Chương 23: Kết liên lý, mỗi người đều hoài tâm sự
Chiều hôm buông xuống, khách khứa đều đã trở về.
Tề Nhan cũng được người hầu dẫn đến trước tẩm điện của công chúa phủ, ngoài cửa có treo những chiếc đèn lồng đỏ thẫm, trông vô cùng náo nhiệt.
“Bẩm điện hạ, phò mã gia đã trở lại.”
Hơn nửa ngày chờ đợi đã khiến cho Nam Cung Tĩnh Nữ không còn rối rắm như trước, hôn sự của nàng cũng chẳng có gì khác biệt.
Nhưng khi nghe được nội thị thông truyền, không biết vì sao nàng lại trở nên khẩn trương, lập tức ném quả táo mới vừa cắn được một cái cho tỳ nữ, chộp lấy khăn hỉ đỏ thẫm rồi đội lên đầu.
Mặc dù hỉ bà đã dặn dò rất nhiều lần rằng, khăn voan của tân nương tử cần phải được tân lang tự mình xốc lên, như vậy cuộc sống sau này mới có thể cát tường như ý, nhưng mà nàng rất đói bụng, không thể nhịn được nữa!
Nàng đã không ăn gì từ đêm qua, lại bị dằn vặt suốt cả ngày như vậy, dạ dày của nàng không ngừng quặn thắt.
Kỳ thật, Nam Cung Tĩnh Nữ vốn không cần lo lắng cho Tề Nhan, nhưng nghĩ đến hôm nay ở đại điện phụ hoàng đã làm nhục người nọ một phen, nàng vì vậy không kìm lòng được mà thương hại. Đồng thời nàng cũng muốn cùng đối phương ký kết một phần “quân tử ước hẹn”, cho nên mới làm như vậy.
Tỳ nữ cất quả táo bị cắn dở rồi mới đi mở cửa cho Tề Nhan, hành lễ vạn phúc: “Phò mã gia, điện hạ cho mời.”
“Đa tạ.”
Tề Nhan được cung tì dẫn vào nội điện, đập vào mắt nàng là một mảnh đỏ thẫm. Nam Cung Tĩnh Nữ đầu đội khăn voan đỏ ngồi ngay ngắn giữa giường Bạt Bộ, mà chiếc giường thì được làm từ gỗ tử đàn, cũng được chạm khắc bằng những họa tiết phượng hoàng.
Hỉ bà dùng hai tay cầm khay, quỳ gối bên cạnh Tề Nhan: “Thỉnh phò mã gia cầm gậy hỉ xốc khăn voan.”
Tề Nhan cầm gậy hỉ, lại phát hiện cung tì và hỉ bà cũng không có ý rời khỏi phòng, chuyện này có chút không giống so với những gì nàng đã tưởng tượng.
Đồ trang sức nặng nề áp lên bả vai Nam Cung Tĩnh Nữ, khiến cho vai nàng cực kỳ đau nhức. Nàng rũ đầu nhìn đôi giày màu đen dừng ở trước mặt, sau đó trước mắt lập tức sáng ngời.
Tề Nhan giật mình: Nàng liếc mắt một cái liền nhận ra Nam Cung Tĩnh Nữ là vị tiểu thiếu niên đá nàng ở trên đường hơn nửa năm trước, không ngờ đường đường là một vị công chúa mà lại “ương ngạnh” như thế, trong lúc nhất thời nàng có chút ngây ngẩn.
Nam Cung Tĩnh Nữ cũng ngẩng đầu đánh giá Tề Nhan, khi đối diện với đôi mắt màu hổ phách, nàng luôn cảm thấy tựa như hai người đã từng quen biết.
Hỉ bà quỳ gối ở mép giường nói vài lời cát tường như “khai chi tán diệp”, Nam Cung Tĩnh Nữ nhàn nhạt nói: “Bản cung mệt rồi, các ngươi lui ra ngoài đi, Xuân Đào và Thu Cúc lưu lại hầu hạ bản cung thay y phục.”
Xuân Đào và Thu Cúc lập tức đi đến trước giường, Tề Nhan xấu hổ cầm gậy hỉ lui về phía sau mấy bước. Trông thấy Nam Cung Tĩnh Nữ mặt không đổi sắc dang hai tay ra, nàng lập tức xoay người lại.
