Ký Ức Học Trò

Chương 26: Sinh tố vỏ tổng hợp



Quốc Trường và Thanh Hiền đã hợp tác với nhau bày ra một cái bẫy bắt Văn Thiện với Tiểu Yến nó, làm cả hai mỗi người một nơi. May là đám bạn của nó ra tay giúp đỡ, chạy đi giải cứu cả hai. Hiện giờ Tiểu Yến nó đang trong tay Thanh Hiền, chẳng biết ả ta đã dẫn nó đi đâu.

Từ ngày tham gia vào hội Ái Nhân thì tất cả luôn mở và giữ định vị trong điện thoại của nhau, cũng nhờ vậy mà Hạ Vy mới theo kịp. Cô nhất định cứu được nó, sẽ không để nó xảy ra bất cứ chuyện gì.

Văn Thiện sau khi được Huỳnh Thủy và Thế Phong giải cứu trong tay Quốc Trường thì cũng theo định vị điện thoại chạy đi tìm nó, dù anh đã bị thương không ít.

Hạ Vy và Văn Thiện theo định vị đã đến một kho hàng cũ, thấy đám người Thanh Hiền giữ chặt nó. Chẳng biết họ tính làm gì nó nữa đây.

“Mấy người định làm gì tôi, mau thả tôi ra.”

Nó không ngừng ra sức vừng vẫy, muốn thoát ra. Một tên cầm chai nước bước đến với vẻ mặt gian hiểm, nước gì cũng chẳng biết. Nó chỉ thấy chai nước đó đen đên, trông rất bẳn.

Thanh Hiền đứng khoanh tay tỏ ra sang trọng, ả ta cười nói:

“Chai nước này là tao đặc biệt chuẩn bị cho mày đó, là sinh tố tổng hợp đấy. Có vỏ chuối, vỏ cam, vỏ xoài, vỏ dưa. Và còn có những thứ khác nữa.”

Văn Thiện và Hạ Vy ở ngoài nghe thấy vậy đều liền chửi thầm, cái bọn người đáng ghét này ăn thì sao không ăn cả vỏ luôn đi. Hạ Vy nhìn Văn Thiện và nói:

“Tôi sẽ dụ bọn họ đi chỗ khác, anh vào cứu Tiểu Yến nha.”

Văn Thiện nhẹ gật đầu:

“Cô nhớ cẩn thận đấy. Nếu cô có bị gì thì Tiểu Yến sẽ đau lòng lắm.”

Hạ Vy thoáng ngạc nhiên, sao lại những lời này nữa vậy? Cô đã nghe những lời này rất nhiều lần rồi nhưng không chỉ một người nói, mà tất cả mọi người. Phải chăng có một điều gì đó mọi người đều biết rõ, chỉ riêng Hạ Vy cô là không biết?

Hạ Vy bước nhanh ra trước mặt đám người Thanh Hiền và nói:

“Mau thả Tiểu Yến ra, nếu không tao sẽ không khách sáo với bọn mày đâu.”

Nó ngạc nhiên quay qua nhìn và buột miệng gọi khẽ:

“Hạ Vy…”

Thanh Hiền đưa ánh mắt khinh thường nhìn Hạ Vy và nhếch môi cười:

“Không khách sáo? Hạ Vy, mày nhìn lại đi. Mày chỉ có một mình, còn tao thì cả đám luôn. Vậy cho hỏi, giờ ai không khách sáo với ai đây?”

Nó nhẹ lắc đầu và khẽ thở dài, bọn người này đúng là chưa biết lợi hại của bạn thân nó. Khuôn mặt của Hạ Vy vẫn không cảm xúc như thường ngày, cô nói:

“Cả đám bọn mày đều là đồ vô dụng, một mình tao là đủ rồi.”

Thanh Hiền bỗng cười lớn tiếng:

“HAHA. Vậy để tao xem thử.”

Rồi ả ta đưa tay lên ra dấu với đám bạn của mình ở phía sau, bảo họ hãy dạy cho Hạ Vy một trận. Hạ Vy vừa đánh vừa chạy đi, muốn dụ đám người Thanh Hiền rời khỏi.

