Không Uổng Nắng Mai

Chương 2



xiaoyang520

.

Không những điện thoại không có ai bắt máy, cả tin nhắn, QQ, Weibo đều không thể liên lạc, gọi không biết bao nhiêu lần, nhắn không biết bao nhiêu tin nhưng cuối cùng đều không có hồi âm.

Hoằng Quang gấp đến độ như mèo bị đạp đuôi. Cứ đi tới đi lui, quay qua quay lại cả một ngày dài. Đến khi không chịu nổi nữa, mặc kệ trời tối, lao ra ngoài mua vé xe đi đến trường Minh Thần.

Bạn cùng phòng hết lời khuyên can, hết đường ngăn cản mới vớt vát lại cho người kia một ít lí trí: trời tối rồi, không an toàn, không có chuyến xe nào chạy giờ này nữa. Mà về phần Hoắc Hoằng Quang, hắn cũng không rõ đường đến trường Minh Thần đi như thế nào, hắn đương nhiên biết trường học của cậu ở đâu chỉ là không biết nó cụ thể ở vị trí nào, kí túc xá ở khu nào, vào cổng trường rồi phải đi tiếp hướng nào.

Minh Thần cũng chưa từng đề cập tới —— cứ như ngấm ngầm thừa nhận hắn sẽ không bao giờ đến trường cậu vậy.

Nghĩ đến đây, Hoằng Quang không khỏi cảm thấy lạnh sóng lưng, thấy hơi quái lạ.

Giữa hai người bọn họ xảy ra chuyện đó, gần đây số lần Minh Thần chủ động cũng nhiều hơn. Nhưng khi hắn muốn đến xem Minh Thần hay muốn mua gì đó cho cậu, đều bị Minh Thần hai ba câu, lạnh nhạt từ chối.

Bởi vì bản tính hắn cẩu thả hay có thể nói cà lơ phất phơ nên căn bản cũng không để ý quá nhiều. Nhưng bây giờ ngẫm lại, quả thực có hơi khó tin: Đi Đại học cũng gần một năm, thế mà hắn không biết kí túc xá của Minh Thần ở đâu, cậu sống ở kí túc xác như thế nào, vả lại quan hệ của hai người còn rất tốt nữa – chuyện nào sao có thể xảy ra chứ!???

Nhưng mà bộ dạng của Minh Thần không giống như là đang cố ý xa lánh hắn.

Ngoại trừ mỗi ngày không ngừng nhắn tin, gọi điện, Minh Thần cũng có lần tự mình đến trường học thăm hắn. Từ lúc nhập học đến bây giờ, cũng phải ba, bốn lần, cứ hai tháng cậu đi một chuyến. Thông thường sẽ đến vào cuối tuần, đa số sinh viên đều về nhà, những người trong kí túc xá cũng không ngoại lệ, hai người bọn họ ở trên giường Hoằng Quang quấn lấy nhau, giường kí túc xá vì va chạm lung lay mà phát ra tiếng cọt kẹt cọt kẹt.

Ban đầu chỉ là xem phim, ăn đồ ăn vặt, như hai con chuột đồng chen chúc trong hang, giống như hồi còn trung học, ở nhà Hoằng Quang cùng nhau trải qua kì nghỉ tết.

Nhưng sau đó, Minh Thần rất nhiều lần dụ dỗ Hoằng Quang, cái gì mà “Chúng ta đều mười tám tuổi rồi”, rồi cái gì mà “Cậu không có bạn gái, tớ cũng không có đối tượng”, “Chuyện này cũng không ai biết” rồi còn ” Không có gì đặc biệt cả, chỉ là chút chuyện vui thôi”…

Hoằng Quang nghe vậy, cũng không thể cưỡng lại mà ở trong chăn không ai biết đưa đưa đẩy đẩy trên người Minh Thần.

Trên thực tế, Hoằng Quang cảm thấy trong chuyện này mình mới là người nắm quyền chủ động, Minh Thần bất quá  chỉ là hạ xuống một đốm lửa nhỏ, hắn lại là củi khô liệt diễm, thuận thế đốt cháy cả nửa bầu trời.

Nhưng mà hắn thật sự cũng không có biện pháp gì với chính mình a!

