Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Chương 37: Sờ sờ( trước)



An Nhiên cắn chặt môi, quay mặt qua chỗ khác, cố chấp một hồi, thật sự
là bị anh dày vò đến khó chịu, hít một hơi, co rúc lại, xoắn anh môt
phen, thúc giục: “Nhanh lên một chút. Tôi rất mệt mỏi.”

Hơi thở nóng rực của anh phun vào lỗ tai cô, vừa ướt lại vừa nhột, cô
quay sang bên gối cọ xát. Anh ở trên vành tai cô liếm một phen, một trận cảm giác tê dại nhanh chóng vọt qua một bên thân thể cô, quả thật giống như dòng điện.

Nam Tịch Tuyệt từ trong cơ thể cô rút ra, lật người nằm xuống bên cạnh cô, ôm lấy cô “Thật xin lỗi.”

An Nhiên chôn thấp đầu hơn “Có cái gì tốt để xin lỗi . Không làm đúng
không, không làm thì anh liền cút ra khỏi nhà tôi, không cần trở lại
quấy rầy tôi nữa.”

Nam Tịch Tuyệt ôm sát cô, không chịu buông tay, cả người An Nhiên thật
sự mềm nhũn, trong khoảng thời gian này, từ khi anh đột nhiên xuất hiện ở thành phố C với phân phận là cổ đông của công ty cô, cho đến lúc ba mẹ
Tô Nam phát hiện Lâm Lâm không phải con của Tô Nam, rồi đến khi phát
hiện ở Tô Nam bên ngoài…., từng cái một, cũng đủ làm thần kinh của cô
căng thẳng, tinh lực( tinh thần và thể lực) đều xuống dốc.

Hiện tại, giường lớn ấm áp, lồng ngực dày rộng, hơi thở quen thuộc như
thế, cũng làm cho cô có một loại ảo giác, giống như cô vẫn còn là một
thiếu nữ kiêu căng khi xưa, có thể bá chiếm lồng ngực bền chắc này, thân thể vừa buông lỏng đã cảm giác đến ban ngày.

Cô thực sự là ngủ thiếp đi, bất quá chỉ là co lại nằm nghiêng , hai cánh tay khép lại. Cô ngủ cũng không phải là cực kỳ an ổn, theo thói quen
nhắm hai mắt lại sờ sờ, hình như đang tìm cái gì đó, cho đến khi Nam
Tịch Tuyệt đem một cánh tay của mình thả vào giữa hai tay của cô, sau
khi cô ôm lấy, vỗ nhẹ nhẹ, lúc này mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Cả đêm Nam Tịch Tuyệt đều chưa chợp mắt.

Sau khi tỉnh lại, An Nhiên cảm thấy khát đến khó chịu, mới vừa xốc chăn
ngồi dậy, thì có một cốc nước ấm được đưa đến bên miệng cô, cô nhận lấy
uống xong, nhìn anh: “Khi nào thì tôi có thể đi làm?”

Nam Tịch Tuyệt khàn khàn nói: “Bất cứ lúc nào cũng được.”

Hai người ở dưới chăn đều không một mảnh vải, An Nhiên liếc mắt nhìn
thân thể của anh, vẫn là quyết định nhanh chóng mặc quần áo rời giường
là tốt nhất.

Trong tủ quần áo vẫn còn treo quần áo của Tô Nam.

An Nhiên đứng ở đó nhìn một hồi, đem bộ đồ tây anh vừa mới mua không lâu vuốt vuốt, vuốt đến mức xuất hiện một nếp nhăn.

Ba mẹ Tô Nam cũng đã sớm nghe đến tên cô. Sau khi đồng ý lời cầu hôn của anh, cô liền xin điều đến một chi nhánh nhỏ của ngân hàng ở thành phố C để công tác, đồng thời mang theo Lâm Lâm và anh cùng trở về. Cô không
cố ý giấu giếm, nhưng Tô Nam đã nói với họ, Lâm Lâm chính là con gái của anh. Mặc dù bọn họ có chút hoài nghi, nhưng nhìn thấy Tô Nam toàn tâm
toàn ý đối với An Nhiên, cũng dần dần bỏ đi băn khoăn.

Sau đó An Nhiên mới phát hiện, là cô vẫn nghĩ đến hôn nhân quá đơn giản. Khi cô kết hôn, cô cũng gọi điện thoại thông báo cho Nhập Hồng. Lúc đó
Nhập Hồng đã khóc qua điện thoại, luôn nói: “Mẹ có lỗi với con, mẹ nhớ
con.” Nhưng thời điểm An Nhiên vừa muốn hỏi, bà vẫn như cũ cúp điện
thoại trước một bước.

