Ta trải qua một giấc mơ hỗn độn, cảnh tượng ngôn ngữ cùng nhân vật trong mơ cứ đan xen rối loạn, một chốc ở nơi này một chốc ở nơi kia, trời đất quay cuồng, làm đầu óc ta choáng váng khó chịu vô cùng.
Ta tinh tường biết đây chỉ là mơ, bởi vì thực tế bên cạnh ta sẽ không có Khâu Vũ, sẽ không có gương mặt tươi cười của cô ấy, sẽ không có thanh âm của cô ấy.
Khâu Vũ là ai? Khâu Vũ chính là tình đầu của ta.
Cô ấy đã rời bỏ ta 5 năm, đã không ở bên cạnh ta 5 năm.
Suốt mấy năm qua, ta không chỉ một lần mơ thấy cô ấy, nhưng mỗi khi bừng tỉnh, nghênh đón ta đều là từng vòng lại từng vòng trống vắng cùng tịch mịch, ta bị chúng nó xâm nhập, không sức chống cự, chỉ có thể để mặc chúng nó tùy ý chiếm lấy, làm thân thể ta phát run hệt như bị kim đâm, cả người đều đau đớn.
Mà lần này lại mơ thấy cái gì về cô ấy? Giống như những lần kia, mơ thấy cô ấy một giây trước còn cong mắt mỉm cười kêu ta “bảo bối”, giây tiếp theo dùng ánh mắt hung ác kêu ta đừng có dây dưa đeo bám cô ấy nữa.
Ta dây dưa đeo bám cô ấy sao? Ta ở trong mộng cũng nỗ lực hồi tưởng về thời điểm chúng ta chia tay năm đó.
Đeo bám, cô ấy nói không sai, bởi vì ta từng một bên khóc lóc một bên năn nỉ cô ấy đừng rời khỏi ta.
Thật giống như…..một nhiệm vụ ta tiếp nhận trước đây, đối phương muốn ta ở nơi công cộng đau khổ năn nỉ xin hắn đừng chia tay.
Ký ức sẽ không trôi đi theo độ tuổi tăng trưởng của con người, đặc biệt là thời điểm như vậy sẽ làm bản thân càng nhớ rõ ràng hơn.
Thì ra cái việc khóc lóc vứt bỏ tôn nghiêm cầu xin đối phương đừng chia tay với mình, ta thật sự đã từng trải qua.
Tận cùng giấc mộng, lại là một người khác, ta tận lực muốn nhìn rõ đó là ai, nhưng đến cuối chỉ thấy một hình dáng mơ hồ.
Là ai chứ? Ta suy đoán, thẳng đến khi nghe thấy đối phương mở miệng, ta mới xác định được.
Là Thi Cảnh Hòa, nàng đang kêu ta “Lục Chi”, một tiếng lại một tiếng, ngữ khí mang theo lo lắng, rồi lại có chút gì đó dịu dàng, làm ta cảm thấy yên tâm.
Ta muốn đáp lại nàng, nhưng cái gì cũng kêu không ra, ta cho rằng mình đã thành người câm, mà Thi Cảnh Hòa cũng cách ta càng ngày càng xa.
Không gian đột nhiên biến sắc, mây đen bất chợt dày đặc, ngay sau đó một tia sấm sét giáng xuống.
Ta tỉnh.
Đập vào mắt là ngọn đèn trên trần khách sạn, ánh đèn mờ nhạt nhu hòa, không có làm chói mắt ta.
Ta nâng tay đặt trên trán, một lần nữa nhắm mắt, hòa hoãn lại cảm giác sợ hãi mới thoát ly từ trong mộng.
Trong phòng thực an tĩnh, cũng không có Thi Cảnh Hòa, ta nhớ rõ sau khi ta uống rượu, nàng đã tới đây.
Đầu có hơi choáng váng, ta nhấp cánh môi khô, nằm im trong chốc lát để thích ứng sau đó đứng lên đến bàn trà lấy nước uống.
Bàn trà và thảm hiện tại rất sạch sẽ, mấy chai lọ bị ta ném lung tung hồi tối đã không còn bóng dáng, nhưng trong không khí vẫn còn dư hương.
Ta hít một ngụm, đi phòng tắm ngồi bệt xuống nôn khan vào bồn cầu.
Khi ta rửa mặt xong thì Thi Cảnh Hòa gọi điện thoại đến, lúc này đã là 7 giờ tối.
