạ ai quen biết cô mà gọi điện thoại tới.
Cô không có người quen ở đây.
“Tôi là người của công ty Thanh Thành, buổi phỏng vấn của cô đã được thông qua, ngày mai cô có thể đến làm.”
Tư Minh Vi thật sự không dám tin vào tai mình nữa, cô đứng ngẩn ra tại chỗ.
“A lô? Tư tiểu thư cô còn giữ máy không?” Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng thăm hỏi.
“A, tôi còn, thật sự cảm ơn các anh nhiều lắm.” Cô luôn miệng nói tiếng cảm ơn, xong cúp máy.
Nhìn phản ứng hôm nay của phỏng vấn viên, cô vốn tưởng mình đã hết hy vọng.
Kết quả, để cho người ta quá vui đi, cô thật sự rất cần công việc này, mặc dù chỉ là một chân chạy vặt hậu cần, nhưng lấy tình trạng bây giờ của cô, chẳng khác nào là đang giúp đỡ cho người rơi vào hoàn cảnh khốn cùng vậy.
Vì vậy, cô chuẩn bị đi tắm, rửa trôi áp lực của những ngày qua.
Tấm danh thiếp nằm trong áo, rơi ra bay xuống đất.
Cô nhớ lại hôm nay đã đụng trúng người phụ nữ xinh đẹp nọ, lúc cô nhìn trên tấm danh thiếp thấy nó viết gì, thì rơi vào trạng thái hóa đá.
Trời đất ơi, cô ấy là sếp tổng trong công ty ư…!vậy cũng đồng nghĩa cô đã làm bẩn áo của sếp mất rồi…!làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, lỡ ngày mai đi làm đụng mặt cô ấy…!
Tính cách rùa đen rụt cổ của Tư Minh Vi lại tái phát, trong đầu cô nảy sinh rất nhiều đoạn phim, lỡ ngày mai đi làm, cô ấy thấy cô, có thể nào đuổi cổ cô ngay tại chỗ luôn không…!nhưng mà, ngày mai…!nếu không đi, vậy công việc này…!.
ngôn tình hay
Cô còn phải bồi thường cái áo khác cho cô ấy, nếu cô không đi làm, lấy tiền đâu ra? Cô hoàn toàn rơi vào trong độc thoại.
Tư Minh Vi a, tại sao mày cứ luôn như vậy, trong thời khắc quan trọng nhất lại gây ra rắc rối, tại sao xui xẻo cứ luôn tìm tới mình, ông trời ơi, tại sao ông cứ luôn hành hạ tôi như vậy…!ô ô ô…!
Một đêm không chợp mắt, lúc trời bắt đầu hừng sáng, Tư Minh Vi không chống đỡ được nữa, cô liền thiếp đi.
Sáng sớm, Cảnh Tình ngồi trong phòng làm việc, kiên nhẫn đợi tiểu đà điểu nọ đến báo cáo với mình.
Tiểu đà điểu là biệt hiệu cô đặt cho cô ấy, nhớ lại dáng vẻ rụt đầu rụt cổ của cổ, cô cảm thấy thích hợp đến lạ.
Sáng rồi đến trưa rồi cũng đến chiều tối, nhân viên cũng chuẩn bị tan tầm.
Cây bút kim loại trong tay Cảnh Tình cũng sắp bị cô cầm gãy luôn rồi, lúc xế chiều, cô gọi vài cuộc cho bộ phận nhân sự, hỏi Tư Minh Vi có tới làm hay không, kết quả bên đó nói là không liên lạc được cho cô ấy, gọi điện cũng không có ai bắt máy.
Cảnh Tình tỉnh táo suy nghĩ, có lẽ vì do chuyện đã xảy ra, nên cô ấy không tới, nhưng đâu thể ngay cả một cuộc gọi xin nghỉ cũng không có chứ.
Cô tin chắc tiểu đà điểu cần kíp công việc này, sẽ không không đến được.
Vậy tại sao, từ tức giận chuyển thành lo lắng, Cảnh Tình dùng di động gọi đến số điện thoại cô ấy lưu lại trong sơ yếu lý lịch.
Chớp mắt, Tư Minh Vi đã ngủ suốt một ngày.
Mở mắt ra, thấy bầu trời ngoài cửa tối đen, đầu cô chóng mặt, có tiếng khóc của con nít, khiến cho cô nhất thời tỉnh táo.
Bảo bảo?
Nhìn bộ dạng xem ra khóc đã rất lâu, ngũ quan đều đang là kêu khóc.
Tư Minh Vi cuống cuồng, cô nhìn trên di động có rất nhiều cuộc gọi đến, còn có thời gian, cô giật mình sợ hãi.
Cô đã ngủ cả ngày, em bé cũng đói suốt một ngày.
Trong bụng đầy tự trách, cô không xứng làm một người mẹ.
Nhưng cô cũng đã quên, chính cô cũng chỉ mới chừng hơn hai mươi mà thôi.
Bận rộn hết nửa buổi, cô ôm đứa bé vào lòng, an ủi.
Cái miệng nhỏ nhắn ngậm bình sữa, mới dần dần mỉm cười.
Tư Minh Vi đặt đứa bé vào nôi, trời đất một trận quay cuồng, tâm tình khẩn trương của cô vừa được thả lỏng, cô liền bắt đầu thấy đau đầu, ngã xuống giường, sờ trán một cái.
Lẽ nào là sốt.
Cô ngồi dậy muốn đi tìm thuốc uống, thì điện thoại di động reo lên.
Cô bất lực đưa tay cầm điện thoại, đặt bên tai.
“Tư tiểu thư, em quên hôm nay là ngày gì rồi sao?”
“Hả?”
Âm thanh xa lạ, cô vốn muốn hỏi có phải đối phương đã gọi cho nhầm người rồi không.
“Là người áo bị em làm cho bẩn đây!”
Thấy tiểu đà điểu ở đầu dây bên kia vẫn còn rơi vào trạng thái hồn xiêu phách lạc, hỏa khí nén xuống lại muốn “tăng”, Cảnh Tình gia tăng âm lượng.
“Là tổng giám đốc!”
Giống như sét đánh, phản ứng đầu tiên của cô là cúp máy, co ro vào trong một góc giường.
Khóe miệng Cảnh Tình co quắp.
“Được lắm, được lắm, tiểu đà điểu, em đã thành công chọc giận tôi rồi!”
Vứt điện thoại sang một bên, Cảnh Tình không vui đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.
Khởi động chiếc xe thể thao chạy đi, cuối cùng cô dừng trước một quán bar.
“Ây dô, xem ai tới kìa, Tình mỹ nhân!”
Bà chủ quán bar Nghiêm Yên trang điểm lộng lẫy mỉm cười, Cảnh Tình đương nhiên không có tâm tình phản ứng, gọi rượu, liền uống.
Nghiêm Yên thấy ngũ quan cô hơi giận, biết cô đang bực tức, vẫn tiến lên hỏi.
“Lang nữ vương, ai đắc tội ngài vậy a!”
Không nói tới còn được, nhắc tới, cô liền giận không có chỗ phát tiết, lần đầu tiên cô bị người ta cúp máy như vậy, làm như cô là thú dữ là cơn hồng thủy vậy.
Cô biết ăn thịt người hay sao.
[Lang nữ vương…!ngươi thật sự là thú a…] =)))))~
“Tiểu Thử, trông tớ rất đáng sợ sao?”
“Chà…!Lang nữ vương, ngài có thể nào đừng kêu tớ như vậy được không, dù thân phận tớ đúng thật là chồn, nhưng ngài gọi như vậy, quả thật có chút khó nghe.”
Nghiêm Yên khóe mắt co giật.
Cô ghét nhất bị gọi như vậy.
“Được, không kêu thì không kêu, mau trả lời câu hỏi của tớ!”
Cảnh Tình không nhịn được, bây giờ cô đang hết sức phiền não.
“Đáng sợ? Tớ lại thấy cậu vừa xinh đẹp, vừa hào phóng, lại ngự tỷ, vừa hiền lành, có một không hai trên đời, nam yêu, nữ cũng yêu.
Nói lại thì, cậu ở Lang tộc được đông đảo người theo đuổi mà.”
“Thế à? Cậu nói không cho tớ gọi cậu Tiểu Thử, nhìn bộ dạng lấm la lấm lét, lại biết nịnh hót của cậu đi, còn nói cậu không phải chuột.”
Cảnh Tình thế nhưng một chút mặt mũi cũng không cho đối phương, trực tiếp kể lể.
“Chắc chết mất, cậu làm ơn đi, Lang nữ vương, tớ là chồn, khác biệt với chuột rất lớn nha, hơn nữa, bộ dạng người ta lấm la lấm lét ở chỗ nào, cũng được xem là một mỹ nữ chứ bộ.”
Thấy cô lại tự luyến, Cảnh Tình trực tiếp xem thường.
– —
Sửa sang lại suy nghĩ, Tư Minh Vi nhớ lại hôm nay không có tới công ty, ngay cả xin nghỉ cũng không, e rằng công việc này cuối cùng bị lỡ rồi, hơn nữa tổng giám đốc còn đích thân gọi điện tới truy hỏi bồi thường với cô, làm sao bây giờ? Phải bỏ trốn trong đêm sao? Thật ra, Tư Minh Vi không cần sợ hãi Cảnh Tình như vậy, bất quá về phần lý do tại sao, phải nói lại từ chỗ lời đồn về Cảnh Tình.
Lúc trước Tư Minh Vi xin việc ở công ty này, đã làm đủ mọi loại tìm hiểu, ngay cả bà chủ công ty này cô cũng nghe ngóng.
Nói đến thì, cô chẳng qua chỉ tin vào những lời đồn đó mà thôi.
Vì do trong giới kinh doanh Cảnh Tình giống như sấm rền gió dữ vậy, thủ đoạn cứng rắn, để cho không ít thanh niên tài giỏi thấy khâm phục hơn nữa còn là ái mộ, không nằm ngoài bởi vì dung nhan mỹ lệ của cô, mà còn vì hình dạng con lai nữa.
Cho nên bắt đầu từ đầu năm, cho đến cuối năm, người theo đuổi cô vẫn nhiều không đếm xuể, có điều Cảnh Tình đều không để ý một ai, vậy nên tổng có vài người trong số đó, phần nhiều là không cam tâm, liền tìm người ở sau lưng tung tin tồn, tổn thương cô.
Nói cô đối xử thuộc hạ hà khắc, có biệt hiệu là Chu Bái Bì*, lại còn có khuynh hướng ** (bị che).
Còn có lòng dạ độc ác, từng có một ông lão vô tình đụng trúng xe cô, cô liền cho người dìm ông lão xuống sông vân vân và mây mây.
Tự nhiên cô có ấn tượng ban đầu như vậy, Tư Minh Vi liền cho rằng Cảnh Tình là ma quỷ ăn thịt người không nhả xương.
(*là một nhân vật ác bá trong một tác phẩm văn chương Trung Quốc).