Hôn lễ làm rất khiêm tốn, nhưng trong nhà An Nhiên cũng không có một
người tới dự là sự thật, ba mẹ Tô Nam không nói gì, nhưng những ngày lễ
tết đi thăm người thân, những người đó đều dùng ánh mắt khác thường làm
cho cô cảm thấy rất khó chịu.

Quan trọng nhất là, cuộc sống vợ chồng của cô và Tô Nam vẫn lúng túng
không thôi. Tô Nam luôn có dục vọng mãnh liệt đối với cô, lúc trên
giường, anh thiết tha hôn cùng vuốt ve, cô cố gắng hết mức để cho mình
đi hưởng thụ, nhưng là, mỗi lần anh đi dò xét ở nơi kia, cô vẫn luôn
không ướt. Hơn nữa, có lần Tô Nam uống đến say khướt trở về, không để ý
đến cô khô khốc, cố gắng xông vào, cô cũng không bao giờ nghĩ đến mình
sẽ kháng cự đá anh xuống giường. Lâm Lâm một mình ngủ ở phòng bên cạnh
bị kinh sợ tỉnh dậy oa oa khóc lớn, chạy đến một đầu chui vào trong ngực cô.

Buổi tối hôm đó, Tô Nam đá sập cửa bỏ đi.

Đây là lần đầu tiên bọn họ không vui vẻ từ sau khi cưới. Vừa rạng sáng
ngày thứ hai, An Nhiên đưa Lâm Lâm đi nhà trẻ, phát hiện Tô Nam đang
ngồi ở cửa cầu thang, thấy cô, vẻ mặt yếu ớt, anh không nói gì, chỉ là
than thở, cho mình một cái tát.

Lâm Lâm lại bị anh dọa cho sợ bật khóc. Cô dụ dỗ con gái đi học, cố ý
xin nghỉ nửa ngày về nhà, hầu hạ Tô Nam tắm. Cô cũng đi theo vào phòng
tắm, cô giúp anh đấm lưng, sau đó, chủ động vòng chắc anh, bàn tay thám thính đi xuống dưới an ủi anh, đồng thời cởi bỏ quần áo trên người
mình, sáng sớm hôm đó, cô là thật lòng nghĩ muốn cho anh.

Cô bị anh lôi vào trong bồn tắm, không có làm gì khác, chỉ là hôn cô
thật lâu. Anh nói cho cô biết: “Không vội, chúng ta cứ từ từ. Dù sao em
cũng đã là vợ của anh rồi.”

Ở thời điểm cô khó khăn nhất, là Tô Nam vẫn luôn ở cùng với cô, không
liên quan đến tình yêu nam nữ, cô sẽ cảm kích anh cả đời. Cho nên, khi
Mỹ Huệ tìm tới cửa, An Nhiên cũng không có oán hận anh. Nhưng cô thờ ơ
lại chọc giận Tô Nam, không tức giận, không thèm để ý, là bởi vì cho đến bây giờ ở trong lòng cô không có để tâm, không có yêu.

Anh khiển trách cô lạnh lùng, cô lại bắt đầu cảm thấy uất ức, cũng cảm
thấy anh tham lam, anh muốn lòng của cô, nó đã sớm mất đi rồi, đâu còn
có thể cho chứ?

Nam Tịch Tuyệt nhìn cô ngẩn người vuốt ve quần áo của người đàn ông kia, trong lòng vừa khổ sở vừa chua xót, anh vội vã mặc quần áo tử tế “Tiểu
Nhiên, anh có việc muốn nói với em . . . . . . . Anh đi mua chút đồ ăn
sáng, ăn xong rồi nói.”

Khi anh mua đồ ăn sáng trở về, lại phát hiện cửa đã bị khóa từ bên trong.

Cách một cánh cửa An Nhiên nói với anh: “Tôi không muốn nhìn thấy anh. Anh đi đi, giữa chúng ta không có gì đáng để nói cả.”

Nam Tịch Tuyệt xách theo đồ ăn sáng đi đến nhà trẻ ở thành phố C.

Vừa đúng là giờ ra chơi, một đám trẻ con đang chạy tới chạy lui ríu rít cười đùa chơi với nhau .