Ta đại khái ngủ hai mươi tiếng đồng hồ, đã bỏ lỡ chuyến xe về Vân thành, ta đành mua lại một chiếc vé khác khởi hành giữa trưa ngày mai.
“Lục Chi.” Nàng kêu ta, đầu bên kia khá ồn ào, hiển nhiên có rất nhiều người, nàng hỏi ta, “Có muốn ăn gì không? Chị vừa rời khỏi tiệc rượu.”
Nàng đã gọi mấy cuộc điện thoại, nhưng vì lúc đó ngủ nên ta đều không có bắt máy.
Mạnh Nhất Sênh cùng Tạ Oánh cũng có nhắn tin hỏi ta khi nào về đến Vân thành, ta lần lượt trả lời từng người.
Trong miệng còn lưu vị kem đánh răng tươi mát, ta cúi đầu, nói: “Chút nữa em tự ra ngoài tìm gì đó ăn là được”. Ta nhíu nhíu mũi, phát ra từ nội tâm nói, “Cảm ơn.”
“Không có gì”. Thi Cảnh Hòa mới vừa nói xong, ta liền nghe có người kêu nàng “Học tỷ”.
Ta vò vò tóc, định nói “Nếu chị có việc bận thì cứ làm đi”, nhưng nàng cũng không cho ta cơ hội, nàng ứng người nọ một tiếng, lại nói: “Hôm nay là hôn lễ Dư Mặc.”
Hôm nay là ngày hắn kết hôn, ta vốn dĩ cũng phải rời đi Liễu thành, nhưng hiện giờ lại còn ngây ngốc ở khách sạn.
Ta cứng đờ phát ra một câu: “Chúc anh ấy tân hôn vui sướng.”
Thi Cảnh Hòa nhẹ nhàng cười ừ, rồi nói: “Chị đến chỗ em, chị còn chưa ăn no.”
Cúp điện thoại, ta thay quần áo, kéo màn mở cửa sổ ra một chút, để gió lạnh thổi hai phút mới cảm thấy hoàn toàn tỉnh táo.
Thi Cảnh Hòa nói nàng sẽ mua đồ ăn mang lại đây, kêu ta chờ mở cửa cho nàng.
Qua chừng 40 phút, ta uống gần hết một chai nước lọc, chuông cửa vang lên.
Cảnh tượng giống tối hôm qua, có điều hiện tại ta không có say, có thể nhìn gương mặt Thi Cảnh Hòa một cách rõ ràng.
Nàng mặc áo ôm tay dài màu đen cổ chữ V, bên ngoài là áo khoác dài có buộc đai lưng, phác hoạ vòng eo nhỏ nhắn.
Ta có chút thở dài, lại bắt đầu hâm mộ dáng người nàng.
Nàng đưa qua cái túi, “Em cầm giúp đi, chị cầm hết nổi rồi.”
Ta đồng ý, cầm lấy túi đồ ăn xoay người đi vào phòng khách, nàng ở phía sau đóng cửa lại.
Gần một ngày chưa ăn gì, nói không đói chính là nói dối, bụng ta cũng thực chân thành thay ta biểu đạt.
Thi Cảnh Hòa vào phòng tắm rửa tay, lúc ra tới hơi hất cằm về phía ta, nói: “Giúp chị lấy khăn tay trong túi xách với.”
Ta nhìn chiếc túi xách hàng hiệu của nàng, hỏi: “Ở đâu?”.
“Mặt túi phía ngoài.”
Nếu là ta thì chắc chỉ cần lau tay bằng giấy vệ sinh, ta không có quý giá như vậy.
Chiếc khăn tay này khác chiếc lần trước nàng cho ta mượn, lần này màu hồng nhạt, ở góc khăn vẫn có thêu hai chữ “Cảnh Hòa”.
Ta nhìn động tác lau tay của nàng, nhịn không được hỏi: “Khăn tay chị rốt cuộc có bao nhiêu màu?”.
Thi Cảnh Hòa nghe vậy sửng sốt, hơi hơi cau mày tựa hồ đang nhớ lại, qua vài giây, nàng trả lời: “Không biết, anh họ chị bán mấy thứ này, tặng cho chị nhiều lắm.”
“Cha của Sầm Toàn sao?” Ta hỏi.
