Đường đến buổi tiệc được Lưu Ngọc Lễ gọi là nơi tập hợp tất cả những con người máu mặt nhất trong thế giới ngầm cũng đặc biệt khó khăn, phải vượt qua một ngọn đèo dốc rồi băng thẳng vào cánh rừng sâu.
Giữa một nơi tăm tối lạnh lẽo như rực lên bởi một ánh sáng trong căn biệt thự cổ.
Tiếng nhạc cổ điển làm cho con người ta cảm thấy khi đặt chân bước vào nơi này cũng đặc biệt trở nên sang trọng.
Khoác tay Lưu Ngọc Lễ xuống xe bước vào buổi tiệc, cả hai thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Thiên Ý mặc chiếc đầm nhung đỏ với thiết kế dài tay hở cổ khéo khoe xương quai xanh tinh xảo nhưng lại kín lưng nhằm che đi vết sẹo bỏng khiến cô cảm thấy tự ti, chiếc đầm rực rỡ hoàn toàn tôn lên nước da trắng ngần và vùng eo nhỏ nhắn của Thiên Ý, Lưu Ngọc Lễ đặc biệt tinh ý đến mức chọn cho bản thân một bộ vest với màu sắc và chất liệu y hệt để người khác nhìn vào liền nhận ra bọn họ chính là một đôi.
Thiên Ý như bị choáng ngợp bởi mức độ hoành tráng của buổi tiệc, từ rượu đến thức ăn trên bàn đều là thượng hạng, nội thất dát vàng nhìn vào liền hoa cả mắt.
Những con người ở đây ai nấy đều là đối đầu với luật pháp làm không biết bao nhiêu là chuyện xấu nhưng hiện tại trông họ lại chẳng khác gì vương công quý tộc với hành xử tao nhã và quý phái.
Vỗ nhẹ vào bàn tay Thiên Ý đang khoác tay mình, anh nói khẽ
” Giữ chặt tôi là được “
Một vài người vừa thấy anh đã lập tức đi lại chào hỏi, dù cho ai kia có lớn tuổi hơn Lưu Ngọc Lễ thì cũng phải giữ một thái độ tôn trọng nhất dành cho anh
” Ông chủ Lưu, đã lâu không gặp “
Lưu Ngọc Lễ tay bắt mặt mừng với người đàn ông trung niên nhưng tay còn lại vẫn giữ chặt Thiên Ý
” Bác Trần, vẫn khỏe chứ hả ? “
” Vẫn tốt vẫn tốt, nghe nói chuyện làm ăn của cậu gần đây đặc biệt tốt, đúng là tuổi trẻ tài cao “
Trần Lâm vỗ vai anh hết lời khen ngợi, Lưu Ngọc Lễ tỏ ra khá khách sáo
” Vẫn chưa có bản lĩnh trồng cả vườn hoa anh túc như bác, có cơ hội cháu sẽ ghé thăm.
“
Ánh mắt Trần Lâm di dời lên người Thiên Ý, cô ngượng ngùng cúi đầu, bình thường theo anh dưới thân phận vệ sĩ mà làm nhiệm vụ vô cùng thoải mái, giờ đây chỉ một ánh nhìn của người ngoài liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
” Tình nhân mới sao ? “
Ông ấy chỉ tay vào Thiên Ý vừa nói vừa cười nhưng khuôn mặt Lưu Ngọc Lễ lúc này bắt đầu căng lại, anh không tỏ ra bản thân quá khó chịu với lời nói của con người này chỉ kéo tay Thiên Ý rời đi bày tỏ thái độ không để ông ta vào mắt, sợ thất lễ cô liền gật đầu chào Trần Lâm
” Xin phép “
Nét mặt trở nên cau có hơn nhưng anh vẫn giữ thái độ nhẹ nhàng mà nói với Thiên Ý
” Cô cần gì lịch sự với tên đó ? “
” Chúng ta thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, sau này còn phải gặp mặt ông ấy dài dài mà “
Tất cả như dồn hết sự chú ý vào người đàn ông vừa bước xuống từ chiếc xế hộp sang trọng, anh ta khoác lên người một chiếc áo lông đắt tiền, thái độ ngông nghênh
Lưu Ngọc Lễ khép đôi mắt hẹp và dài nhìn con người đó, anh cười khẩy
” Chỉ vừa mới nhậm chức liền không xem ai ra gì rồi.