Anh móc ra tấm ảnh ở trong áo khoác nhìn kỹ mấy lần, đứa bé trong tấm
ảnh còn quá nhỏ, mới được một trăm ngày, nhưng trước mắt đã là cô bé ba
bốn tuổi năng động chạy nhảy rồi, rốt cuộc đứa bé nào mới chính là con
gái của anh?

Ừm, có một cô gái nhỏ nhìn rất có khí phách, một bộ dáng giống như là
chị cả của cả đoàn, chỉ huy mấy bé trai di chuyển băng ghế, còn mình vẫn đứng nắm chặt cái eo mập mạp, là cô bé này sao? Nam Tịch Tuyệt nhìn
chằm chằm khuôn mặt mặp mạp của cô bé một hồi, cảm thấy rất không thích, liền dời ánh mắt đi.

Còn có một cô bé, ăn mặc xinh đẹp, trên đầu thắt một cái nơ con bướm
thật to, đứng ở trên hành lang bên cạnh nhìn một đám đứa bé khác đang
chơi trò chơi. Nhìn chung quanh một hồi, giống như không có gì làm cho
lòng anh mềm mại đi rất nhiều!

Ống quần của anh bị kéo lấy, anh cúi đầu, nhìn thấy một cô gái nhỏ ôm
quả cầu da, ánh mắt có vẻ rất thèm nhìn chằm chằm vào bữa sáng trong tay anh.

Cô gái nhỏ mềm mại xinh xắn, gương mặt tròn vo, béo ụt ịt , trên đầu đội một cái mũ hoa nhỏ, trong lòng Nam Tịch Tuyệt chấn động, vội vàng ngồi
xổm xuống, nghĩ muốn đưa tay ra sờ mặt cô bé, nhưng lại sợ hù dọa cô,
liền cứ như vậy ngơ ngác ngồi xổm trước mặt cô bé.

Cô gái nhỏ đại khái cho rằng đây là một trò chơi, cũng bắt chước ngồi
xổm xuống, ngửa mặt lên nhìn anh, cô nghiêng đầu nhìn anh một lát, cái
miệng nhỏ còn phun ra ít nước miếng, sau đó hướng anh nhếch miệng cười,
lộ ra mấy hàm răng còn thiếu mấy cái, vừa buồn cười, lại vừa đáng yêu
tới cực điểm.

Cô đem quả cầu bằng da trong tay đưa cho anh “Cho chú chơi cái này, cháu muốn ăn bánh bao.”

Nam Tịch Tuyệt nhận lấy quả cầu của cô, đầu ngón tay chạm vào bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô bé, cả người anh cũng cứng ngắc.

“Bánh bao.” Cô thấy anh nhận lấy quả cầu rồi mà vẫn không có cho cô ăn, lông mày nhỏ bé nhăn lại, giơ tay ra tỏ ý muốn.

Nam Tịch Tuyệt sờ sờ bánh bao trong túi, đều đã có chút lạnh. Anh đem
quả cầu trả lại cho cô “Con chờ một chút, ba. . . . . . Chú đi mua cái
khác nóng hổi .” Anh muốn đi, lại đột nhiên ý thức được, cô bé tùy tiện
gặp người không quen biết mà vẫn xin đồ ăn , không phải là thói quen
tốt, vạn nhất gặp phải người xấu thì làm thế nào?

Nam Tịch Tuyệt rất khó khăn đem mình trở thành một trong số những người xa lạ đó.

Cô bé này cơ hồ là giống hệt với An Nhiên khi còn bé, chỉ là xem ra có chút lanh lợi hơn một chút.

Anh lần nữa ngồi xổm xuống, dịu dàng hỏi: “Không được tùy tiện ăn đồ gì của người lạ, cô giáo không có nói cho con biết sao?”

“Con biết chú.” An Lâm Lâm kiêu ngạo mà trả lời.

Nam Tịch Tuyệt vô cùng vui mừng hỏi “Thật?”

“Ừ.” Cô rất nghiêm túc gật đầu “Nhà cháu có rất nhiều hình của chú, chú
là người thân của mẹ sao? Hay là nói. . . . . . !” Cô giống như đột
nhiên nghĩ đến một chuyện kinh sợ, hai mắt mở to trừng lớn, cách lan can ôm cổ Nam Tịch Tuyệt, nằm úp sấp bên lỗ tai anh nhỏ giọng nói “Chẳng lẽ chú mới thật sự là ba ruột của cháu!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.