Mấy ngày nay Kim Lâm cũng có gọi điện, hỏi ta ở đâu, con bé nghĩ muốn tìm ta cùng nhau đi ăn, còn muốn dẫn theo Sầm Toàn, nói là Sầm Toàn muốn gặp ta bởi vì Sầm Toàn cảm thấy ta thoạt nhìn thực gần gũi thân thiết.
Có lẽ là do hành vi của ta quá mức thiện tâm còn có gương mặt mang tính lừa gạt này nữa, ta đây liền nhận thẻ “người tốt” từ các bạn trẻ vị thành niên.
“Đúng vậy.” Thi Cảnh Hòa nói xong để chiếc khăn qua một bên, ngồi xuống sô pha, liếc mắt nhìn ta một cái, “Sao em còn chưa mở đồ ăn ra?”.
“A?” Ta lúc này mới giật mình nhìn lại túi đồ ăn trên bàn trà.
Sao ta tự nhiên ngu đần ra thế này, ta bi ai thầm nghĩ.
Thi Cảnh Hòa vừa gỡ túi vừa nói: “Chị mua ở tiệm cơm lần trước, vẫn là mấy món đó, sợ mua món khác em lại không thích.”
Ta gật đầu: “Dạ.”
Nàng bày thức ăn đặt trước mặt, ta cũng lấy đũa muỗng ra, nghe thấy mùi đồ ăn thơm phức, bụng liền phối hợp mà kêu lên.
Ta nghĩ nghĩ, hỏi: “Chị có đem chuyện em tới Liễu thành nói với Dư Mặc không?”.
Ta không có ý gì, chỉ là tìm đề tài hỏi một chút, nhưng vấn đề này có vẻ kích phát tới Thi Cảnh Hòa, nàng nhìn ta với ánh mắt khó thể tin được: “Em cảm thấy chị là người như vậy sao?”.
Ta cười làm lành lắc đầu: “Không phải không phải.”
“Lời nói trong lúc yêu đương, có thể thực hiện được đó chính là hứa hẹn, không thể thực hiện đó chính là nói dối”. Thi Cảnh Hòa nói, “Giống như việc cậu ấy đã từng nói về sau kết hôn, cô dâu nhất định là em.”
Nàng nhếch khóe môi, lại nói: “Nếu đã là nói dối, vậy không cần nhắc đến, miễn cho sẽ vì lời nói dối mà dao động cảm xúc, nên vẫn là thôi đi.”
Trước khi yêu ta, Dư Mặc từng có ba cô bạn gái, ta là người thứ tư, khả năng bởi vì ta không đủ thích hắn, cho nên hắn mới càng ngày càng quý trọng ta, sợ ta biến mất trước tầm mắt.
Đoạn thời gian đó, có lần bạn bè đùa giỡn chọc hắn là “thê nô”, hắn còn hớn hở tỏ vẻ “tôi chính là như vậy”, nhưng khi thấy ta ở bên cạnh mặt không cảm xúc, hắn liền sợ ta phật ý, lập tức kể chuyện cười làm ta vui vẻ, hơn nữa còn kêu bạn bè về sau không được trêu chọc như vậy nữa.
Hắn đối ta thật sự quá tốt, đem rất nhiều tinh lực đều đặt trên người ta, một tuần ở bên nhau liền muốn mừng ngày kỷ niệm, hai tuần ở bên nhau liền nghĩ cách làm ta kinh hỉ.
Hắn tìm mọi cách đối tốt với ta, nhưng hồi đáp lớn nhất mà ta có thể làm cũng chỉ là ở một buổi tối nào đó, ta hôn lên khoé miệng hắn một chút, hắn lại vui vẻ hệt như đứa trẻ lần đầu tiên trong đời nhận được gấu bông.
Hắn nói hắn có thể chờ ta, chờ ta hoàn toàn mở rộng trái tim, hắn không để ý chuyện ta đã từng yêu đương cùng Khâu Vũ. Hắn tin tưởng rằng nếu ta ở bên hắn, về sau sẽ không nghĩ đến ai khác nữa.
Nhưng kết quả thì sao chứ? Ta không muốn hồi tưởng thêm, càng nghĩ càng cảm thấy áy náy.
May mắn chính là, Dư Mặc hôm nay kết hôn rồi, hắn sẽ có một người vợ trao cho hắn yêu thương như hắn mong muốn, sau này cũng sẽ có một đứa con đáng yêu ngoan ngoãn.
Ta cũng không có lời gì khác muốn nói, ý nguyện duy nhất chính là mong chàng trai đã từng yêu thích ta thật lòng sẽ có được hạnh phúc mà ta không thể có.
“Ừ”, ta gật gật đầu, “Không nói cũng tốt, nói liền quấy rầy đến anh ấy, em sẽ thấy tội lỗi”.
Thi Cảnh Hòa đang ăn, nghe vậy giương mắt nhìn nhìn ta, nuốt xuống thức ăn, cười một tiếng, nói: “Không phải tội của em còn có thể là của ai.”
Ngữ khí thể hiện oán trách, ta biết là bởi vì cái gì, bởi vì Dư Mặc cùng nàng quan hệ rất tốt, mà ta lại từng đối đãi hắn như vậy.
“Bỏ qua, ăn cơm đi, ăn xong bôi thuốc cho em.”
Ta không theo kịp, “Bôi thuốc? Bôi thuốc gì?”.
Thi Cảnh Hòa nhìn ta bằng ánh mắt phức tạp, khi tầm mắt nàng chuyển đến cần cổ, trong nháy mắt ta liền minh bạch.
Hỏng rồi.
Tối hôm qua trở về khách sạn ta liền tháo khăn lụa xuống, hiện giờ cũng không biết để ở chỗ nào rồi.
…… Ta phải tìm lý do gì để nói cho qua chuyện đây?
Ta giật giật môi, cuối cùng chỉ nói: “Không cần, đã không còn đau.”
Xác thực không còn đau, hơn nữa chỗ kết vảy cũng bong ra gần hết, lúc ta rửa mặt soi gương thấy không khác biệt gì nhiều so với bình thường.
Ánh nhìn thăm dò của Thi Cảnh Hòa làm ta có chút khẩn trương, nhưng qua vài giây nàng cười một cái, không truy vấn thêm. Chỉ nói hai chữ: “Vậy thôi.”
Ta thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nghe nàng nói: “Lần sau nếu có người còn muốn đánh em, có thể gọi điện cho chị, chị tập gym, thể lực tốt hơn em, chị còn có thể nhờ bạn bè đến hỗ trợ.”
Lời nói của nàng cũng thật có tính kết nối. Ta tức thời không biết nên nói gì ngoài việc nói, “Cảm ơn, em sẽ gọi.”
Ta ăn một nửa liền no không ăn thêm được nữa, lấy chai nước lọc bên cạnh uống.
Xem ra lúc ở tiệc cưới, Thi Cảnh Hòa thật sự không ăn no, nàng vẫn đang ăn, vừa ăn vừa xem di động.
Ta lặng lẽ liếc nhìn màn hình di động của nàng, là giao diện Weibo, mục notifications của nàng thật nhiều chấm đỏ.
Ta liếm vệt nước ở bờ môi, hỏi nàng: “Cảnh Hòa học tỷ, vì sao chị muốn làm một hot Weibo?”.
“Hử?”. Nàng chuyển tầm mắt nhìn ta, chớp chớp đôi mắt có vẻ nghi hoặc, “Không được sao?”.
Ta lắc lắc đầu, nói: “Không……”.
Thi Cảnh Hòa trầm ngâm vài giây, nói: “Nếu mà định hình như vậy thì chị chắc được xem là một hot Weibo không điển hình nhỉ. Không nhận quảng cáo không mở shop taobao, chỉ mở một tiệm bán kẹo, đã vậy fans còn không biết địa chỉ.”
Ta gật đầu: “Ừ”. Ta nhớ tới tiệm kẹo của nàng, “Mà cho dù mò đến cửa hàng có khi cũng không gặp được chị, văn phòng chị……”.
Ta không nói tiếp nữa, ta biết nàng hiểu.
“Ban đầu chị cũng không có ý định, chỉ là đăng ảnh chụp mà thôi, trước kia chị quá gò bó bản thân, hiếm khi đăng hình ảnh gì, sau đó lại cảm thấy vẫn là nên cởi mở vui vẻ mới tốt”. Nàng đưa di động qua cho ta xem trang chủ của nàng, “Chị không nghĩ tới chỉ đăng vài ba tấm ảnh, liền sẽ có nhiều người thích đến vậy.”
Ta tự đáy lòng khen nói: “Rất đẹp.”
“Phải không?” Nàng giơ giơ lên khóe môi, “Chị cũng cho là như vậy.”
“……”
Sự tình phát triển vượt qua mong muốn, hiện tại ta cùng Thi Cảnh Hòa là bạn bè, nhưng ta lại có cảm giác rất kỳ quái.
Rõ ràng, ta muốn tấn công theo đuổi nàng không phải sao? Nhưng bây giờ đã thành quan hệ bạn bè tương đối tốt, chuyện này làm ta không biết nên bước tiếp thế nào.
Người quen căn bản không tiện gây án, ta phải làm sao để thay đổi thân phận của mình thành người theo đuổi đây?
Về tới nhà, ta vẫn còn suy nghĩ vấn đề này, nhưng có lẽ ta thật sự không đủ kinh nghiệm làm người theo đuổi, cho nên ta không có được đáp án.
Thi Cảnh Hòa nói nàng đại khái còn phải ở Liễu thành thêm một tuần mới có thể về Vân thành, trước khi ta đi nàng còn nhắn tin kêu ta chú ý an toàn.
Cuối cùng, nàng nói nàng sẽ không hiểu lầm ta uống rượu là vì Dư Mặc, bởi vì nàng cho rằng ta chưa từng thích Dư Mặc.
Thích còn không có, nói gì đến không quên được? Nói gì đến thương tâm?
Đúng không?
Buổi tối Tạ Oánh trở lại, vừa thấy ta, miệng không khỏi cong lên, đi tới ôm ta nói: “Chi Chi, ngươi không ở mấy ngày nay, ta thật cô đơn.”
Ta bị Tạ Oánh vòng tay kẹp cổ làm ho khan hai tiếng, cô ấy vội vàng nói: “Xin lỗi xin lỗi, quên ngươi còn có thương tích.”
Nói xong Tạ Oánh ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nhìn vết thương trên cổ ta, thấy dấu vết đã dần tan biến mới thở ra một hơi.
Mặt mày có chút ưu sầu, cô ấy nói: “Chi Chi, hay là ngươi cũng đi làm hot Weibo đi? Không cần giống Thi Cảnh Hòa, ngươi có thể mở shop taobao có thể tiếp quảng cáo, thế nào cũng kiếm được nhiều hơn công việc hiện giờ của chúng ta.”
Ta bị đề nghị này làm cho sửng sốt, oh, nghe cũng không tệ nha.
“Nếu mấy người Thần ca biết, khẳng định họ sẽ huy động nhiều thuỷ quân đến pr, ngươi phát triển lên sẽ không khó, biết đâu sẽ mau chóng trở thành ngôi sao mới trong làng Weibo đó nha.”
“……Tiếp đó ta bị mọi người bóc phốt, nói ta thuê thuỷ quân ngập tràn Weibo hả?”. Ta phối hợp ăn theo.
Tạ Oánh cười ha ha, vỗ nhẹ nhẹ đầu ta, thu hồi nụ cười, biểu hiện vô cùng nghiêm túc: “Dù sao thì mai mốt đừng để xảy ra loại chuyện như vầy nữa.”
Ta gật đầu, mỉm cười: “Yên tâm đi, trong khoảng thời gian ngắn tới đây ta không nhận đơn luyến ái.”
Tạ Oánh: “Vậy nhiệm vụ với Thi Cảnh Hòa thì sao?”.
“Cái này……không tính là đơn luyến ái, ta còn đang theo đuổi nàng, hơn nữa con người nàng rất tốt, yên tâm.”
Tạ Oánh vẫn là có điểm không yên tâm, muốn nói thêm gì đó, ta thừa dịp cô ấy còn chưa kịp mở miệng liền chuyển chủ đề, “Ta ở Liễu thành có mua quà cho ngươi nè, chờ đó, ta đi lấy.”
——
Mấy ngày nay di động công việc bị tắt, lúc ta khởi động máy xong có rất nhiều tin tức nhảy ra.
Ta lướt tin cảm thấy vạn phần khó hiểu: Lễ quốc khánh không đi chơi sao? Làm gì còn muốn tìm ta làm nhiệm vụ?
Nhưng trong một đám yêu cầu nhiệm vụ, cũng có người chúc ta lễ quốc khánh vui vẻ.
Ta không hồi phục cái nào, coi như ta còn chưa du lịch trở về, dù sao lễ quốc khánh cũng còn hai ngày nữa mới kết thúc.