Lúc này chỉ còn lại hai tên giữ nó thôi. Và rồi Văn Thiện xông vào bất ngờ, đánh hai tên kìa không kịp chở tay.

“Tiểu Yến, em không sao chứ?”

Sau khi đánh hai tên kìa mất xỉu thi Văn Thiện lo lắng hỏi. Ánh mắt anh nhìn khắp người nó, muốn xem có bị thương ở đâu không?

Nó khẽ lắc đầu, ý muốn bảo là không sao. Với trước tình hình này không nên lắm lời, chỉ nên nhanh rời khỏi thôi.

Hạ Vy dụ đám người Thanh Hiền đi xa mới thật sự ra tay, cô nhất định phải cho đám người đáng ghét này một trận nhớ đời về cái tội dám bắt nó đi, còn đánh nó nữa.

Một đấm vào mặt, một đá vào bụng. Từng đòn đánh của Hạ Vy đều rất dứt khoát, không chút lưu tình. Còn một người duy nhất, đó chính là Thanh Hiền.

Hạ Vy bình thản bước đến. Thanh Hiền thì lo sợ bước lùi về phía sau.

“Mày muốn làm gì tao? Đừng bước đến đây.”

Thanh Hiền vừa lùi bước vừa hỏi. Hạ Vy cứ khẽ bước đến:

“Tao đã nói, cả bọn mày đều là đồ vô dụng rồi mà.”

Rồi cô nghiêng đầu nhìn và hỏi:

“Thanh Hiền, thật ra Tiểu Yến đâu có làm gì mày đâu sao mày cứ muốn hại nó chứ?”

Thanh Hiền đứng lại suy nghĩ chút, rồi quát lớn lên:

“Nếu không có con nhỏ Tiểu Yến đó thì anh Thiện có thể đã thích tao rồi, tao đã thích ảnh cả năm. Còn con nhỏ Tiểu Yến đó chỉ mới đến vài tháng thôi thì đã là bạn gái ảnh rồi, tao thiệt không hiểu tại sao?”

Hạ Vy thở dài và khẽ lắc đầu, lại là một tình cảm mù quáng.

“Lần này tao tha cho mày đó nhưng tuyệt đối không có lần sau.”

Vừa dứt câu cô lạnh lùng quay lưng đi. Với một người không biết thế nào là tình cảm thật thì đã đáng thương lắm rồi cô không muốn ra tay đánh ả ta nữa.

Đang khẽ bước đi và suy nghĩ lung tinh trong đầu thì…

“Hạ Vy.”

Một ai đó gọi lớn và bỗng lao đến ôm lấy cô. Hạ Vy giật mình, rồi cô nhìn lại. Hoá ra là Tiểu Yến nó, nhỏ bạn ngốc của cô.

“Hạ Vy, mày không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”

Nó luôn miệng hỏi. Dù nó tin cô đủ khả năng đối phó với đám người Thanh Hiền. Nhưng để cô một mình đánh với nhiều người như vậy, nó cũng không yên tâm.

Hạ Vy đỡ người nó dậy rồi mỉm cười:

“Những lời này đúng ra để tao hỏi chứ, tự nhiên mày gành hỏi trước à.”

Nó phồng má, giả vờ giận dỗ:

“Tao quan tâm bạn thân của tao không được hả?”

Hạ Vy vừa cười vừa nói:

“Mày đó để tao bớt lo còn hay hơn.”

Văn Thiện đứng bên cạnh cười, rồi anh bỗng thấy chóng mặt và ngất đi.

“Anh Văn Thiện, anh bị làm sao thế? Anh tỉnh lại đi”

Nó hoảng hốt đỡ anh dậy. Hạ Vy nhìn và nói nhanh:

“Mau đưa anh ấy về nhà tao đi.”

Nó nhíu mày do dự:

“Nhưng mà…”

Hạ Vy hiểu ý nó đang muốn nói vấn đề gì nên vội lắc đầu:

“Cha mẹ tao đã đi vắng cả rồi.”

Cô bước nhanh ra đường đón Taxi…

Sau khi Văn Thiện tỉnh lại thì thấy mình đang ở một căn phòng vừa rộng lớn vừa sang trọng, anh cố ngồi dậy thì thấy Hạ Vy và nó đang đứng ngoài ban công nói chuyện điện thoại.

Hạ Vy gọi điện thoại cho Huỳnh Thủy và mở loa ngoài:

“Tao cứu được Tiểu Yến rồi.”

Huỳnh Thủy cũng loa ngoài và vội hỏi:

“Hai mày không sao đó chứ?”

Nó lên tiếng trả lời:

“Tao và Vy đều không sao, mọi người đừng có lo.”

Lùn hỏi giọng lo lắng:

“Tiểu Yến, mày không sao thật chứ?”

Nó vui vẻ nói:

“Thật, tao không sao thật mà.”

Yến Nhi vội hỏi:

“Tụi mày đang ở đâu?”

Hạ Vy lạnh nhạt nói:

“Ở nhà tao.”

Cả hai bên bỗng nhiên rơi vào im lặng, chẳng ai lên tiếng nữa. Bầu không khí cũng trở nên nhột ngạt, có lí do nào đó khiến mọi người phải im lặng.

Lúc này nó lên tiếng nói:

“À Nhi Nguyễn, mày giúp tạo chuyện này nha.”

Lùn khẽ gật đầu:

“Là chuyện gì, mày nói đi.”

Nó nói nhanh:

“Mày đi điều tra giúp tao, gia đình Thanh Hiền như thế nào.”

Hạ Vy thoáng ngạc nhiên:

“Sao tự nhiên lại muốn điều tra gia đình Thanh Hiền?”

Nó chưa kịp nói thì Huỳnh Thủy đã nhanh lên tiếng:

“Anh Phong đã cùng với tao giải cứu anh Thiện và cũng đang ở đây nữa nha.”

Hạ Vy và nó khẽ nhìn nhau, cả hai đều hiểu Huỳnh Thủy có ý tốt nhắc nhỡ để cả hai không nói chuyện về hội Nhân Ái.

“Hì hì, em cảm ơn anh Phong nha.”

Nó cố ý cười thành tiếng để ai đó lãng quên chuyện vừa rồi.

“Không có gì, chỉ cần em không sao là tốt rồi.”

Thế Phong lên tiếng nói.

Hạ Vy nói ngắn gọn:

“Mai gặp nói chuyện sau đi. Bye.”

Rồi cô dứt khoát bấm kết thúc cuộc gọi và bỏ điện thoại vào túi áo khoác.

“Khoan đã Hạ Vy…”

Yến Nhi vội nói với theo. Nhưng vẫn không kịp, điện thoại đã tắt mất rồi. Cô ấy chán nản nói:

“Tính hỏi địa chỉ nhà để tụi mình đến gặp Tiểu Yến chút.”

Thật ra mọi người đang ở quán nước gần trường học từ sớm tới giờ. Lùn khẽ thở dài:

“Trời ơi Yến Nhi, mày còn không hiểu tánh của Vy sao? Vy trước giờ không thích ai biết chuyện gia đình mình mà.”

Yến Nhi mím môi:

“Tao chỉ muốn coi Tiểu Yến có bị thương không thôi.”

Huỳnh Thủy ngồi kế bên với tay khoác vai Yến Nhi và cười nói:

“Nhi muội muội đừng có lo quá, lúc nãy Tiểu Yến nói không bị sao rồi mà.”

Thế Phong lúc này đứng dậy và hỏi:

“Thôi anh về đây. Huỳnh Thủy, em có muốn về cùng không?”

Huỳnh Thủy vui vẻ gật đầu rồi quay sang qua hai cô bạn của mình:

“Tao về trước nha. Bye.”

Lùn và Yến Nhi cùng lẫy tay:

“Hẹn mai gặp lại nha.”

Sau khi Thế Phong và Huỳnh Thủy đi rời thì Lùn cười đùa:

“Hai người đẹp đôi quá ha.”

Yến Nhi nhẹ gật đầu, nhưng sau đó lại bỗng thở dài:

“Ai cũng có đôi có cặp hết, sao tao vẫn một mình vậy trời?”

