1h30″
Nhỏ nằm trên trục suy nghĩ mãi về việc lúc tối mình đã làm. Hiện tại bẫy giờ mình còn sống yên ổn, nhưng liệu ngày mạ, mọi việc bị phát giác,liệu mình còn cơ hội để thở.
Tin…tin…tin
Điện thoại rừng lên. Nhỏ nhanh tây bắc lấy. Dòng chữ ngắn gọn lại hiện lên.
-“Đã nhận. “
-” Tôi sợ. “
-” Lần đầu nên sợ là phải. “
-” Làm sao để hết sợ? “
-” Ngủ. “
-….
-” Sẽ còn nhiều nhiệm vụ khác nữa. Rồi người sẽ quen thôi. “
Nhỏ nuốt nước bọt suy nghĩ, tay run rẩy cất điện thoại vào ngắn bàn. Đi đến nơi về đến chốn giường, đắp chăn kín đầu mặt dù trời đang nóng. Nhỏ cứ mắt ra, không dám nghĩ đến ngày mai. Hơi thở bắt đầu nhanh dần, rồi nhỏ cũng dần chìm vào giấc ngủ kia.
Trong giấc mơ, nhỏ thấy. Một cánh tay trắng nõn, đeo chiếc vòng được chạm khắc tỉnh xảo. Tay nàng ấy cầm một khẩu súng lục ngắn nhưng chắc hẳn sức phá huỷ của mục tiêu rất lớn. Nhỏ cố hình dung, mở thật to mắt ra nhìn người cầm khẩu súng ấy, nhưng cứ mờ ảo, khó tả.
Đoàng.
Tiếng súng vâng lên. Nhỏ giật mình thức giấc. Mặt đầm đìa mồ hôi. Nhỏ thấy phát súng ấy bay thẳng đến mình. Nhỏ sợ chết. Hai tay khẽ nắm chặt lại không muốn điều gì xấu xảy ra.
Đã 9h32″ rồi sao?
Chưa có gì xảy ra.
Nhỏ lâu mồ hôi, vào phòng tắm VSCN. Đang đánh răng, giọng giúp việc vọng vào.
-“Cậu chủ, tiểu thư Anh và ông nội đang dùng bữa. Người muốn dùng chung chứ ạ? “
Lính cảm thấy bất an, im lặng đánh răng cho người ngoài nghĩ mình vẫn còn ngủ say. Nhưng giúp việc ngang bướng cứ gọi làm nhỏ thấy phiền, đành lên tiếng.
-“Ta đang mệt. Muốn ngủ thêm.”
-“Vâng. “
.……………………………………………………
-” Cậu chủ bảo đang mệt. “
Thục Anh cong mỗi nhìn ông nội rồi thành thạo dùng bữa sáng.
-” Được rồi. Dù sao hôm nay cũng là chủ nhật. Để Dương ngủ thêm một chút cũng được. “-Ông nội quay sang cười với nó rồi cũng nhanh tay dùng bữa sáng kia.
Chưa kịp nói với nhau một câu, bà nội tức tối đi vào với tập tài liệu kia. Ngồi đối diện nó, ánh mắt hằng lên tỉa lá đỏ. Nó dừng dao cắt với muỗng lại, nhìn bà nội.
-” Có chuyện gì sao? “-Ông nội mất hứng nhìn sang bà.
-” Cuộc họp ở bộ phận A cố vấn đề. “
-” Vấn đề gì? Chẳng phải bà bảo đã chuẩn bị rất kĩ càng sao? Tôi còn rất yên tâm khi giao cho bà cuộc họp lần này. Vả lại, đối tác là bạn của bà cơ mà.”
-“Bởi vì bạn nên tôi không sao đấy? Rõ ràng là hôm qua tài liệu và mọi thứ tôi đã chuẩn bị sẵn trên bàn làm việc. Vậy mà có kẻ nào đã vào phòng tráo tài liệu thành dự án B. Tôi đã bị một số bẻ mặt. “_Giọng bà tức giận đến tái cả mặt.-” Đã vậy bên chủ tịch Lâm còn đưa dự án ra ăn điểm tâm tất cả. Không vì bạn bè chắc cơ hội cho dự án sắp đến tôi không còn. “
-” Bị tráo tài liệu sao? “-Ông nội nhắn lông mày nhìn sang nó.
