Ký Ức Học Trò

Chương 13: Anh thích em cười tươi



Buổi sáng trong lành, gió mát. Con đường thành phố đông vui nhất có lẽ là buổi sáng đầu tuần.

Người thì đến công ty, người thì đến trường học. Mọi người đều bận rộn việc của mình, chẳng ai thèm để ý đến xung quanh mình hôm nay có gì khác hôm qua không?

Nhưng vẫn còn có một cô gái nhỏ vui vẻ ngắm nhìn thành phố và trân trọng tất cả mọi thứ xung quanh mình. Đó chính là cô bạn Nhi Nguyễn, có biệt danh dễ thương là Lùn chứ chẳng phải ai xa lạ hết. Lúc đang chờ đèn giao thông thì nhỏ đưa mắt ngắm nhìn xung quanh để coi có quán ăn nào mới mở không, vì nhỏ vốn là người say mê ấm thực mà.

Nhưng quán ăn thì không thấy mà chỉ thấy đăng xa có một thùng giấy, hình như trong thùng ấy có gì đó nên cử động hoài. Vì tò mò nên đèn vừa đổi qua màu xanh thì Lùn liền tìm cách đạp xe đến đó.

Rồi cuối cùng Lùn cũng đạp xe đến thùng giấy được. Khi đến gần thì lại nghe tiếng kêu khẽ, tiếng đó giống như tiếng của chó con vậy. Lùn ngồi xuống nhẹ nhàng mở nặp ra, khi thấy bên trong là gì thì nhỏ thoáng ngạc nhiên.

…..

Nó đã khoác lên người mình bộ đông phục đặc biệt của trường học Quy Phong, đang vui vẻ đứng trước cửa nhà chờ ba người bạn thân yêu của mình đến cùng nhau đi học. Chính lúc này điện thoại trong túi áo khoác của nó đội nhiên run mạnh, có ai gọi.

Nó vội lấy điện thoại ra và bấm nhận cuộc gọi.

Nó: “Tao nghe nè Nhi Nguyễn.”

Lùn: “Bữa nay mày nhờ ai đó chở đến trường đi Yến, tao đang bận chút việc.”

Nó: “Là chuyện…”

Không để nó hỏi hết câu thì Lùn đã vội vàng cúp máy. Nó khó hiểu đưa điện thoại rời đi, không biết có chuyện gì sao Lùn lại vội đến thế? Mà thôi kệ đi, Lùn là người thông minh biết ứng phó mọi việc. Và hơn nữa là lúc nãy Lùn không có nhờ nó xin nghỉ giúp, chắc không sao đâu.

Chuyện nó giờ phải suy nghĩ là nên nhờ ai chở đến trường đây, gấp quá không biết ai hết. Yến Nhi và Huỳnh Thủy hả? Hai cô bạn này chắc giờ đây đã có mặt ở trường rồi. Phải làm sao giờ? Nó không thích lẻ loi đạp xe trước cặp đôi Khánh Nghĩa với Hạ Vy đâu. Đang chán nản thì nó chợt nhớ ra, một số điện thoại mới được lưu hồi tối.

Nhớ lại tối qua thì trên môi nó khẽ nở một nụ cười thật tươi, ánh mắt thì đầy mơ mộng. Hôm qua nó vô tình gặp được Văn Thiên ở quán Cafe Nến, cả hai đã vui vẻ bên nhau thưởng thức một bầu không khí lãng mạn, vừa có những ngọn nến lung linh vừa có tiếng nhạc nhẹ nhàng. Xong anh còn đưa nó về nhà, tuy mỗi người một xe nhưng song song với nhau. Cảm xúc trong nó lúc đó rất tuyệt, giống như có người bảo vệ nó vậy đó.

Những ngón tay bé nhỏ của nó bấm nhẹ trên điện thoại, và đứng chờ vài giây…

Văn Thiện: “Chúc buổi sáng tốt lành nha Tiểu Yến.”

Nó: “Dạ anh cũng vậy nhé, buổi sáng tốt lành.”

Văn Thiện: “Em gọi cho anh là tốt lành cả ngày luôn rồi. Mà em gọi cho anh có gì không?”

Nó: “À…à…anh có thể đến chở em đi học không ạ?”

Văn Thiện: “Tất nhiên có thể rồi Yến. Em chờ chút, giờ anh đến ngay đây.”

Nó: “Dạ anh chạy xe cẩn thận nhé.”