Nam Cung Tĩnh Nữ chỉ giả vờ bình tĩnh thế thôi, kỳ thật nàng vẫn luôn chú ý tới Tề Nhan, thấy người nọ quay người đi, nàng cũng trộm thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cũng muốn cùng Tề Nhan nói thỏa “quân tử ước hẹn” trước, nhưng mà giá y nàng đang mặc được chế tác từ khi nàng vừa sinh ra, vô cùng rườm rà, một người thì không thể cởi ra được.
Nàng còn nhỏ, bị gò bó cả ngày như vậy thì đã vô cùng mệt mỏi.
Ước chừng thời gian hai chén trà, Xuân Đào mới thấp giọng nói: “Điện hạ, có bưng rượu hợp cẩn tới hay không?”
“Không cần, các ngươi cũng lui xuống đi.”
“Vâng.”
Cuối cùng, toàn bộ tẩm điện chỉ còn lại Tề Nhan và Nam Cung Tĩnh Nữ.
Nam Cung Tĩnh Nữ mặc trung y gấm vóc màu đỏ, đây là lần đầu tiên nàng ở chung một phòng với nam tử ngoại thần trong tình trạng như vậy.
Nàng theo bản năng túm chăn bọc lấy mình, lại nghĩ đến ước định chưa nói thỏa, bản thân nàng tuyệt không thể yếu thế hơn, vì thế liền ném chăn trở về.
“Ngươi…xoay qua đây.”
Thân mình Tề Nhan cứng đờ, lên tiếng đáp lại mới chậm rãi xoay người.
Tề Nhan đưa mắt nhìn bàn chân ở trước giường Bạt Bộ. Đôi chân đó giẫm lên đôi giày nhỏ tinh xảo, cổ chân trắng nõn mảnh khảnh như ẩn như hiện, khiến nàng lại dời mắt sang nơi khác.
“Ngươi ngồi xuống đi, bản cung có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Vâng.” Tề Nhan ngồi nghiêm chỉnh trên một cái ghế nhỏ, cách giường Bạt Bộ có hơn năm bước, ánh mắt rũ xuống.
Nam Cung Tĩnh Nữ hắng giọng, nói ra những gì nàng đã chuẩn bị sẵn suốt mấy ngày nay: “Bản cung kính trọng cách làm người của ngươi, nhưng ngươi cần phải biết rõ: Hôn sự này không phải là điều bản cung mong muốn.”
“Vâng, thần đã hiểu.”
“Như thế là tốt nhất, nếu đều không phải là “ngươi tình ta nguyện” thì sau này ngươi và bản cung tốt nhất vẫn nên “không can thiệp chuyện của nhau”. Đợi đến khi thời cơ chín muồi, bản cung sẽ tự thỉnh phụ hoàng ban cho hòa ly, nhưng mà ngươi yên tâm, bản cung nhất định có thể bảo vệ ngươi chu toàn.”
Tề Nhan như trút được gánh nặng, nhưng nàng không có chút biểu lộ nào, thoáng trầm ngâm rồi đáp: “Nghe theo lời của điện hạ.”
“Chỉ cần ngươi vẫn là phò mã một ngày, tiền của và cung tỳ trong phủ bản cung ngươi muốn gì thì cứ việc lấy, xem như là bản cung bù đắp cho ngươi.”
Tề Nhan đạm nhiên cười, không nhanh không chậm nói: “Thần xuất thân nhà nghèo, đã quen với những ngày tháng thanh kiệm, vô phúc được hậu thưởng như thế.”
“Tùy ngươi, ý của ngươi như thế nào?”
“Thần chỉ nghe theo mệnh lệnh của điện hạ.”
Nam Cung Tĩnh Nữ mỉm cười rạng ngời: Xem ra nhị tỷ không có nhìn lầm người!
Nam Cung Tĩnh Nữ cũng chỉ mới có mười bốn tuổi, được Nam Cung Nhượng tận tâm tận lực che chở nên không hề có tâm tư lòng dạ gì, hỉ nộ ai nhạc đều sẽ bộc lộ ra ngoài.
Giọng nói thanh thúy của Nam Cung Tĩnh Nữ lại vang lên: “Tới, vỗ tay lập thề.”
Nàng đi đến trước mặt Tề Nhan, người sau giương mắt liền bắt gặp một đôi mắt linh động tràn đầy vui sướng và trong veo.
Tề Nhan không chỉ nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau mà còn cười thầm ánh mắt của mình vụng về: Thế nhưng sẽ nhận lầm Nam Cung Tĩnh Nữ là nam đồng.