Minh Thần so với đại đa số nam sinh mà nói có nhiều điểm quá mức đáng yêu: Lông mi dài cong, mỗi lần khẽ khàng chớp mắt giống như hồ điệp phá kén còn mang trên đó cả hạt sương mai; giọng nói lanh lảnh tựa như móng vuốt của mèo nhỏ, vừa mềm vừa dính, khẽ cào vào lòng người.

Hoằng Quang luôn nhắc nhở chính mình phải giữ vững lí trí. Haiz … nhưng chuyện đó chưa bao giờ là dễ dàng cả.

Là một người con trai thực thụ phải vững vàng lập trường của mình, phân định ranh giới rạch ròi. Nhưng một khi đã “quá phận” lại không thể quay đầu, huống chi Minh Thần từ trước đến nay đều dung túng cho hắn, mặc hắn làm gì thì làm, thậm chí còn khiêu khích, kích động hắn…

Vì vậy, mỗi lần Minh Thần đến trường thăm hắn, Hoằng Quang lo lắng cậu quá mức mệt mỏi, nửa đường không chịu nổi có khi còn té ngã. Thế nhưng Minh Thần chỉ hướng hắn mà cười bảo “Đại lão gia à, tớ không có yếu ớt như vậy đâu.”

——Thực ra, lúc đó đầu Minh Thần sưng lên một cục to , cười nói “đại lão gia” nhưng sắc mặt thật sự rất kém.

Minh Thần không được khỏe, trước đó tại sao hắn không phát hiện ra?

Nghĩ như vậy, Hoằng Quang liền lo lắng.

Cảm thấy mình vô tình đã để cho Minh Thần chịu oan ức —— Minh Thần tâm tư phức tạp như vậy, nếu không nhanh chóng nói rõ, không biết cậu còn nghĩ sâu xa đến chừng nào nữa.

Nghĩ đến là lòng không yên. Hoằng Quang vội vàng đi xem bản đồ, gọi điện thoại cho những bạn học cấp ba của Minh Thần để hỏi thăm địa chỉ. Vé máy bay gần nhất cũng là sáng mai, hắn không có kiên nhẫn để chờ đợi lâu như vậy, huống hồ bây giờ là mùa đông, gió lớn và sương mù máy bay chưa chắc đã đúng giờ, nhanh chóng đi đổi lại vé tàu.

Hoằng Quang không chờ đến sáng mai, lập tức thu dọn hành lí, lung tung vài món đồ cá nhân, hai cái quần hai cái áo, mặc áo khoác, lấy điện thoại và chứng minh thư liền xông ra ngoài.

Bạn bè cùng phòng bị tiếng động lớn đánh thức, có người nửa tỉnh nửa mơ hỏi: “Có chuyện gì thế? Quang ca, mày đi đâu giờ này? Mày đi làm gì?”

Hắn thuận miệng nói địa chỉ, rồi đóng cửa mất dạng.

Về phần muốn đi làm gì?

Nói thật, chính hắn cũng không biết. Chỉ là nhìn một dãy tin nhắn, một dòng số điện thoại, không ai trả lời cũng không ai bắt máy mà càng ngẫm lại càng thấy Minh Thần gần một năm có chút khác thường, dọa hắn hoảng hốt muốn nhảy dựng lên.

Cuộc sống của hắn không có Minh Thần sẽ như thế nào? Hoằng Quang đến cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Đi thẳng một mạch đến trạm xe lửa, qua cửa soát vé, Hoằng Quang mới dừng lại, thở phào. Hiện tại ngoại trừ chờ xe đến cũng không thể làm những chuyện khác, hắn như cũ cảm thấy mình không thể bình tĩnh nổi. Ngồi xụp xuống tại chỗ, rồi cứ như con thú bị nhốt trong lồng đi qua đi lại. Trong đầu tất cả đều là Minh Thần… dáng vẻ cậu đàng hoàng trịnh trọng, dáng vẻ cười đùa khóe mắt cong cong, dáng vẻ ôn nhu khuyên hắn không nên gấp gáp, hay là lúc cậu ở dưới thân hắn đỏ mắt nhíu mày…

Hắn lắc lắc đầu, đem cái hình ảnh không lành mạnh kia vứt hết ra ngoài.

Đúng lúc có người sau lung, vội vã lôi kéo rương hành lí, hai bước thành một vượt qua người hắn. