Kể đến đây, anh trai uống một ngụm nước cho trơn miệng. Anh nhìn tôi, phán đoán tâm tư tình cảm của tôi qua nét mặt.
Khuôn mặt tôi vẫn bình thản, tồi ngồi ngây ra nhìn vào đám gân xanh trên cánh tay anh.
Thực ra, ngay cả bản thân tôi lúc này cũng không thể nói rõ được tâm trạng
mình lên xuống thất thường như thế nào. Tôi chưa hề biết rằng, người anh vĩ đại của tôi, người anh cương nghị chính trực mà tôi coi như người
cha thứ hai ấy lại có một quá khứ đen tối mà mỗi lần nghĩ lại thấy đau
đớn như vậy. Anh ấy đã sa đọa từ bao giờ? Trong ấn tượng của tôi, anh ấy luôn là một tấm gương động viên tôi, khích lệ tôi, là sinh viên ưu tú
của Đại học Bắc Kinh. Hóa ra, trong độ tuổi thiếu niên hồ đồ ngờ nghệch
đó, anh đã sớm bắt đầu cuộc sống vồ cùng sa đọa mà không ai hay biết?
Kỳ thi vào đại học ở Trung Quốc quả đúng là giồng như chiến trận, tàn khốc và kịch liệt. Nó không để người ta được nghỉ ngơi chút nào. Một người
thành công như anh trai cũng phảithất bại thảm hại trong ánh hào quang
của sự chiến thắng đó.
Người vô tội
nhất chính là Mạt Mạt. Tồi không thể nào tưởng tượng nổi, người cưỡng
hiếp Mạt Mạt lại chính là anh trai mình. Tâm trạng tôi lúc đó vô cùng
phức tạp. Mạt Mạt một lòng một dạ muốn báo đáp cho ân nhân cứu mạng, hóa ra, đó lại chính là người đã làm hại cô ây.
Làm tổn thương em là anh, cứu em cũng là anh, em phải biết
ơn sinh mệnh như thế nào đây.
Làm tổn thương em là anh, cứu em cũng là anh, em phải biết
ơn sinh mệnh như thế nào đây.
“Đến bây giờ, Mạt Mạt vẫn chưa biết những chuyện này. Anh sợ mất cô ấy nên
giữ kín trong lòng, không dám cho cồ ấy biết. Bí mật đó đã nằm sâu trong tâm khảm anh bao nhiêu năm rồi, nó đè nặng đến nỗi anh không thể thở
được, sắp chết ngạt rồi! Hôm nay, cuối cùng anh đã được nói ra”. Anh ấy
đã được xã hội tôi luyện trở thành một người đàn ông có thể giữ nguyên
sacmặt khi kể lại những sóng gió mà bản thân mình đã trải qua. Anh ấy đã có thể bảo vệ tam lý một cách hoàn chỉnh khi có bất cứ khó khăn hay vất vảnào xảy ra. Như tôi đây, mới gặp một chút trắc trở trong tình yêu đã
cảm thấy đau khổ tuyệt vọng, uống rượu điên cuồng tới nỗi tê liệt cả
hành vi của mình. Còn anh, anh đã sớm bị tê liệt từ những năm đó rồi.
Tôi không biết phải nói gì, cứ yên lặng để anh trai kể tiếp.
“Người trong bang nhóm đó nói rằng, họ giúp anh bắt cóc Mạt Mạt để mời anh gia nhập hội. Thực ra, cái cớ gia nhập hội chỉ là giả, thực tế là họ muốn
mượn tay anh để trừ khử một người mà chúng đã nhận tiền của người khác
để trừ khử. Những tên đại ca cầm đầu không bao giờ đích thân làm cái
việc giết chóc đó. Vậy là chúng tìm đến anh, một thanh niên đang lầm
đường lạc lối tự cho mình là nhất, đang hăng say nhiệt tình nhưng lại vồ cùng thiếu kinh nghiệm xã hội. Đương nhiên là lúc đó, anh không hề biết được những chuyện này. Lúc đó, anh chỉ nghĩ rằng, bọn chúng phát hiện
ra tài năng của anh, chân thành muốn mời nhân tài nhập bọn, ha ha, thật
đáng buồn cười và cũng thật đáng thương.
Mỗi một thành viên, khi mới gia nhập hội đều phải đích thân giết chết một
người để tỏ rõ lòng trung thành và lập trường củamình. Thực ra là muốn
có điểm yếu để dễ dàng sai khiến được nhau.