Vài phút sau Văn Thiện đã đạp xe đến nhà nó, từ đăng xa anh đã nhìn thấy nó đang đứng đợi. Hai bím nhỏ và mái tóc dài phía sau của nó đều bay bay trong gió, trên môi hồng của nó đang nở nụ cười, một nụ cười nhẹ như cánh hoa đào rơi thật khiến lòng người say mê.

“Tiểu Yến, anh đến rồi nè.”

Văn Thiện đạp xe đến trước mặt nó và cười nói.

Cũng vào lúc này Khánh Nghĩa chở Hạ Vy đến, do hôm nay Khánh Nghĩa kéo Hạ Vy ăn sáng riêng với nhau nên đến muộn như thế.

Vừa thấy người không nên có mặt ở đây thì Hạ Vy liền tỏ ra khó chịu hỏi:

“Sao anh ta lại ở đây?”

Nó cười cười:

“À tại lúc nãy Nhi Nguyễn gọi cho tao nói đang bận chút chuyện không đến đây được. Vậy nên tao…đã nhờ anh Văn Thiện đến chở tao…”

Hạ Vy liếc nhìn nó và hỏi:

“Bộ mày không biết đạp xe hả? Tự đạp xe đến trường học một ngày có chết đâu.”

Nó khẽ nhíu mày, cô bạn thân này sao khó chịu như vậy chứ?

“Nhưng tao không…”

“Hạ Vy à…”

Câu nói của nó chưa hết thì Văn Thiện vội lên tiếng:

“Anh biết em không muốn Tiểu Yến gặp rắc rối nhưng anh thật lòng rất quý Tiểu Yến.”

Anh nói một cách chân thành. Lúc này Khánh Nghĩa vội lên tiếng nói:

“Vy, chúng ta sắp trễ giờ rồi.”

Hạ Vy nhìn lại chiếc đồng hồ trên tay mình, thì thấy quả thật là sắp trễ giờ.

“Chạy xe cẩn thận đấy.”

Nói với Văn Thiện xong thì cô leo lên xe Khánh Nghĩa đi. Nó cười thật tươi với Văn Thiện:

“Chúng ta mau đến trường thôi anh.”

Cứ như thế trên đường có hai cặp đôi cười cười nói nói với nhau một cách vui vẻ. Hạ Vy cố ý bảo Khánh Nghĩa chạy chậm lại, để cô quan sát Văn Thiện thật kĩ. Trên đường dù anh hay cười nói với nó nhưng vẫn có thể tập trung đạp xe, ngay đường thẳng lối, xem ra anh đúng là một người tài giỏi…

Đến trường nó vui vẻ chạy nhảy khắp nơi. Thanh Hiền và Mỹ Ngân đang đứng mua nước uống ở căn teen nên đã nhìn thấy nó được hotboy Văn Thiện chở đến, hai ả tức giận đến đỏ mặt luôn.

“Không lẽ chị để yên cho con nhỏ đó sao chị Hiền?”

Mỹ Ngân hỏi giọng tức giận. Thanh Hiền nhếch miệng cười:

“Mày xem tao nè!”

“Vy, mày muốn uống gì không?”

Nó cười vui vẻ và hỏi. Hạ Vy nói khẽ:

“Trà sữa đi.”

“Ok bạn thân.”

Nó nháy mắt một cái và quay lưng đi. Vừa lúc đó Thanh Hiền đi ngang qua cố ý làm rớt chai nước xuống sàn. Đúng như ả muốn, chai nước đã lăn đến chân nó. Vì nó đang chạy nhanh và không chú ý lắm nên đã đạp lên chai.

“Tiểu Yến, cẩn thận.”

Hạ Vy và Khánh Nghĩa cùng lúc thét lên, khi nhìn thấy nó sắp ngã vào tủ kiến. Ngay lúc này có một cái bóng lướt nhanh qua mặt hai người họ, chạy thẳng đến tủ kiến. Cuối cùng nó cũng ngã xuống nhưng không phải ngã vào tủ kiến mà là ngã vào vòng tay ấm áp của một ai đó.

Khi mọi người nhìn lại thì thấy Văn Thiện đã nhảy vào ôm chặt lấy nó, cả lưng anh đập vào tủ kiến thật mạnh. Ai cũng bất ngờ trước cảnh tượng này, ngay cả Hạ Vy.

Nó hoảng hốt ngồi dậy nắm tay Văn Thiện và hỏi giọng lo lắng:

“Anh Văn Thiện, anh có sao không?”

Khánh Nghĩa cũng lo lắng chạy đến hỏi:

“Mày có sao không?”

