Thấm thoát đã đến tháng 7, chăn trên giường lại đổi mới một lần nữa, càng đổi càng mỏng hơn. Hai người ngủ trên giường, chỉ cần tới gần một chút, là có thể cảm giác được nhiệt độ trên người đối phương, xuyên qua tầng chăn mỏng truyền tới. Huống chi, hai người còn không chỉ dựa vào gần một chút mà thôi, mà là……
“……” Nóng quá đi~~~ Thật là đau khổ, không thể hít thở nổi.
Mục Thu thống khổ mở mắt ra, nhìn trần nhà.
Ngày tháng bảy nóng hổi này, có người ngủ bên cạnh đã thấy bực mình khó chịu rồi, huống chi còn bị người ta ôm thiệt chặt, ách…… Nói ôm còn nhẹ. Liếc mắt nhìn Tiểu quỷ dường như là nằm hẳn trên người mình, quấn chặt như bạch tuột á. Đây, phải gọi là siết mình ngủ đi? Đây là muốn siết mình chết sao?!
A a, đã thế còn chảy nước miếng! May mà ở giữa còn cách tấm chăn.
“Ôi~~~ @#%……” Nói mê. Tiểu quỷ này luôn nói mê.
“Ngoan! Ngủ đi.” Bất đắc dĩ mở miệng, lúc này mà còn không mở miệng, chắc chắn Tiểu quỷ sẽ lầm bầm ồn ào nói không ngừng.
“Ưm~~~” Sau một tiếng này, thì liền im bặt. Giật giật cơ thể, càng thêm dùng sức siết chặt Mục Thu.
“Ối~~~” Muốn chết muốn chết thật sự muốn chết.
Tay chân Tiểu quỷ không ngừng vuốt tới vuốt lui, cọ đến cọ đi trên người mình. Đây là đang sờ mó cái gì nha! Nếu mình mà là đàn ông……
Nghĩ nghĩ.
Đây là phạm tội phạm tội, không cho phép nghĩ nữa, không cho phép nghĩ nữa.
Mục Thu đẩy Tiểu quỷ đang đu trên người mình ra, đổi một tư thế khác, xoay lưng về phía Tiểu quỷ ngủ. Sau đó lại cảm nhận được Đại Tiểu thư tiếp tục sờ tới.
“……” Quên đi quên đi…… Lời an ủi bản thân hôm nay cô đã nói nhiều rồi, không muốn nói thêm nhiều nữa.
Ngủ ngủ!
Ngày hôm sau, lúc Sơ Đông thức dậy thì Mục Thu cũng đã rời giường, đang ở trong phòng tắm rửa mặt.
“A~~~” Đại Tiểu thư ngáp.
“Tỉnh rồi? Hôm nay có đi học phải không? Nhanh đánh răng rửa mặt đi, tôi xuống dưới làm bữa sáng cho.” Mục Thu đã chuẩn bị xong tất cả, đi ra khỏi phòng tắm, nhìn Đại Tiểu thư còn ngồi trên giường mang vẻ mặt buồn ngủ mông lung, nói.
“Ừm……” Mơ mơ màng màng lên tiếng, xuống giường, bay tới phòng tắm, nặn kem đánh răng xong mới phản ứng lại với những lời Mục Thu vừa nói, đau khổ đáp:
“A? Chị còn muốn làm bữa sáng cho tôi?” Bé mới không cần, đêm qua bé đã không ăn cái gì ra hồn rồi, sáng nay lại không thể ăn gì nữa sao? “Mục Yên. Chị là muốn tôi đói chết sao?”
“Em yên tâm, lần này tôi sẽ không bỏ gì xấu vào thức ăn đâu.” Lần này lương tâm sớm đã mất đi của Mục Thu đột nhiên trở lại, nhìn bộ dạng đáng thương của Đại Tiểu thư, từ bi nói.
“……” Vụ lần trước quá nghiêm trọng, độ tin cậy không lớn lắm. Đại Tiểu thư bất mãn bắt đầu đánh răng rửa mặt. “Tôi nghĩ là không nên ăn.”
“Tùy em, không thích thì khỏi ăn. Tôi làm là việc của tôi.”
“Hừ.”
“……”
Bữa sáng, tất nhiên Mục Thu vẫn làm.
