![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/839100/novel/10855084/1600075326.png-original600webp?sign=45cb7abba4ce28b07b6f74b905c3bce9&t=5fff8980)
Khi Minh Tuệ vừa bước ra khỏi thang máy, một nhân viên hỏi và dẫn cô đi đến tận bàn số 4 đã được đặt trước.
Nơi đó Lâm Ân Tú đã ngồi đợi sẵn, thấy cô, chị đứng dậy đỡ lấy mấy món đồ mà cô cầm, cẩn thận kéo ghế ra đợi Minh Tuệ ngồi xuống, điều chỉnh sao cho thật thoải mái, rồi chị mới đi về phía ghế đối diện mà ngồi xuống.
Minh Tuệ ngắm nhìn Lâm Ân Tú bằng xương bằng thịt trước mắt mà có phần rưng rưng. Chị vẫn xinh đẹp như ngày nào, nhưng gương mặt có phần mệt mỏi hơn lần gặp lúc trước.
Huỳnh Minh Tuệ mỉm cười với chị, im lặng không nói gì.
Hai người cùng nhìn nhau, không ai nói gì, mọi tình cảm đều thể hiện hết qua ánh mắt. Lâm Ân Tú để tay lên bàn, lặng lẽ nắm lấy bàn tay hơi run rẩy của Minh Tuệ đang đặt gần ly rượu.
Khẽ vỗ về, chị cất giọng khàn khàn, tràn đày yêu thương, nhỏ giọng:
“Hôm nay vợ của chị đẹp lắm, chị rất nhớ em.”
Minh Tuệ hạnh phúc, mỉm cười đáp lại:
“Em cũng nhớ chị lắm – Ân Tú.”
Làn gió đêm nhẹ thổi qua hai người, xua đi cảm giác ngượng ngùng e ngại của cả hai. Mùi thơm quen thuộc của Ân Tú bay quanh quẩn chóp mũi của Minh Tuệ, làm cô lại càng thêm thổn thức, muốn bất chấp mọi ánh nhìn mà chạy đến ôm chầm lấy Lâm Ân Tú.
Một vài sợi tóc nghịch ngợm bay tán loạn trên gương mặt xinh đẹp. Ân Tú dịu dàng vén gọn chúng ra sau tai cho Minh Tuệ.
Minh Tuệ nhẹ nghiêng đầu, dường như đang dịu dàng mà dùng đôi gò má mình mơn trớn mu bàn tay mềm của Ân Tú. Chị bật cười béo má cô một cái nhẹ, rồi thu tay về.
Hôm nay Ân Tú mặc một chiếc áo sơ mi đen oversized kết hợp với áo khoác Blazer cũng đen nốt. Thêm đôi giày Boot Ankle, nhìn chị trông thật sự rất chất.
Ân Tú năm nay đã hai mươi lăm tuổi rồi, cũng sắp sang sinh nhật hai mươi sáu tuổi, nhưng trông chị thật sự rất trẻ. Phong cách thời trang của chị hay làm người khác lầm tưởng vẫn còn là sinh viên.
Minh Tuệ ngắm nhìn Ân Tú không dời được mắt. Cô say mê vẻ đẹp này, say mê mọi thứ thuộc về chị. Cô yêu Ân Tú hơn hết thảy mọi thứ trên đời.
Lâm Ân Tú đang xoay qua nói phục vụ gì đó, khi quay lại nhìn thấy Minh Tuệ đang ngây ngốc nhìn mình, chị bật cười, với tay qua đối diện nhẹ xoa đầu cô:
“Em nhìn gì đó?”
Minh Tuệ giật mình, xấu hổ, bất giác đỏ mặt. Giả vờ ho khan vài tiếng, cô lảng sang chuyện khác:
“Không có gì. Em có mua bánh kem đó, lấy ra nha.”
Ân Tú gật đầu, thay cô lấy bánh ra khỏi hộp.
Chiếc bánh khá đơn giản màu xanh nước biển. Bên trong là bánh plan bên dưới là lớp bánh bông lan mịn. Trên mặt bánh đơn giản chỉ là ảnh lịch của tháng 2, có một trái tim đánh dấu ngày 14/2 và hai người con gái vẽ cách điệu khá nghệ thuật.
Chiếc bánh nhỏ xíu nhưng cực kì xinh xắn và ý nghĩa. Ân Tú lấy điện thoại ra chụp một ảnh cái bánh, rồi nhờ phục vụ gần đó chụp cho hai đứa. Chị đứng sau lưng cô. Tựa đầu vào vai, mỉm cười thật tươi.
Trông hai người đều cực kì hạnh phúc.
Phục vụ đem các món ăn lên, Minh Tuệ vốn đã đói bụng hoa cả mắt. Dưới ánh đèn lãng mạn và âm nhạc dương từ đàn piano, Minh Tuệ và Ân Tú cùng nhau dùng bữa tối.
Mùi thơm nhẹ của lọ hoa hồng trên bàn làm cho không khí thêm phần nhẹ nhàng, lãng mạng. Cụng nhẹ ly vang đỏ, cả hai cùng chúc mừng ngày Valentine, chúc mừng tròn bốn năm mà hai người đã đi bên cạnh nhau.
Minh Tuệ thấy sự cảm động vào giây phút này.
Cô và Ân Tú cùng nhau trò chuyện, kể nhau nghe về công việc, về mọi thứ khi không có nhau bên cạnh. Cùng cắt bánh kem, ngồi bên nhau lặng im mà ngắm nhìn Sài Gòn về đêm dưới cái gió se se lạnh.
Minh Tuệ thật sự muốn giây phút này mãi ngừng lại. Nghĩ đến ngày mai chị phải về. Cô cảm giác cảm xúc mình dường như chùng xuống hẳn, buồn hiu hắt.
Một bàn tay mát lạnh véo má cô:
“Sao cục cưng của chị lại buồn rồi?”
Lâm Ân Tú nhìn cô với ánh mắt dịu dàng cưng chiều, chứa đựng cả vạn điều muốn nói.
“Mai lại phải xa chị nữa rồi, gặp được có chút xíu thôi à.”
Minh Tuệ đưa ánh mắt nhìn xa xăm ra ngọn đèn đường nhỏ xíu bên dưới buồn rầu nói.
“Đừng buồn mà, em buồn chị đau lòng lắm. Chị sẽ sắp xếp để sớm gặp lại em. Há miệng ra nè.”
Minh Tuệ cười cười, há miệng to ra, ăn lấy miếng bánh kem mà Ân Tú đút cho, cảm giác vơi đi được phần nào buồn bả.
“Hoa chị tặng em đẹp không? Chín mươi chín hoa hồng đỏ, tượng trưng cho tình yêu vĩnh cữu đó.”
Ân Tú cười rạng rỡ nói.
“Dạ đẹp lắm ạ, em rất thích, nhưng tại sao lại gửi về công ty em mà không gửi về nhà?”
Minh Tuệ nhìn thấy hình ảnh mình ngập tràn trong đôi con ngươi của Ân Tú, dường như trong mắt chị, chỉ có mỗi cô.
“Để đánh dấu chủ quyền chứ sao, vợ chị xinh đến vậy mà.”
Lâm Ân Tú cười nhẹ rồi nói, một tay cho vào túi áo, lấy ra một cặp nhẫn:
“Chị tặng em, chúng là một cặp đó, sau này chỉ cần mỗi chúng ta còn giữ nó, thì dù có như nào cũng sẽ quay về bên nhau nhé, hứa với chị đi.”
Lâm Ân Tú đeo chiếc nhẫn vàng nhỏ có những họa tiết lấp lánh, mặt trong khắc chứ T love T vào ngón áp út cho Huỳnh Minh Tuệ.
Nhìn chiếc nhẫn nhỏ xíu vừa in trên ngón tay, lấp lánh sáng rực trên nền da trắng nõn của mình. Cô bất giác trào dâng lên một loại cảm xúc mãnh liệt, mấp mái môi đủ để một mình Ân Tú nghe:
“Em hứa với chị.”
– HẾT CHƯƠNG 45 –