Văn Thiện cố mở mắt, hình như rất đau.

“Tiểu Yến, em có bị làm sao không…có bị đụng trúng ở đâu không?”

Anh vừa mở miệng thì đã lo lắng cho nó rồi, hoàn toàn không quan tâm đến bản thân mình. Nó vội lắc đầu và rưng rưng nước mắt:

“Em không sao hết.”

Hạ Vy nãy giờ vẫn đứng yên một chỗ, cô thật sự không ngờ Văn Thiện lại bất chấp tất cả bảo vệ nó như vậy.

Nhưng rồi cô quay qua thú phạm đã gây ra những chuyện này:

“Thanh Hiền. Mỹ Ngân, hai người muốn chết rồi phải không?”

Ánh mắt cô giờ đầy tức giận.

Thanh Hiền tỏ ra vô tội nói:

“Xin lỗi, tôi không cố ý tại chai nước lạnh quá.”

Hạ Vy đưa mắt nhìn bàn bên cạnh thấy có vài ly nước trà đá:

“Không cố ý ư?”

Rồi cô nhanh tay cầm ly nước trà đá tạt thẳng vào mặt Thanh Hiền, không để lãng phí một giọt. Thanh Hiền bị tạt nước thẳng vào mặt thì liền tức giận:

“Mày dám làm thế với tao?”

Hạ Vy khoanh tay lại để trước ngực:

“Ủa sao tao lại không dám chứ?”

Thanh Hiền tính lao đến đánh Hạ Vy. Nhưng tay ả chưa đụng đến Hạ Vy thì đã bị giữ lại. Nhìn lại thì mới biết người giữ tay ả lại, chính là Tiểu Yến nó chứ chẳng phải ai xa lạ cả. Nó giữ chặt tay Thanh Hiền và nhìn sang Mỹ Ngân rồi nói:

“Bọn tôi không muốn gây chuyện với hai người, mong hai người đừng giở trò nữa.”

Rồi nó dùng hết sức của mình đẩy Thanh Hiền ra xa. Vì quá bất ngờ nên Thanh Hiền đã theo sức đẩy của nó té ngã vào người Mỹ Ngân rồi cả hai ả cùng ngã xuống sàn nhà. Nó nắm tay Hạ Vy và nói:

“Tụi mình mau đưa anh Văn Thiện đến phòng y tế đi.”

Tụi nó đã đưa Văn Thiện đến phòng y tế, để kiểm tra vết thương. Trường học Thanh Quy này đúng là tốt hết chỗ chê luôn, cái gì cũng tốt nhất, ngay cả bác sĩ và y tá cũng thuộc loại giỏi nhất nữa. Bác sĩ chính ở đây là bác sĩ Dương khoảng 40 mấy tuổi, rất nhân từ. khánh Nghĩa và Hạ Vy đã lên lớp trước rồi, chỉ còn một mình nó ở lại chờ thôi.

Sau khi khám cho Văn Thiện xong bác sĩ Dương kéo màn bước ra, ông đi đến chỗ nó đang chờ và nói:

“Lưng cậu ấy chỉ bị cưng đỏ chút thôi, không bị thuơng đến cân cốt.”

Nghe vậy nó liền vui mừng:

“Dạ con cảm ơn bác sĩ Dương nhiều lắm ạ.”

Rồi nó vội chạy vào trong. Văn Thiện đang nằm áp trên giường bệnh, vẻ mặt anh hơi xanh xao chút.

“Anh không sao, em đừng lo.”

Vừa nhìn thấy nó thì Văn Thiện liền nở nụ cười trấn an. Nó ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh và hỏi khẽ:

“Chắc anh đau lắm hả?”

Văn Thiện khẽ cười và lắc đầu:

“Anh không sao thật mà Tiểu Yến.”

Nó buồn bã nói:

“Anh Văn Thiện đâu cần làm thế đâu.”

“Vì anh không muốn em bị thương.”

Câu nói của nó vừa dứt thì Văn Thiện liền đáp lại. Anh nói thêm:

“Em đừng làm bộ mặt này nữa, được không? Anh thích em cười tươi.”

Câu ấy của anh bất chợt khiến nó đỏ mặt…

*******Hết chương 13*********

Truyện của chúng ta sẽ như thế nào.

liệu Thanh Hiền và Mỹ Ngân có để yên cho tụi nó không hay là lại tìm cách hại nó nữa? Và tình cảm của Văn Thiện với nó sẽ đi đâu về đâu đây. Sứ mời mọi người đón đọc tiếp nhé ^^


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.