Nhiệm vụ đầu tiên của anh sau khi gia nhập hội là phải đi giết một người phụ
nữ mà bọn chúng chỉ định. Sau đó, dựng hiện trường giả, giả vờ như đó
chỉ là một vụ chết người ngoài ý muốn. Anh vốn dĩ nhất quyết không chịu
nghe theo, tội giết người là một tội lớn phảingồi nhà lao suốt cả cuộc
đời đấy chứ. Mà cứ cho là nếu tháot được sự trừng phạt của pháp luật,
thì cái bóng đen đó cũng sẽ đeo đẳng anh suốt cả cuộc đời. Vậy là anh
cương quyết không đồng ý.
Bọn chúng
sai người đánh anh một trận chết đi sống lại, lại đem chuyện của Mạt Mạt ra uy hiếp anh, anh vẫn cắn răng không chịu đồng ý. Cuối cùng, chứng
lấy bố mẹ ra để uy hiếp, hỏi anh có muốn để cả nhà được sống yên ổn hay
không.
Cuối cùng, anh đã phải chịu
thỏa hiệp, dưới sự hướng dẫn của mấy tên đâm thuê chém mướn trong bang
nhóm, anh đã nhẫn tâm giết hại người phụ nữ vồ tội đó. Đó là một người
phụ nữ yếu ớt, trói gà không chặt… Con kiến nó còn muốn sống, huống hồ là một con người đang sống sờ sờ ra đấy! Vậy mà nạn nhân lại chết
trongtay anh trong khi chẳng kịp hiểu điều gì cả. Xưa đó, anh thường
xuyên gặp ác mộng, cứ nửa đêm lại choàng tình, cả người ướt đẫm mồ hồi,
toàn thân run rẩy.
Sau khi phát hiện
ra anh có những biểu hiện bất thường, mẹ tra hỏi anh rất kỹ càng. Cuối
cùng, anh không giấu nổi nữa đành kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe. Lúc đó, người mẹ nhạy cảm, từ bi bác ái của chúng ta, nghe tin cậu con trai đỗ
vài Đại học Bắc Kinh lại làm những chuyện động trời như giết người,
cưỡng hiếp con gái đã hoảng sợ mà ngất đi mấy lần. Sau đó, khi mẹ tỉnh
lại, hai mẹ con đã Ồm nhau khóc lóc thảm thiết. Tội ác tày trời đã làm
rồi, có đánh mắng cũng chẳng giúp được gì. Bố mẹ bàn tính mức độ nặng
nhẹ của sự việc rồi cả nhà lặng lẽ chuyển nhà đi.
Vốn dĩ bố nhất định bắt anh ra tự thú nhưng mẹ không nghe, nói rằng không
nhẫn tâm nhìn con trai của mình phải ngồi tù suốt cả cuộc đời, còn có
khả năng mất cả con trai nữa. Lòi nói của mẹ đã lay chuyển được bố, bố
mẹ cho anh một ít tiền, bảo anh tạm thời ẩn nấp ở đâu đó.
Giấc mơ học đại học của anh, đương nhiên là không thể thực hiện được nữa
rồi. Đã không biết bao nhiêu đêm, anh hối hận đến nỗi bật khóc thành
tiếng, nhưng còn có tác dụng gì nữa đâu?
Trong lúc sống chui lủi tạm bợ, anh cũng không quên phải cứu Ngải Mạt ra ngoài.
Vậy là anh đến gặp tên đại ca đó, hán ta khen anh vài câu đại loại là ra
tay rất tốt, rất thuận lợi rồi cho phép anh được cứu MạtMạt ra.
Khi anh ôm MạtMạt dìu ra ngoài, cơ thể nhỏ bé của côy hoàn toàn phải dựa
vào anh, côy nhìn anh bằng một ánh mắt vồ cùng biết ơn, lúc bấy giờ anh
mới cảm thấy có một chút an ủi, cuộcống mới có thêm được một chút ánh
sáng.
Ai ngờ, nhà Mạt Mạt cũng xảy ra chuyện. Chính lúc con gái
còn đang bị bắt cóc, chưa biết sống chết thế nào, mẹ Mạt Mạt lại
ôm hận ra đi trong một trận hỏa hoạn ngoài ý muốn. Thời gian đó,
Mạt Mạt trở nên sa sút trầm trọng, hoàn toàn mất đi ý thức sinh tồn.
Anh đã thuê một căn phòng ở phóa tây của thành phố rồi đưa MạtMạt đến ở bên canh mình.
Có người chết rồi, gia đình tan nát rồi, tiền đồ của anh cũng đã bị hủy
hoại rồi. Nguyên nhân duy nhất khiến anh tiếp tục sống chính là mỗi lần
nắm tay Mạt Mạt, anh cảm nhận được đồi tay cô ấy đang ấm dần lên mỗi
ngày.
Anh đã trở thành một con người
khác chỉ sau một đêm, anh không cỏn chí khí hiên ngang của tuổi trẻ như
ngày xưa nữa, cũng không còn tràn đầy niềm tin vào con đường trước mặt.
Chỉ trong một đêm, anh đã đánh mất tuổi thanh xuân phơi phới, mất đi
lòng kiêu hãnh của bản thân, mất đi niềm tin được phát huy tài năng trí
tuệ, mất đi khí phách lớn lao. Mất đi cả cái quyền được tự nhiên nói
cười nữa… Sau khi đã mất đi tất cả, anh trở thành một người vồ cùng
nhạy cảm và yếu ớt. Anh sợ phải đi ra ngoài, thậm chí không sử dụng điện thoại di động, tiếng gõ cửa hay tiếng còi xe cũng đủ khiến anh giật
mình sợ hãi, lưng áo ướt đẫm mồ hồi. Hầu như đêm nào, anh cũng bị giày
vò bởi những cơn ác mộng, mơ thấy khuôn mặt đáng sợ của người phụ nữ bị
anh giết đang tìm anh đòi mạng, mơ thấy chiếc còng số tám lạnh giá của
cảnh sát làm anh tức thở. Anh gần như không thể chịu đựng được sự giày
vò như vậy, mỗi sợi dây thần kinh trên con người anh đều căng thẳng cùng cực, chỉcần một động chạm nhẹ cũng có thể khiến chúng đứt tung. Anh
muốn ra tự thú. Đã hai lần, anh đến trước cửa cơ quan cồng an, nhìn thấy mấy chiến sĩ đang bồng súng đứng nghiêm trang canh gác, anh lại sợ đến
nỗi hai chân mềm nhũn, mất hết cả dũng khí, Ồm đầu tháo chạy về nhà.
Anh chỉ có thể về nhà, sinh tồn một cách yếu ớt và thấp hèn.
Cả thế giới này, anh chỉ còn lại mình Mạt Mạt. Người con gái khiến người khác rung động đó.
Mạt Mạt từ nhỏ đã không có bố, mẹ cồ ấy chỉ là người tình được người ta
bao. Sau khi bị người tình bạc bẽo bỏ rơi, bà đã vất vả một mình để nuôi con khôn lớn. Lúc đó, Mạt Mạt lại mất đi người mẹ, còn nhỏ mà đã bị bắt cóc, bị hãm hiếp, trong chốc lát lại trở thành đứa trẻ mồ coi. Nỗi
tuyệt vọng trong lòng cồ ấy cũng không nhẹ hơn anh chút nào. Một đứa trẻ mồ côi, một đứa con bị vứt bỏ… Hai đứa anh dựa vào nhau mà sống, anh
không thể rời xa cô ấy, cô ấy cũng một lòng một dạ dựa vào anh.
Mạt Mạt dù sao cũng vẫn là trẻ con, có anh bên cạnh, lâu dần cô ấy cũng tạm quên đi nỗi đau mất mẹ. Thi thoảng khi anh trêuđùa, cô ấy còn có thể
tươi cười vui vẻ, mặt mày rạng rỡ. Bọn anh giống như anh trai và em gái, tương thân tương ái, cô ấy rất ngoan ngoãn, rất biết điều, lời nói hành động đều giống như tiểu thư con nhà khuê các có giáo dục. Chưa bao giờ
cồ ấy gây phiền hà cho anh. Bọn anh cùng nhau đi chợ nấu cơm, giống như
một cặp tình nhân mới bỏ nhà ra đi. lâu dần, ánh mắt cồ ấy nhìn anh đã
mang theo sự ngượng ngùng và yêu mến, ngượng mộ. Bọn anh có một tình cảm trong sáng và đẹp đẽ. Cồ ấy vẫn còn mơ mơ màng màng, chưa hiểu rõ về
tình yêu, dường như đã chạm phải nhưng lại chưa chạm phải. Nhủi vẻ tươi
tắn, trẻ trung của cồ ấy, dù đồi khi cũng có những ham muốn dục vọng
nhưng anh đều phải cố gắng kìm nén lại. Mặc dù cô ấy không còn người
thân, nhưgn vẫn còn tương lại tươi sáng ở phía trước. Đến khi trưởng
thành rồi, cô ấy có thể lấy chồng và sinh con một cách thuận lợi, hưởng
một cuộc sống lành mạnh, hạnh phúc. Còn anh, trong mắt cồ ấy, anh là một người anh hùng cứu mạng có nhân cách và tướng mạo phi phàm, là một
người anh dịu dàng, nho nhã, không có việc gì là không biết, là một
người yêu thương cồ ấy còn hơn cả người thân… Anh phải nói với cô ấy
như thế nào đây, cô ấy nhìn người đàn ông vĩ đại là anh với ánh mắtsùng
bái, ngưỡng mộ. Trong khi anh chỉ là một tên tội phạm đang trốn chạy,
luật pháp tàn khốc có thể bắn một viên đạn vài lồng ngực anh bất cứ lúc
nào… Anh phải nói với cô ấy như thế nào đây!