“Bang” một tiếng, vỗ tay xong, ước định thành.
Nam Cung Tĩnh Nữ xoay người nhanh chóng trở lại giường Bạt Bộ, xốc chăn lên rồi nằm vào trong.
Nàng mím môi, kìm lại sự khác thường trong lòng, thầm nghĩ: Người này là nam tử vậy mà khi cười rộ lên còn đẹp hơn cả nữ nhân!
Tề Nhan thử hỏi một câu: “Điện hạ còn uống rượu hợp cẩn hay không?”
“Ngươi và ta không phải là phu thê, vì sao phải uống?”
Nam Cung Tĩnh Nữ nhớ rõ Tề Nhan không thể chạm vào rượu. Hơn nữa trong lòng nàng cũng mong, chờ đến một ngày nàng tìm được một ý trung nhân cam tâm ủy thân như nhị tỷ, khi ấy nàng mới có thể uống xong ly rượu này.
“Vậy…hạ thần đi tới phòng ngủ?”
Thân thể Nam Cung Tĩnh Nữ đột nhiên căng chặt, nàng sợ ngủ một mình! Khi nhị tỷ không ở đều là Xuân Đào và Thu Cúc ngủ ở trên giường nhỏ.
Đêm nay là đêm đại hôn, các nàng không thể tiến vào…
“Chờ, chờ một chút.”
Ngón tay Tề Nhan giật giật, dừng bước: “Điện hạ còn gì phân phó?”
Nam Cung Tĩnh Nữ quấn chăn ngồi ở trên giường, biểu tình có chút mất tự nhiên: “Tuy rằng…tuy rằng ngươi ta đã ước hẹn rõ, nhưng bản cung cũng không muốn để phụ hoàng nhìn ra manh mối…”
Gò mà trắng nõn của Nam Cung Tĩnh Nữ ửng hồng, dường như sợ Tề Nhan không tin, nói tiếp: “Ngươi hiểu sao?”
“Vâng, thần đã rõ.”
Nam Cung Tĩnh Nữ chỉ đến chiếc giường nhỏ bên cửa sổ: “Hôm nay ngươi ngủ ở kia đi.”
“Vâng.”
Tề Nhan xoay người đi đến trước bàn: “Điện hạ nằm đi, để thần đi thổi đèn.”
“Đừng!”
Thấy Tề Nhan kinh ngạc nhìn về phía mình, khuôn mặt Nam Cung Tĩnh Nữ hoàn toàn đỏ lên. Nàng quấn chặt chăn gấm trên người, ậm ừ một lúc lâu: “…Bản cung nghe nói, phải để nến đỏ cháy suốt đêm đại hôn thì mới tốt, lại nói…lại nói không phải mắt ngươi có tật sao?”
Rõ ràng vừa rồi còn nói phu thê trên danh nghĩa không cần uống rượu hợp cẩn, nhưng hiện tại lại nói muốn nến đỏ cháy suốt đêm?
Tề Nhan hiểu rõ: Vị Trăn Trăn công chúa này sợ tối. Nàng thu lại ánh mắt tìm tòi, nhẹ giọng nói: “Nghe theo điện hạ.”
Tề Nhan vẫn mặc y phục nằm trên giường nhỏ, cảm xúc phức tạp chợt thoáng qua: Bất luận xuất phát từ nguyên nhân gì, rốt cuộc thì Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn nhớ kỹ lời nói dối của Tề Nhan: “không thể uống rượu” và “đêm không thể nhìn”.
Nàng dùng thân phận này hành tẩu ở Vị Quốc năm năm, đã nói dối lời này vô số lần, nói đến mức ngay cả bản thân nàng cũng sắp tin tưởng. Nhưng người đầu tiên đem lời nói dối này đặt ở trong lòng vậy mà là nữ nhi của kẻ thù.
Thiếu nữ không rành thế sự này, so với Tiểu Điệp còn nhỏ hơn một tuổi.
Nhưng, không bao lâu nữa, nàng ta nhất định sẽ chết trên tay nàng.
Dùng công chúa cao quý nhất Vị Quốc tới tế điện Tiểu Điệp, Ba Âm, còn có những đứa trẻ thảo nguyên vô tội đã bỏ mạng.
Hoa chúc hình long phượng lặng lẽ cháy, chiếu sáng cả tẩm điện.
