An Nhiên ở trong bồn tắm quá lâu, cảm giác nước đều muốn lạnh, mới nhìn
đến chân trần mang dép, tóc còn nhỏ nước Nam Tịch Tuyệt ôm khăn tắm dày
to lớn tới. Vừa nhìn quần áo anh chính là mặc tạm thời, áo sơ mi trắng
có một góc còn ở trong lưng quần, nút áo chỉ còn đóng mấy viên trước eo, mở hình V trong nhìn thấy lồng ngực màu mật ong căng đầy da thịt.
Tóc Nam Tịch Tuyệt thật cứng, dính nước liền có vẻ mềm mại, An Nhiên cảm thấy dáng vẻ này của anh là mê người nhất.
Cô chống hai tay bên bồn tắm đứng lên, oán giận nói: “Cầm một cái khăn
tắm mà lâu như vậy, nước cũng đã lạnh.” Mới vừa rồi từ trong nước ấm ra
ngoài, cô không khỏi run rẩy.
Nam Tịch Tuyệt đem khăn tắm lớn tuyết trắng mềm bọc cô từ cổ trở xuống,
giải thích: “Là 13 phút 14 giây, vừa mới mua, rửa sạch rồi hong khô đưa
từ dưới lầu lên.” Nói xong bế ngang cô lên, cân nhắc, “Giống như điểm
nhẹ.”
Cánh tay An Nhiên ở bên trong không rút ra được, không thể làm gì khác
hơn là dùng đầu nhẹ nhàng đụng cằm anh, “Có như anh vậy sao? Cầm khăn
tắm còn làm phiền người khác, em dùng khăn chỗ này không có sao?”
“Lần trước cầm khăn bẩn còn nhét vào trong máy giặt quần áo.” Nam Tịch
Tuyệt ranh mãnh liếc nhìn cô một cái, “Bao lâu không có giặt quần áo rồi hả?”
An Nhiên 囧 dưới, lại lẽ thẳng khí hùng , “Anh không có giặt quần áo của người khác không có tư cách nói em!”
Khi đang nói chuyện Nam Tịch Tuyệt đã đem cô đặt trên giường, anh chỉ
mũi, “Nói người nào không có giặt quần áo? Anh giặt cho em qua mấy cái
quần lót, em đếm một chút?”
Anh vừa nói như thế, An Nhiên mặt đỏ lên, phản bác: “Anh biến thái. Em
khi đó còn nhỏ, . . . . . . Cái gì cũng không biết. . . . . . .”
Lúc An Nhiên có kinh lần đầu là lúc Nhập Hồng và An Bác Diệc đi công
tác. Cô không muốn Khâu Thiểu Trạch nhìn ra cái gì, rất trấn định đổi
quần lót bẩn đi dính băng vệ sinh lên rồi chạy ra khỏi cửa. Ra khỏi cửa
cô liền gọi xe chạy thẳng tới nhà trọ Nam Tịch Tuyệt. Những chuyện này
Nhập Hồng đã sớm nói qua với cô, cô cũng cùng Yến tử chen nhau nghiên
cứu chút vấn đề thành người không ít, chỉ là đến lúc thật sự trên người
mình, cô vẫn cảm thấy ngượng ngùng.
Ngày đó đúng lúc là thứ bảy, Nam Tịch Tuyệt đang loay hoay viết một bài
luận văn cuối kỳ đến sứt đầu bể trán, để cô sau khi đi vào cũng không
còn cách nào mặc kệ cô, nói tiếng để cho cô tự chơi còn mình cứ tiếp tục đi trước bàn đọc sách chiến đấu hăng hái. Khi anh cuối cùng từ trong
một đống tài liệu ngẩng đầu lên mới nhớ tới tại sao cảm thấy quái chỗ
nào, hôm nay An Nhiên thế nào an tĩnh như vậy. Trước kia cô tới đây,
luôn tìm cọ xát lên người anh, làm cho anh dở khóc dở cười. Một ngực
phẳng như ba ba, cô gái nhỏ thật là không có sức quyến rũ gì “Khả Ngôn”, hơn nữa cô đối với phái nữ bên cạnh anh luôn đặc biệt hung, làm hại anh cũng không dám mang bạn học nữ tới nơi này qua đêm.
Anh cho mình một ly cà phê, một hơi uống cạn nửa ly, tìm được An Nhiên
đang ôm bụng ở trong chăn trên giường của anh cuộn thành một đoàn. Vạch
chăn lên tiểu cô nương vừa nhìn thấy anh hốc mắt liền đỏ, hỏi cô vì sao, giống như muỗi kêu hừ một tiếng đau bụng, nước mắt liền bổ nhào rớt
xuống.
Cô còn làm dơ ga giường màu xanh dương nhạt của anh, sau phát hiện mắc
cỡ, hai con lỗ tai nhỏ cũng hồng rực. Cô từ trong nhà ra ngoài vội vàng, không mang quần áo tắm rửa, cũng không còn cầm “Bao thuốc nổ”. Những
thứ này Nam Tịch Tuyệt đành phải đặc biệt đi ra ngoài một chuyến mua về
cho cô.
Nhìn cô còn biết xấu hổ, anh liền an ủi cô đôi câu, ai ngờ cô thẹn, bọc
chăn lẩn mất xa anh. Nam Tịch Tuyệt nhìn cô như vậy liền muốn trêu chọc
cô, cách chăn đặt cô trên đùi ôm vào trong ngực, dụ dỗ cô như tiểu bảo
bảo, cảm xúc cô ở trong lòng vừa xấu hổ ngủ thiếp đi.