Dù vậy, anh buộc phải kiềm chế cảm xúc của mình, luồn đối xử tốt với cồ ấy, nhưng chỉ như một người anh trai đối với em gái.
Mặc dù còn nhỏ nhưng Mạt Mạt trưởng thành sớm và rất thông minh. Cồ ấy cảm
nhận được tình cảm của anh đối với cồ ấy vừa lạnh lùng vừa nhiệt tình,
vừa gần lại vừa xa. Cồ ấy rất lúng túng, khó xử. Anh biết, cồ ấy đang tự ti. Cồ ấy cảm thấy mình là một người con gái hư hỏng, đã bị người đàn
ồng khác hãm hiếp, cảm thấy mình đã không còn trong sạch nữa rồi. Thực
ra, cồ ấy đâu biết rằng, trong lòng anh, trogn quãng đời ngắn ngủi còn
lại của anh, cồ ấy mãi mãi là người con gái đẹp nhất, trong trắng và
thánh thiên nhất!
Anh không thể hủy
hoại cô ấy, không muốn làm cô ấy vào cuộc sống lưu vong cùng với mình.
Anh không muốn ngày tháng phải tìm đường chạy thoát thân sau này khiến
người con gái bé nhỏ của anh phải sống một cuộc sống bơ vơ, không nhà
không cửa. Khi cô ấy bày tỏ tình cảm với anh, khi cô ấy viết cho anh bức thư tìnhbày tỏ tình yêu sâu đậm, anh đã cảm động biết bao, anh đã vui
sướng biết bao! Nhưng anh lại không dám thể hiện điều đó ra ngoài, cồ ấy là người đầu tiên, cũng là người con gái duy nhất mà anh yêu trong suốt cuộc đời này!
Anh lại từ chối cô ấy, nói rằng cô ấy còn nhỏ, anh chỉ coi cô ấy như em gái.
Mạt Mạt từ nhỏ đã rất mẫn cảm, hay suy nghĩ. Tối hôm anh từ chối cồ ấy, cồ
ấy không hề có chút biểu hiện gì cả, vẫn ăn cơm, đi ngủ như mọi ngày
bình thường. Thực ra, lòng tự ti của cồ ấy đã sớm khiến cồ ấy có suy
nghĩ muốn rời xa anh rồi. Trong đêm hôm đó, cô ấy lặng lẽ ra đi. sau đó
anh nghĩ, cô ấy còn tự cho rằng mình đã làm liên lụy đến anh, nhưng cô
ấy đâu biết những điều bất đắc dĩ torng lòng anh
Sau khi cô ấy rời bỏ anh, ban đầu, anh cực kì khó chịu, không thể thích ứng được với những ngày tháng không có cồ ấy bên cạnh. Anh cũng đã đi tìm
cô ấy, nhưng vài ngày sau vẫn không có kết quả, anh lại từ bỏ ý định đó. Bởi vì anh chỉ là một tên tội phạm đang lẩn trốn. Có lẽ, nếu anh để cô
ấy ra đi, biết đâu cô ấy lại có một cuộc sống đàng hoàng hơn. Những ngày không có Mạt Mạt ởbên, anh sống không bằng loài gia cầm, ngờ nghệch đần độn, rượu chè be bét. Sau khi uống say, tỉnh lại giữa màn đêm gí lạnh,
anh đã khao khát biết bao được nhìn thấy hình bóng của Mạt Mạt. Cồ gái
đó rất bướng bỉnh và cương quyết, nói đi là đi luồn, biệt tăm biệt tích. Ngay cả việc quay về thăm anh một lần cũng không có…Cứ như vậy, cồ ấy giống như chưa từng xuất hiện, bặt vồ âm tính. Khi anh đối xử tốt với
cồ ấy, cồ ấy đối xử tốt với anh gấp nhiều lần. Khi anh bei63u hiện rằng
anh không yêu thích cồ ấy, cồ ấy cũng có thể ra đi mà không buồn quay
đầu lại. Mạt Mạt là một người như vậy, cô ấy có cách nghĩ riêng của
mình, từ nhỏ đã như vậy rồi.