Đối với Nam Cung Tĩnh Nữ mà nói: Mặc kệ nhị tỷ và Tề Nhan còn có thể tái tục tiền duyên hay không, nàng cũng quyết không thể để tình cảm tỷ muội rạn nứt vì một người xa lạ. Đợi cho thời cơ chín muồi, nàng chắc chắn sẽ xin phụ hoàng để Tề Nhan rời khỏi cung.
Mà điều Tề Nhan nghĩ đến lại là, làm thế nào lợi dụng Nam Cung Tĩnh Nữ, nhằm đạt mục đích lật đổ Vị Quốc.
Trong lòng thảo nguyên vương tử, cái gọi là nhân tính và thương hại cũng chỉ là muối bỏ biển, sinh ra là nữ nhi Nam Cung Nhượng thương yêu nhất, Nam Cung Tĩnh Nữ nhất định phải chết!
Trong đôi mắt tĩnh mịch hiện lên chút ngoan tuyệt, Tề Nhan bắt đầu phân tích tính tình của Nam Cung Tĩnh Nữ.
Sư phụ đã nói: Gϊếŧ người tru tâm, muốn thành đại sự thì đầu tiên phải khiến địch nhân mở rộng cửa lòng với mình, như vậy mới dễ dàng một kích mất mạng.
Nếu Nam Cung Tĩnh Nữ không muốn hành việc phu thê, hết thảy liền đơn giản.
Vị công chúa này còn đơn thuần hơn những gì nàng tưởng tượng, đôi mắt biết nói kia cũng sẽ giúp nàng giảm bớt rất nhiều phiền toái…
Đêm đã khuya, Tề Nhan chậm rãi nhắm hai mắt lại, trước khi ác mộng ập đến, nàng đã thức dậy.
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua, ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh tối đen.
Hoa chúc long phượng trên bàn đã cháy hết, sáp nến ào ạt chảy xuống như những giọt nước mắt.
Nàng rón ra rón rén rời khỏi giường, lấy một bộ thường phục, vòng ra sau bình phong cởi y phục tân lang ra rồi gấp kỹ đặt sang một bên, sau đó thay thường phục vào.
Vừa ra khỏi cửa điện, Xuân Đào gác đêm ở bên cạnh phòng nhanh chóng đi đến, nhìn thấy người ra là Tề Nhan thì nhíu mày, qua loa hành lễ: “Sao phò mã gia dậy sớm như thế? Điện hạ đã tỉnh rồi sao?”
Tề Nhan thấp giọng trả lời: “Điện hạ còn đang nghỉ ngơi, ta đã quen đi đến thư phòng vào lúc sáng sớm. Nếu như điện hạ tỉnh, làm phiền tỷ tỷ tới thông truyền một tiếng.”
Xuân Đào gật đầu, ngáp một cái rồi quay trở về, không hề đem vị phò mã mới cưới này để ở trong lòng.
Tề Nhan cũng không để ý, nàng cầm một cái đèn và đi đến thư phòng.
Trời sáng, Nam Cung Tĩnh Nữ ưm một tiếng, nàng nhắm mắt rồi lại lười biếng duỗi eo, nghỉ ngơi một đêm mà bả vai nàng vẫn có chút đau nhức.
Đột nhiên, nàng nhớ tới bản thân đã “thành thân”, đột nhiên mở mắt ra.
Thấy bên cạnh không có ai, quần áo cũng còn nguyên vẹn, nàng lúc này mới thả lỏng lại. Nàng quay đầu nhìn đến giường nhỏ, nhưng đã không thấy hình bóng của Tề Nhan.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhíu mày: “Người tới.”
Nữ quan chấp sự Thu Cúc dẫn theo sáu vị cung tì đẩy cửa bước vào: “Điện hạ.”
“Thay y phục.”
“Vâng.”
“Tề Nhan đâu?”
“Hồi điện hạ, trời chưa sáng phò mã gia đã thức dậy, nói là đi đọc sách.”
Nam Cung Tĩnh Nữ suy nghĩ một chốc, nói: “Vậy không cần đi quấy rầy hắn, nói với Thang Tuyền điện rằng bản cung muốn tắm gội.”
Thu Cúc nhanh nhẹn buộc đai lưng cho Nam Cung Tĩnh Nữ, cười trả lời: “Nô tỳ đã sớm mệnh các nàng chuẩn bị, sáng sớm trời lạnh, để nô tỳ mặc thêm áo choàng cho điện hạ vậy.”