Tuy rằng vẻ mặt Đại Tiểu thư là không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn ăn. Ăn là vì bé phát hiện, sáng nay đầu bếp căn bản không có chuẩn bị bữa sáng cho mình. Bữa sáng hôm nay đều do một tay Mục Thu chuẩn bị. Đây là không cho người ta con đường sống mà?
Đại Tiểu thư không ăn nhiều lắm, nhưng không thể phủ nhận, tay nghề của Mục Thu thực không tệ.
“Tôi đi đây.” Dùng xong bữa sáng, tới nói với nữ sinh đang ngồi hóng mát trong vườn.
“Ừ.” Mục Thu thậm chí không đứng dậy, vẫn ngồi đó, thản nhiên lên tiếng. Dừng một chút còn nói thêm: “Buổi chiều về em muốn ăn gì? Tôi làm cho ăn.” Cô hờ hững nói, cũng không ngẩng đầu lên.
Sơ Đông thật muốn ngửa mặt lên trời thét dài. “Kính nhờ, chị còn muốn làm nữa hả?”
Mục Thu quay đầu nhìn Sơ Đông, hào hứng hỏi lại: “Được không?”
Không được! Ngàn lần không được!
“Hừ! Tùy cô!” Đại Tiểu thư hất mặt, ngay lúc ra khỏi cửa, còn nói thêm: “Tôi muốn ăn bánh mousse.”
“Món đó có chút khó, chắc là tôi không làm được.”
“Tôi sẽ không ăn món nào khác!” Tức giận hô, người cũng đã lao ra ngoài.
Mục Thu vẫn ngồi đó, nhàn nhã nhìn bầu trời. Sắc trời hôm nay, thực trong thực xanh, trên trời có vài áng mây nhạt, trông thực đẹp mắt. Cũng lâu rồi cô không có thấy bầu trời tươi đẹp như vậy.
8 giờ 30 sáng.
Nửa tiếng sau khi Sơ Đông rời khỏi, Mục Thu mới đứng dậy khỏi băng ghế kia, đi lên phòng, bắt đầu thu thập hành lý ít ỏi của mình.
10 giờ sáng.
Mục Thu nấu chè đậu xanh trong phòng bếp. Đây là món mà trước kia Mục mụ mụ thường nấu cho Mục Thu mỗi khi hè đến. Tuy rằng nguyên liệu đơn giản, nhưng mùa hè ăn cái này tuyệt đối là tốt hơn nhiều so với bánh mousse.
Giữa trưa 11 giờ.
Mục Thu phải rời đi, vì tránh cho ngại ngùng gì đó, Sơ Đỉnh Văn cho lái xe đưa Mục Thu về tận nhà.
Ở Mục gia, Mục mụ mụ đã biết hôm nay Mục Thu sẽ về, đứng ở trước cổng đợi từ sáng sớm. Sơ gia cách Mục gia không xa, lái xe cũng chỉ mất có năm sáu phút.
Mục Thu mới từ trên xe xuống, Mục mụ mụ đã sốt ruột chạy tới.
“Tiểu Thu, thế nào? Sơ tiên sinh có gây khó dễ gì cho con không? Sao lại ốm hơn so với trước rồi?” Đánh giá Mục Thu từ trên xuống dưới rồi nói như vậy.
“Không sao hết, Sơ tiên sinh sao có thể làm khó con chứ ạ?” Mục Thu trấn an vỗ vỗ vai mẹ, sau đó cúi người cảm ơn lái xe.
Lái xe đáp lễ lại với Mục Thu rồi quay xe trở về. Mục Thu đứng tại chỗ, nhìn xe quay đầu, dần dần khuất xa. Chờ một chút, chờ thêm một chút nữa, đến khi chiếc xe kia biến mất trước mặt, mình thật sự, cùng với Sơ gia kia, không còn liên quan gì nữa đâu nhỉ?
Đột nhiên cảm thấy, như vậy hình như có một chút, chỉ là có một chút, không nỡ.
“Tiểu Thu, sao Sơ tiên sinh lại đột nhiên đồng ý để con trở về vậy?” Mục mụ mụ đứng cạnh hỏi, có vẻ khá là lo lắng.
“À…… Chuyện này, nói ra dài dòng lắm. Mẹ à, trước tiên thì chúng ta nên vào nhà rồi nói sau.” Rối rắm, phải giải thích với mẹ như thế nào đây.
“Được rồi, mau vào đi. Tiểu Thu nè, 500 vạn kia, Sơ tiên sinh nói như thế nào vậy con?”
“Ừm…… Chắc là, tạm thời không có vấn đề gì đâu.”
“Tạm thời?”
“Thì…… Có thể là không sao đâu.” Dừng một chút, sửa lời lại.
“Có thể? Tiểu Thu, con không thể cho mẹ một câu trả lời chính xác một chút sao?”
“Ôi…… Mẹ ơi, chúng ta đi vào trước, đi vào trước rồi nói sau.”
– —
4 giờ 45 chiều. Đại Tiểu thư Sơ Đông đúng giờ về nhà.
“?” Đại Tiểu thư đứng trong sân, chưa vào nhà, chỉ là hơi kỳ cục nhìn xung quanh.
“Làm sao vậy Tiểu thư?” Người hầu bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
“…… Không có gì, đi vào thôi.” Tiểu quỷ mất hứng nhăn nhíu mày nói. Lúc vào nhà lại nhìn xung quanh một lần nữa.
Không có, không có, quả nhiên là không có.
Kỳ lạ thật, sao hôm nay lại không thấy nhỉ? Vốn dĩ nếu không ngồi trong vườn, thì sẽ ngồi ngẩn người trên bệ cửa sổ kia, sao hôm nay lại không thấy nhỉ?
“Tiểu thư?”
“Tôi đói bụng rồi.” Mất hứng trả lời.
“Phu nhân có chuẩn bị món ăn nhẹ cho tiểu thư đấy ạ.” Người hầu vội vàng trả lời.
“Hừ! Chị ta làm món gì?” Tuy rằng nói xong còn “Hừ” một cái, mũi cũng hếch lên thật cao, vẻ mặt khinh thường, nhưng khóe miệng vẫn cong lên rõ ràng.
“Phu nhân nấu chè đậu xanh cho tiểu thư.” Người hầu trả lời.
“Sao lại là chè đậu xanh? Tôi đã nói là không thèm, tôi chỉ muốn ăn bánh mousse, tôi mới không thèm ăn thứ đó.” Vừa nghe không phải món mình thích, trong lòng Đại Tiểu thư liền nổi lên chán ghét. Rõ ràng buổi sáng lúc đi đã từng nói, mình mới không thèm ăn mấy món kia, sao cô ta vẫn làm chè đậu xanh cái gì chứ?
“Nhưng phu nhân nói, mùa hè ăn chè đậu xanh rất tốt.” Cô hầu nhỏ run sợ trả lời.
“Hừ! Một chút cũng không tôn trọng tôi! Tôi không thích ăn, tôi muốn ăn bánh mousse, bây giờ muốn ăn, mau kêu nhà bếp làm cho tôi ngay!” Kiêu ngạo ngang ngược nói.
“…… Nhưng…… Nhưng……”
“Tôi muốn ăn bánh mousse!” Giọng nói bắt đầu bực bội.
“Dạ… dạ, tôi lập tức kêu nhà bếp đi làm.” Cô hầu nhỏ luôn không có cách nào chống lại Đại Tiểu thư liền vội vàng chạy vào phòng bếp. Lệ tuôn trào. Phu nhân ơi, em rất nhớ chị, chừng nào chị mới từ nước ngoài về chứ?
Làm bánh mousse cần chút thời gian, tuy rằng đầu bếp đã muốn dùng tốc độ nhanh nhất có thể, nhưng tới lúc bánh được mang ra, Đại Tiểu thư vẫn đầy vẻ khó chịu.
“Sao làm chậm như vậy chứ?” Vừa oán giận vừa nhận bánh ngọt, ngồi trên sô pha, nhàn nhã ăn.
5 giờ chiều, Mục Thu vẫn chưa trở về. Đại Tiểu thư xem ti vi.
5 giờ 30 chiều, Mục Thu vẫn chưa trở về. Đại Tiểu thư làm bài tập.
6 giờ chiều, Sơ Đỉnh Văn từ công ty trở về, khuôn mặt hơi tiều tụy. Mục Thu vẫn chưa trở về.
“Ba ơi, sao Mục Yên còn chưa về vậy ạ?” Đại Tiểu thư làm như ‘lơ đãng’ hỏi ba ba.
“À! Dì Tiểu Mục của con hôm nay sẽ không về đâu.” Ánh mắt Sơ Đỉnh Văn chợt lóe. Lời nói cũng rất kỳ quái.
Sơ Đông thực mất hứng nhăn mi, hỏi: “Vì sao ạ? Sao dì ấy lại không về?”
“À, cô ấy đi ra ngoài.” Sơ Đỉnh Văn cầm tách trà trước mặt lên uống. Rồi xoay người nói với người hầu bên cạnh: “Đi chuẩn bị bữa tối đi.”
“Dạ, Sơ tiên sinh.”
“Vậy ngày mai khi nào dì ấy về ạ?”
“…… Ngày mai, cô ấy cũng sẽ không đến đây.” Sơ Đỉnh Văn trả lời.
Sơ Đông thấy lạ: “Ngày mai cũng sẽ không đến đây? Vì sao ạ? Khi nào dì về ạ?” Đột nhiên có một loại cảm giác không tốt lắm, trong lòng như bị chọt mấy cái, cực kỳ khó chịu.
“Cô ấy…. khoảng một thời gian ngắn sau có lẽ cũng sẽ không quay lại.”
Bữa tối nhanh chóng được người hầu mang lên, trên bàn lớn bày đầy thức ăn. Chỉ nhìn thôi đã làm người ta thèm ăn rồi.
Có lẽ là bởi vì mới ăn bánh mousse xong, Sơ Đông không có cảm giác thèm ăn, ngược lại cảm thấy thức ăn trên bàn nhìn thôi đã khiến người ta muốn nôn.
“Vì sao dì ấy không trở lại ạ?” Cô bé nhìn chằm chằm mặt ba ba, chậm rãi hỏi. Dường như là vẫn chưa hiểu ý tứ trong lời nói của ba.
“À…… Bởi vì có việc, cho nên xuất ngoại, nhất thời sẽ không về được.” Sơ Đỉnh Văn không có nhìn Sơ Đông.
“……” Sơ Đông cứng tại chỗ, trong đầu không ngừng lặp lại lời nói của ba ba.
Cô ấy sẽ không trở lại.
Cô ấy sẽ không trở lại.
Cô ấy sẽ không trở lại.
……
“Em yên tâm, tôi sẽ không ở đây lâu nữa đâu, cho nên, em vốn không cần hận tôi.”
……
“Cô thật sự sẽ sớm đi khỏi sao?”
“Thật sự!”
……
“Sao đột nhiên cô lại tốt với tôi như vậy?”
“Chẳng lẽ tôi không thể đối xử tốt với em một chút sao?”
……
“Hôm nay sao lại tốt với tôi như vậy? Nói cho chị biết, cho dù chị tốt với tôi, tôi cũng sẽ không cho chị ở lại đây đâu.”
“…… Em cứ xem như hôm nay tôi não tàn đi.”
……
Trong lúc nhất thời, rất nhiều rất nhiều chuyện đều ập đến trong đầu Sơ Đông, nhân sinh cả mười một năm trời của cô bé lần đầu tiên xuất hiện nhiều hình ảnh như vậy. Trái tim co thắt, lần đầu tiên khó chịu đến thế. Cô bé chưa từng trải qua cảm giác như vậy, bé còn chưa thể hình dung được rốt cuộc mình đang bị làm sao nữa. Chỉ là cảm thấy khó chịu, cực kỳ khó chịu. Nước mắt cứ rơi xuống, dừng không được.
Người mình ghét nhất cuối cùng cũng đi rồi. Từ lúc ba ba kết hôn với người kia đến nay, mình vẫn luôn muốn đuổi người đó đi. Bây giờ cô ta cũng đi rồi, nhưng tại sao lại cảm thấy…… Giống như bị mất cái gì đó đi vậy, thật trống trải.
“Nhưng mà……” Cô bé ngập ngừng, miệng hé ra rồi khép lại, ánh mắt vô thần nói: “Nhưng mà…… Dì ấy chưa có nói tạm biệt với con mà…… Dì ấy còn chưa có nói với con……”
nLC