Nếu là trước đây, ta khẳng định sẽ chọn ra mấy nhiệm vụ có lương cao, nhưng hiện giờ ta không có tâm tư, chỉ muốn làm một con cá mặn.
Đột nhiên, ta nhớ tới một việc, đó chính là đã qua đầu tháng mười, mà khách thuê còn chưa giao tiền nhà cho ta.
Nhà ta là kiểu 150 mét vuông có ba phòng ngủ một phòng khách, thuộc khu vực cũng không tệ lắm ở Vân thành.
Ta quảng cáo chỉ cho nữ sinh thuê, vừa lúc hai năm trước có ba nữ sinh học cùng lớp đang lo lắng tìm chỗ ở, cuối cùng họ tìm được chỗ của ta, xem qua liền quyết định thuê.
Họ không trực tiếp giao tiền nhà cả năm, mà là tính từ ngày bắt đầu thuê, cứ mỗi ba tháng sẽ chuyển tiền một lần.
Không gian 150 mét vuông, khu phố tốt, đồ dùng lại đầy đủ, mỗi người mỗi tháng chỉ có 2500, không quá mắc đi.
Trước giờ các cô ấy đều đúng hạn chuyển khoản cho ta, chỉ có lần này còn chưa thấy gì, rõ ràng thời gian ước định chính là một tây tháng mười.
Ta nghĩ nghĩ, vẫn là nhắn tin vào nhóm chat hỏi họ xem sao.
Rất nhanh liền thu được hai cái chuyển khoản, còn lại một người không có động tĩnh.
Ta nhấp môi, định uống thuốc ngủ, có lẽ cô bạn đó bây giờ còn chưa xem qua tin nhắn? Khả năng sáng mai thức dậy ta sẽ nhận được chuyển khoản.
Nhưng không có, ta không có thu được thêm 7500 nào hết.
Cô gái này tên Đinh Nguyên, ta nhớ là làm thiết kế ở công ty nào đó, ta có ấn tượng khá sâu với cô ấy, bởi vì lần trước gặp mặt, Đinh Nguyên là người có ít tóc nhất trong số ba người.
Lúc trước cô ấy đều rất đúng giờ, lần này không biết tại sao lại chậm chạp như vậy, thậm chí sau khi bị ta “thúc giục nợ”, vẫn chưa chuyển tiền cho ta.
Nếu cô ấy tạm thời không có tiền, ta có thể châm chước một chút, trễ thêm mấy ngày cũng không sao, nhưng quan trọng là cô ấy lại không nhắn cái gì.
Ta không thể không gửi tin thúc giục cô ấy một lần nữa. Ta không phải chúa cứu thế, có thể cho người khác ở miễn phí, huống chi giá nhà ta đã rất thấp.
Gửi tin xong, ta rời giường đi ăn cơm, hôm nay Tạ Oánh không có việc, cô ấy đang cầm dao làm cá, nói tẩm bổ cho ta.
Cô ấy còn chúc ta “Quãng đời còn lại thuận lợi vô ưu”, ta nghe chúc phúc bằng hài âm mà buồn cười: “Ngươi cảm thấy con cá đang bị ngươi mần thịt có thuận lợi không?”.
*quãng đời còn lại: yúshēng : 余生 : dư sinh
cá biển: yúshēng : 鱼生 : ngư sinh
Tạ Oánh: “Tức chết ta, ngươi đừng có mà ăn đó nha”.
Làm con cá cũng tốt a, mỗi ngày sống phóng túng, không cần vắt óc suy nghĩ xem nên làm gì nên bày ra biểu tình như thế nào để hoàn thành nhiệm vụ.
Đinh Nguyên gửi tin trả lời, nói trước đó bị lừa mất tiền, hiện tại không có tiền để trả, hỏi ta có thể lấy trước một tháng tiền nhà hay không, hai tháng kia thì tháng sau sẽ gửi cho ta.
Dù gì một tháng cũng qua nhanh lắm, cho nên ta đồng ý, thực mau thu được tin tức Đinh Nguyên chuyển khoản cho ta 2500 tệ.
Tình yêu hiện thời không có làm ta vui sướng, chỉ có ngồi kiếm tiền mới có thể làm ta vui sướng.
Vui sướng đến mức ta muốn ngửa mặt lên trời thét dài, xin hãy để cho những tháng ngày vui sướng này liên tục kéo dài thật lâu thật lâu.