Nó dựa lưng vào ghế suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng.
-” Nội. Dự án của chủ tịch Lâm, có phải rất giống của nội? “-Nó nghi hoặc nhìn nội.
-” Làm sao con biết được? “Bà giật mình nhìn sang nó.
-” Sao cơ? Dự án giống chủ tịch Lâm sao? “-Ông nội đỏ mặt tức giận.
-” Phải. Tôi cũng đang thắc mắc mắc đây. Không những giống mà còn được cải thiện lại quá mức tốt đến nỗi ai cũng muốn kí hợp đồng làm việc. “
Nó nằm chặt hai tay lại, đứng dậy với khí chất sát thủ.
-” Còn sẽ xử vụ việc này. Giờ con lên phòng an ninh đã. “-Nói rồi nó nhanh chân lên phòng ăn ninh.
-“Hai người các ngươi đi theo tiểu thư xem xét đi.”-Bà quay sang hai quản lí của mình.
Hai quản lí của bà nội nhanh chân theo sau nó lên xem tình hình. Nó vừa nhấn nút,lập tức khung tường màu trắng mở ra chào đón. Nó bước vào với bản mặt tối sầm. Liên hồi bấm nhiều thứ cùng hàng loạt chữ và dãy số.
ENTER.
Lập tức những hình ảnh của hôm qua hiện lên. Mọi khung cảnh đập vào mắt nó.
-“Hôm qua đến giờ. Ngoài hai ngươi ra,ai đã vào phòng?”-Nó lạnh giọng.
-“Thưa tiểu thư. Không có ai cả.”-Một tên đứng bên cạnh nhỏ nhẹ.
-“Rõ ràng là có người vào phòng cắt đi đoạn video của phòng làm việc của bà nội. Tức là…”-Nó quay sang nhìn hai quản lí của bà,nhếch nữa môi.-“Có kẻ đã biết mật khẩu vào vào đây,đồng thời người thứ 2 xuất hiện lấy tài liệu.”
-“Chuyện này….”-Một trong những quản lí của bà ngập ngừng.-“Trong nhà mình,tại sao lại có gián điệp vậy chứ?”
-“Tôi không biết. Nhưng chắc chắn hắn ta rất thân với ông bà nội mới biết được mật khẩu.”-Nó quay sang phía cảnh trước mắt. Nhấn vài dòng chữ.-“Mọi người ra ngoài đi.”
Nghe mệnh lệnh,tất cả ra ngoài. Nó nhanh tay xử lí những dãy chữ kia. Lập tức,những phần cắt bỏ của video được hồi phục lại. Kẻ đột nhập xuất hiện trước mắt nó.
-“Không ổn.”-Nó nhận ra được vài thứ mà nó xếp đặt,xử lí thông tin thì ngoài hai tên canh phòng và nó. Không một ai giải được,kể cả ông bà nội. Vậy chắc hẳn người này cũng không phải dạng bình thường,khá siêu cao nhưng tay nghề còn kém.-“Rốt cuộc là ai?”
……………………………………………………………
Nhỏ vùng mình dậy với cái dạ dày đang meo lại,mặt tái xanh mở cửa phòng đi ra với bản mặt nhăn nhó. Chưa kịp bước xuống lầu,nhỏ ngạc nhiên với thái độ của người giúp việc đang tức tốc chạy xuống lầu. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nhỏ bắt một cô giúp việc cạnh đó dò hỏi.
-“Có chuyện gì vậy?”
-“Tiểu thư Anh gọi mọi người tập trung.”-Nói rồi cô chạy nhanh xuống lầu với mọi người.
Tập trung sao? Không lẽ chuyện đó đã bị lộ. Nhỏ khẽ nuốt nước bọt lấy tinh thần lại rồi cũng nhanh chân chạy xuống lầu để xem xét tình hình. Trước tình thế này mà mình vắng mặt,thể nào ông nội cũng nghi ngờ. Nhỏ cấpp dép đi xuống với bước đi vội vàng. Từ xa,trên lầu,ánh mắt quan sát nhỏ nãy giờ vẫn đang dõi theo.