Anh cứ
cho rằng cô ấy sẽ tìm tới những người hảo tâm ngoài xã hội nhờ giúp đỡ
hay tìm đến cảnh sát, bởi vì dù sao, cồ ấy vẫn là một đứa trẻ, không có
năng lực tự sinh tồn. Anh không ngờ rằng lần thứ hai gặp lại, cồ ấy lại
trát lên mặt thứ son phấn vớ vẩn, đang đi bán hoa dạo! Cồ ấy mới mười
bốn tuổi, vậy mà níu kéo mời mọc, hôn lên má, rót rượu cho đàn ồng như
một kỹ nữ, cồ ấy chấp nhận sự ức hiếp của bất kì người đàn ồng nào, đem
bán thân thể và ling hồn của mình chỉ vì muốn bán hết được những bồng
hoa hồng đỏtươi, rực rỡ như máu kia. Anh vừa đau lòng vừa tức giận, cứ
thế lôi cồ ấy đi theo mình.
Anh giận cô ấy nhưng càng giận bản thân mình hơn.
Cô ấy không cần xin sự giúp đỡ của bất kì người nào, cũng không nghĩ quẩn, mỗi miếng thức ăn cô ấy đưa vào miệng, đều do đôi vai nhỏ bé của cồ ấy
gánh vác. Cồ ấy không tìm được việc làm, bèn tự mình đi bán hoa. Một cồ
bé mười bốn tuổi, đi bán hoa dạo, rẻ mạt mà kiên cường…Anh Ồm chặt cồ
ấy vào lòng, không nỡ buồng cồ ấy ra một lần nữa. Nếu rời xa anh, cồ ấy
cũng không có được một cuộc sống yên lành, vậy sự hi sinh mà anh phải
đau đớn chấp nhận ấy còn có ý nghĩa gì nữa? Anh lại đón cô ấy quay trở
về, chúng anh yêu nhau, ở bên nhau theo đúng nghĩa của từ đó…
Anh rất ít đụng chạm vào cơ thể cô ấy, anh cảm thấy cô ấy còn quá ít tuổi.
Anh biết, thời gian mà anh có được cố ấy không còn nhiều, vì vậy anh hết sức trân trọng nó, anh yêu thương cồ ấy hết mực. Cô ấy cũng cảm thấy
hạnh phúc có được không hề dễ dàng nên cũng báo đáp lại anh bằng tất cả
sự ân cần và dịu dàng. Hằng đêm, anh thường ôm cô ấy trong lòng rồi lặng lẽ khóc thầm. Anh ân hận đến nỗi muốn phát điên lên. Nếu như anh chưa
từng làm nhữngviệc xấu xa đó thì tốt biết bao. Nếu như anh vẫn hoàn toàn trong sạch, đường đường chính chính lên Bắc Kinh học đại học, thành tài rồi trở về, rạng rỡ vinh hiển, sau đó đợi Mạt Mạt lớn lên, anh sẽ đường hoàng cưới cồ ấy làm vợ, để cồ ấy được làm một cồ dâu hạnh phúc nhất..
.Nhưng tất cả những điều đó, đều chỉ có trong giấc mơ của anh, trong
những giọt nước mắt vồ cùng ân hận của anh.
Nhưng, dù anh có ân hận hàng nghìn hàng vạn lần cũng không thể xóa hết được
tội lỗi của mình. Con người vẫn phải trả giá cho những lỗi lầm mà mình
đã gây ra.
Những ngày tháng hạnh phút và bình yên trôi đi một cách gấp gấp và ngắn ngủi, ngắn đến nỗi không
để anh kịp nhớ rõ từng đường nét trên khuôn mặt Mạt Mạt, giống như quả
bong bóng, vừa chạm vào đã vỡ tan rồi.