Có điều ông trời nói: Không có khả năng.
Bởi vì lúc 8 giờ, Đới Thịnh liên lạc tìm ta, lúc đó ta đang cùng Tiểu Tự bấm huyệt chân ở tiệm mát xa.
Đới Thịnh bày ra giọng điệu việc công xử theo phép công, “Lục tiểu thư, lễ quốc khánh đã qua, thời gian của cô cũng càng ngày càng ít, trước mắt còn có hơn bốn tháng, cô có nắm chắc không?”.
Lời này giống như một chậu nước lạnh tưới lên đầu ta, làm ta lạnh thấu tim.
Thời gian thật không còn nhiều, ta cảm giác một ngàn vạn cách ta ngày càng xa.
Đương lúc sư phụ ấn mạnh huyệt chân, nói ta phong thấp quá nặng, bởi vậy ta đáp lại Đới Thịnh chỉ bằng một tiếng hét thảm.
Đới Thịnh cười: “Lục tiểu thư, sau khi điều tra chúng tôi mới phát hiện cô cùng Thi Cảnh Hòa chung trường đại học, còn các mối quan hệ dây mơ rễ má khác chúng tôi cũng không rõ lắm, nhưng chuyện này không phải càng tốt sao? Có không ít cặp đôi yêu nhau đều bắt đầu từ bạn bè còn gì?”. Hắn nói thêm, “Cô không nên sầu lo mới phải, xin tiếp tục cố lên.”
Ta cho rằng hắn đã nói xong, hắn lại nói thêm một chữ: “Nha~”.
Hắn bán manh xong liền cúp điện thoại, toàn bộ hành trình, ta cũng chỉ có thể kêu được một tiếng thảm thiết mà thôi.
Tiểu Tự ở bên cạnh bị sư phụ ấn vẫn luôn kêu “Đau đau đau”, “Sư phụ ngài nhẹ chút”, thấy ta nói chuyện điện thoại xong, hỏi ta: “Có chuyện gì à?”.
Có thể là bởi vì mặt mũi ta đều nhăn nhó, làm hắn cho rằng ta có tâm sự.
Ta lắc đầu, lại gật gật đầu: “Chút nữa nói.”
Ấn xong chân, dì quản lý thu tiền, tươi cười nói hoan nghênh lần sau lại đến, Tiểu Tự cũng cười: “Sang năm gặp sang năm gặp.”
Ta bị lời này chọc cười, hắn nghiêm túc nhìn ta, nói: “Đây là mong ước tốt đẹp a.”
“Biết rồi.”
Hôm nay bạn trai Tiểu Tự về nhà, hắn mới có thời gian cùng ta đi dạo phố.
Ta mua đồ còn hắn xách túi, nhưng nhân viên cửa hàng hiển nhiên cũng thấy qua nhiều đối tượng gay, nên khi thấy hai chúng ta một đôi hòa hợp, cũng không có ai gọi hắn là “bạn trai” ta.
Tiểu Tự cùng ta sánh bước, đột nhiên hắn hỏi, “Chi Chi, ngươi hiện tại còn đang theo đuổi nàng gái thẳng kia chứ?”.
Ta gật đầu: “Ừa, cuộc điện thoại vừa nãy có liên quan đến nàng.”
Ta lại nói: “Có chuyện này ngươi không biết, nàng là học tỷ của ta ở đại học, bất quá lúc ta năm nhất, nàng đã sắp tốt nghiệp, hai chúng ta cũng không có liên hệ gì.”
“Ta thấy nếu được ngươi đổi đối tượng xem sao? Theo đuổi gái thẳng khó như lên trời, cho dù ngươi bẻ cong được nàng, về sau nàng vẫn có thể thẳng trở lại cùng đàn ông yêu đương kết hôn sinh con.”
Ta không đáp lời, mà chuyển sang một vấn đề khác: “Tiểu Tự, ngươi nói thử xem, dưới tình huống nào mà một người có đối tượng nhưng lại không ai biết đến? Giả thiết là người này còn có rất nhiều bạn bè, cũng rất được hoan nghênh, là kiểu nếu yêu đương khẳng định tin tức sẽ bay đầy trời.”
Sau khi trở về, ta đã hỏi qua mấy người học tỷ học trưởng khoa kinh tế mà ta quen
1 2 »