-“Cậu chủ Hoàng Khắc Dương.”
…
Nhỏ vừa chạy đến,mọi người đã xếp hai hàng xung quanh đến kín đất. Từ quản gia,quản lí cho đến bảo vệ kể cả ông bà nội cũng ngồi đấy xem xét.
-“Chuyện…chuyện gì vậy ông bà nội?”-Nhỏ đến cạnh bà nội hỏi nhỏ nhẹ. Trong lòng đang rất run.
-“Vài việc ở công ty thôi,con ngồi xuống đi. Chị Anh đang xem xét.”-Bà nội mỉm cười ưu tú nhìn nhỏ.
Khác với bà,ông nội chống cằm quan sát sắc thái của nhỏ rất kĩ càng. Từ nãy đến giờ,chưa một phút nào rời đi. Thái độ của nhỏ như vừa làm gì sai trái khiến ông cảm thấy lo lắng nhìn về phía Thục Anh.
-“Các người biết vì sao tôi gọi mọi người đến đây không?”-Nó với khẩu súng trên tay đi qua đi lại. Hành động này,hình như từ 5 năm trước cũng đã diễn ra. Một cô bé với chiếc váy suôn màu tím nhẹ nhàng trên tay khẩu súng với ánh mắt sắc bén đã tiễn đưa một người ra đi. Hôm nay,5 năm của 5 năm trước lại diễn ra cảnh tượng cũ trước mắt.
-“Dạ biết.”-Quản gia Ngô lên tiếng.
“Vậy ngươi nói cho ta biết xem.”-Nó đưa ánh mắt khó hiểu về phía quản gia.
-“Những kẻ phản bội là những kẻ không thuộc thế giới này.”-Rất ngắn gọn và dễ hiểu.
Nó nhếch nữa miệng cười với châm ngôn đó. Nói ra thì như một tay xã hội đen hay một ông trùm mafia xử người theo mình vậy. Chẳng khác nào mình là tay khét tiếng sao?
Nhỏ thấy tình hình ngày lúc căng thẳng,nghiêng người về phía quản gia Hồng bên cạnh hỏi nhỏ.
-“Sắp có chuyện gì xảy ra sao?”
-“Người cứ xem đi là biết.”-Quản gia Hồng với ánh mắt khó hiểu nhìn nhỏ trả lời.
-“Quản lí Trần,quản lí Nam. Hai người vất vả khá nhiều rồi.”-Nó lên tiếng,mọi ánh mắt đổ xô về phía hai người quản lí của bà nội.
Hai người không hiểu chuyện gì,lắc đầu lên tiếng.
-“Tiểu thư Anh đang nói chuyện gì vậy?”
-“Phải,tôi với bà chủ. Một mực trung thành. Người lại nghi oan sao?”
Nó không trả lời,mân me khẩu súng trên tay. Một mực trung thành sao? Nó bật cười,một nụ cười đểu. Nhìn sang quản lí Trần bằng ánh mắt ôn nhu nhưng đầy sóng chết đang dạt vào.
-“Quản lí Trần. Tôi thật sự rất tôn trọng người. Một mực trung thành,không dối trá và đặc biệt chưa hề biết hai từ phản bội.”
-“Đương nhiên rồi,cuộc sống của tôi,nhờ có gia đình mới sung túc như hôm nay. Qủa thật tôi không biết lấy gì đền đáp. Nguyện một lòng bên cạnh mọi người để trả ơn.”
-“Quản lí Trần không nên nói thế. Khác gì như nuôi thú cưng sao? Chúng ta đều là người một nhà.”-Nó mỉa mai.
Chưa kịp để quản lí Trần lên tiếng. Quản lí Nam bên cạnh đã nhấc lời.
-“Phải,tôi cũng thế.”-Quản lí Nam cười nhẹ nhàng.
Đoàng.
Chưa kịp nói gì,tiếng súng vừa vang lên. mọi ánh mắt đổ xô về phía ngươi vừa được thưởng tiếng nổ ấy. Mỹ Linh hốt hoảng đứng dậy. Một vũng máu và người đang nằm là quản lí Nam.
-“Không.”