Lùn nhân dịp trêu chọc:

“Tao thấy dạo này mày với anh Lâm cũng tốt lắm mà ta.”

Yến Nhi quay mặt qua chỗ khác:

“Anh ta và tao có gì đâu mà tốt hay không tốt chứ?”

Lùn nhìn và cười vui vẻ:

“Không có gì thật không?”

Những cơn gió dịu dàng thổi qua, khiến mái tóc đen dài của hai người con gái đang đứng ngoài ban công bay bay trong không trung.

“Tiểu Yến…mày tính vẫn tiếp tục với anh Thiện nữa sao?”

Hạ Vy bỗng nhiên lên tiếng hỏi. Nó đang đứng yên nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài, nghe cô bạn thân mình hỏi vậy thì thoáng ngạc nhiên, quay mặt qua nhìn:

“Ý mày là sao?”

Hạ Vy cũng quay mặt qua nhìn và nói:

“Từ khi anh ta xuất hiện tới giờ mày gặp đủ rắc rối hết, tao không muốn mày bên anh ta…”

Nó nhẹ nhàng quay người lại tựa vào ban công và cúi đầu thật thấp, có vẻ đang bận suy nghĩ. Nhưng ít lâu sau đó nó ngẩng đầu lên nhìn Hạ Vy với một nụ cười nhẹ trên môi:

“Từ khi gặp tao, anh ấy cũng luôn bị thương mà.”

Hạ Vy hơi ngây người chút rồi thở dài và gật đầu:

“Được, được. Tao hết cách với mày luôn rồi… Nhưng dù như thế nào tao cũng luôn bên cạnh mày.”

Đôi mắt nó bất giác sáng rỡ và lao đến ôm chặt lấy Hạ Vy:

“Tao yêu mày, tao yêu mày quá đi.”

Hạ Vy dùng tay xô mặt nó ra:

“Ghê quá đi.”

Lúc đang giỡn đùa với Hạ Vy thì nó vô tình quay lại nhìn vào nhà thấy Văn Thiện đã tỉnh lại, anh đang ngồi nhìn tụi nó.

“Anh Văn Thiện, anh tỉnh rồi.”

Nó vui mừng chạy vào.

“Anh cảm thấy thế nào rồi?”

Nó ngồi xuống bên cạnh Văn Thiện và lo lắng hỏi. Văn Thiện cầm lấy tay nó và nhẹ lắc đầu:

“Anh khỏe lại rồi, em đừng lo nữa.”

Nó quay ra ngoài băng công nhìn Hạ Vy và nói:

“Lúc nãy Vy có gọi bác sĩ đến khám cho anh, bác sĩ nói tại anh quá sức nên mới mất xỉu thôi.”

Văn Thiện ngẩng đầu nhìn và nói khẽ:

“Cảm ơn…”

Hạ Vy khẽ bước vào và lắc đầu:

“Không có chi. Thôi hai người nói chuyện đi, tôi xuống nhà chuẩn bị cơm trưa. Lát nữa ở lại ăn cơm nha.”

Nó liền vui vẻ gật đầu:

“Nhất định rồi.”

Hạ Vy gõ nhẹ vào trán nó một cái:

“Mày mặt dày quá rồi nha. Tao mời anh Thiện chứ có mời mày đâu.”

Văn Thiện bật cười và khẽ gật đầu:

“Được, anh sẽ ở lại.”

Hạ Vy gật đầu rồi quay lưng rời khỏi. Để lại không gian riêng cho nó và Văn Thiện, cô chẳng muốn làm bóng đèn đâu.

Sau khi cánh cửa phòng được dóng lại thì Văn Thiện đưa tay lên sờ nhẹ mặt nó và hỏi khẽ:

“Em có đau lắm không?”

Một bên mặt nó hơi ứng đỏ vì hồi sớm đã phải nhận lấy cái tát tay của Thanh Hiền. Nó khẽ lắc đầu:

“Dù có đau cũng đau đâu có bằng anh đâu, mặt anh bị bầm tính hết rồi. Chắc đau lắm, đúng không?”

Bàn tay Văn Thiện vẫn trên khuôn mặt nó, lúc này anh khẽ bật cười và vuốt ve mặt nó một cách dịu dàng:

“Anh có cách làm chúng hết đau ngay…nhưng cần em giúp đỡ.”