“
Thiên Ý nhìn anh rồi nhìn lại con người đó cảm thấy hắn ta có hơi quen mặt
” Người đó…!”
” Là người cầm đầu mới của Hiết Tử – Đinh Lãng, cha hắn ta vừa mới qua đời nên được lên nắm quyền thay.
”
Hiết Tử ( Bọ Cạp ) là tổ chức lâu đời, trước kia đứng đầu trong thế giới ngầm về buôn hàng trắng, về sau từ thời Lâm Kính Phi thì bị Đại Ưng soán ngôi, Hiết Tử bắt đầu tuột dốc tuy nhiên vẫn giữ được một vị trí nhất định trong thế giới ngầm.
Đinh Lãng xăm xăm bước đến trước mặt Lưu Ngọc Lễ thái độ cực kì ngông nghênh, còn anh tay cầm ly rượu nhâm nhi thưởng thức một ánh nhìn cũng không dành cho hắn ta.
Vuốt ve chiếc áo lông mềm mại Đinh Lãng lên tiếng thách thức
” Lưu Ngọc Lễ tao nói cho mày biết, cha tao ông ấy có thể nhân nhượng mặc cho mày tung hoành ngang dọc làm đảo lộn trật tự của thế giới ngầm nhưng tao sẽ không cho mày có cơ hội làm điều đó đâu, bọ cạp…có độc đó chỉ là nó có muốn chích hay không “
Lưu Ngọc Lễ xoay xoay ly vang đỏ từ từ ngửi lấy hương men say, uống một ngụm nhỏ, anh bặm môi
” Phải xem mày có bản lĩnh đó không đã, bọ cạp suy cho cùng cũng là ở dưới đất, còn chim ưng thì làm mới chủ trời xanh “
…
Cả buổi đêm Thiên Ý vẫn luôn theo sát bên cạnh Lưu Ngọc Lễ, trong lúc nói chuyện với các đối tác của mình anh sợ cô mệt nên bảo Thiên Ý ra xe đợi mình.
Cô chỉ vừa chợp mắt đôi chút liền nghe thấy có tiếng người mở cửa xe tưởng là anh quay về nhưng đến khi Thiên Ý mở mắt ra thì liền hốt hoảng bởi người trước mắt cô chính là Đinh Lãng.
Hắn dí khẩu súng vào đầu Thiên Ý
” Khôn hồn thì câm miệng lại “
Liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, tài xế đã bị hắn đánh ngất, cửa xe cũng bị chốt lại, cô hoàn toàn không thể tìm cơ hội thoát thân, cô giữ bình tĩnh Thiên Ý muốn đàm phán với hắn
” Anh…muốn gì ? “
Di dời khẩu súng từ đầu xuống phía dưới cổ, hắn bật cười
” Có lẽ đêm nay Lưu Ngọc Lễ sẽ ngủ với cô, nó thường làm vậy với nhân tình mà, vậy nên…giúp tôi giết nó, tôi sẽ tha cho cô.
“
” Tôi làm sao biết anh nói thật hay không ? “
Nòng súng đặt sát cổ họng có thể lấy đi mạng sống bất cứ lúc nào nhưng từ trên gương mặt Thiên Ý lại không để lộ một chút sợ hãi làm cho Đinh Lãng có chút thích thú.
” Viên đạn trong này trong vô thức có thể bắn ra bất kỳ lúc nào đó, cô không sợ sao ? “
Hắn giơ bàn tay còn lại khẽ chạm lên gương mặt Thiên Ý vuốt ve, cô trợn trừng mắt nhìn Đinh Lãng
” Người sợ…phải là mày mới đúng “
Lưu Ngọc Lễ vẫn còn đang nói chuyện đột nhiên nghe thấy tiếng súng nổ, tất cả đều hốt hoảng mà đứng bật dậy.
Vệ sĩ túa ra làm thành vòng vây bảo vệ, một người trong đó tức giận mà mắng
” Là kẻ nào không biết sống chết nổ súng trong tiệc năm mới thế hả ? Đây là đại kỵ “
Lưu Ngọc Lễ chợt nhớ ra việc Thiên Ý vẫn còn đang ở bên ngoài, anh thoát ra khỏi vòng vây mặc kệ bên ngoài có nguy hiểm như thế nào, bây giờ trong đầu anh chỉ quan tâm đến một chuyện là an nguy của Thiên Ý.