An Nhiên ở chỗ của anh vẫn ngây ngô đến Nhập Hồng và An Bác Diệc trở về. Trong lúc cô không quá sẽ lấy, rò phải trên giường đơn của anh vài nơi
có vết máu. Cô chân chính thành Thiếu Nữ Thời Đại liền như vậy xấu hổ,
tư thái ở trước mặt anh chậm rãi mở ra.
An Nhiên sau khi về nhà, Nam Tịch Tuyệt giặt cho cô mấy cái quần lót nhỏ vẫn treo ở trên ban công, cho đến tiếp theo cô đi chơi trở về tìm anh,
quần vẫn còn treo ở nơi nào theo gió đung đưa, cô nhất thời không nhận
ra được, vừa thông suốt tính khí. Bị Nam Tịch Tuyệt chỉ ra, lại phồng má không thừa nhận mình tức giận.
Cũng chính từ lúc đó trở đi, Nam Tịch Tuyệt dần dần cảm thấy, An Nhiên
thực sự từ từ trở thành con gái rùi, cô gái nhỏ không còn béo ụt ịt vẫn
chưa cao tới eo ếch của anh.
Cho đến tình yêu cuồng nhiệt kỳ, An Nhiên luôn cường điệu quần lót của
cô muốn giặt tay. Hơn nữa lúc cô bị anh giày vò thảm, cô luôn không cho
phép anh nghỉ ngơi, đẩy anh đi làm việc, đổi ga giường, giặt quần áo, cô liền khoác áo của anh vừa ngồi nhìn anh làm, tâm tình tốt còn có đung
đưa hai chân bày ra bộ dáng nhàn nhã.
“Ai, ” An Nhiên thở dài, giãy dụa, tự cố gắng đem đôi tay rút ra, “Em cứ muốn chuyện lúc trước, như vậy không tốt. Nên giống như nhìn đàng trước .”
Nam Tịch Tuyệt kéo chăn đắp cho cô, cho cô một nụ hôn dài, “Về sau chúng ta so trước kia hạnh phúc hơn. Tiểu Nhiên, tin tưởng anh.”
“Ừ.” An Nhiên cuối cùng đem hai cánh tay giải phóng ra ngoài, vỗ nhè nhẹ gương mặt tuấn tú của anh, “Về sau không cho phép động một chút liền
đanh mặt, cười một cái, cười nhiều một chút.” Cô véo gò má kéo khóe
miệng của anh.
Nam Tịch Tuyệt buồn cười.
“Thật biết nghe lời.” An Nhiên tán thưởng vỗ vỗ anh, chu miệng lên hôn lại anh, nháy mắt, “Tại sao anh cười lên như vô tội vậy?”
Nam Tịch Tuyệt dùng cằm đặt cổ của cô, “Còn gì nữa không?”
“Vẫn còn rất mê người.” An Nhiên một tay ôm anh, một tay đi kéo khóa
quần anh. Anh đè lên cô, cô đã sớm cảm thấy cái kia đã thức tỉnh, đưa
tay chen đến giữa eo hai người nhúc nhích mấy phen, “Không thể bởi vì
lớn tuổi liền ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu.”
Cô chợt đẩy anh té ngửa, nghĩ đè tới, hai chân bị băng bó quá chặt không có mở ra được, anh lật ra lại lật lại, giống như chỉ cõng xác Ô Quy
giằng co.
“Anh đáng ghét, đem em bao chặt như vậy làm gì?” An Nhiên nhếch nhác đem khăn tắm đá ra, hung hãn dạng chân trên eo anh, hùng sư vấn tội.
Nam Tịch Tuyệt bởi vì cô khi dễ, nhìn cô lưu loát hiểu biết cởi nút quần áo của anh, cười nói: “Là em tự nói khăn tắm lớn một chút, bao chặt một chút. Anh hiểu em nhất.”
An Nhiên giận anh một cái, cái mông xê dịch về sau động , chỗ giữa đùi
đè xuống một khối cứng ngắc kia mè nheo, trước ngực một đôi nhũ ^ phòng
đi theo biên độ nhỏ lay động. Nam Tịch Tuyệt ôm hông của cô ngồi dậy,
hơi cắn răng nghiến lợi, “Hiện tại thật muốn liền làm em!”
An Nhiên dùng ngực đầy đặn cọ anh, ánh mắt mị vô cùng, “Tại sao không?”
Nam Tịch Tuyệt nghiêng đầu liếc nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, đã gần
sáu giờ rồi, thời gian không nhiều lắm. Anh lưu luyến ôm cô đỉnh lấy mấy cái, tạm thời đè ép lửa dục, “Buổi tối mời em ăn cơm, chỉ chúng ta hai. Nguyện ý vui lòng không?”
“Không muốn.” An Nhiên nói.
“Tại sao không muốn? Ừ, tại sao?” Nam Tịch Tuyệt bắt đầu cong cô ngứa
ngáy, An Nhiên sợ nhất cái này, “Khanh khách” cười không ngừng, đôi tay
che chở mình ẩn núp bàn tay to của anh, “Quần áo cũng không mặc muốn em
ăn cơm với anh? Nghĩ khá lắm.”
Nam Tịch Tuyệt dùng chăn đắp cho cô, kéo một cái tay cô, nhanh chóng quỳ gối bên giường.
An Nhiên thu hồi nụ cười, nhìn anh cúi đầu hôn mu bàn tay cô, nghe anh
nói: “Tiểu thư xinh đẹp, có thể cùng đi ăn tối được không.”