Nó nhìn và vội hỏi:

“Là cách gì? Em phải làm gì?”

Nụ cười trên môi Văn Thiện càng lúc càng tươi:

“Em hôn anh.”

Nghe xong khuôn mặt nó đều đỏ cả lên như một quả cà chua chính mọng, trông vô cùng dễ thương.

“Anh nằm xuống mơ đi nha, em đi ngắm cảnh đây.”

Nó vừa nói vừa quay lưng đi, bước nhanh ra ban công. Văn Thiện vui vẻ nhảy xuống giường và chạy nhanh đến ôm lấy nó từ phía sau, anh thì thầm bên tai nó:

“Em không hôn anh thì anh hôn em nha.”

Không chờ nó kịp phản ứng thì anh đã đặt môi nhẹ lên má nó, chỗ bị ứng đỏ.

“Sau này anh nhất định không để em gặp chuyện giống hôm nay nữa đâu, anh hứa đấy.”

Văn Thiện lại thì thầm bên tai nó thêm một lần nữa. Một nụ cười hạnh phúc đã nở trên môi nó, hiện giờ nó có thể cảm nhận được hơi thở và tiếng đập trái tim của anh.

Văn Thiện vẫn ôm nó từ phía sau và nói:

“Lúc nãy anh rất sợ em sẽ nghe lời Vy mà chia tay với anh.”

Nó thoáng ngạc nhiên, anh đã nghe hết tất cả sao?

“Anh Văn Thiện, Vy chỉ lo lắng cho em thôi chứ không có ý gì khác đâu anh đừng có hiểu lầm Vy nha.”

Nó hoảng hốt quay người lại giải thích. Văn Thiện vẫn bình thản nhìn nó mà mỉm cười:

“Anh hiểu mà và anh đã nghe câu trả lời của em rồi.”

Anh khẽ lắc đầu và nói tiếp lời:

“Em ngốc quá đi, cái gì từ khi gặp em thì anh luôn bị thương chứ? Từ khi gặp được em, anh cười nhiều hơn mới đúng.”

Nghe xong những lời ấy thì sự hoảng hốt của nó lúc nãy hoàn toàn không còn, hiện tại trong lòng nó chỉ có cảm giác vô cùng bình yên. Văn Thiện ôm lấy nó vào lòng và khẽ thỉ thầm:

“Anh yêu em, Tiểu Yến.”

Hiện tại là một giờ trưa, ánh nắng rực rỡ cả bầu trời. Những cơn gió cứ nhẹ nhàng lướt qua khiến những cánh hoa giấy hồng bay khắp nơi.

“Đây là nhà của Vy sao?”

Văn Thiện nhìn xung quanh và hỏi.Nó vui vẻ gật đầu:

“Dạ đúng vậy, là nhà của Vy đó. Mỗi khi em đến chơi, thường thích lên đây ngắm cảnh nên Vy đã đặc biệt dành cho em căn phòng này luôn.”

Chẳng sai chút nào, căn phòng ở lầu bốn này Hạ Vy đã thật sự dành cho nó. Bất cứ lúc nào nó muốn đến chơi hay muốn ngủ đều được.

Nó bỗng khẽ nhíu mày nhìn Văn Thiện và nói:

“Anh Văn Thiện này…thật ra chỉ có anh Nghĩa với hai anh em của em biết nhà Vy thôi…tụi người Huỳnh Thủy không hề biết…anh có thể giữ bí mật, đừng nói cho ai biết được không?”

Từ trước tới giờ Hạ Vy không muốn để người khác biết nhiều về gia đình mình, mỗi ngày đi học về cô đều tự tắt định vị của mình chẳng để ai tìm được.

Văn Thiện nhẹ gật đầu:

“Được, anh sẽ không nói với ai.”

Nó mỉm cười:

“Em cảm ơn anh nhiều lắm lắm.”

Rồi cả hai người im lặng bên cạnh nhau nhìn ngắm phong cảnh thành phố trước mắt.

********Hết chương 26*********

Đọc tiếp nhé.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.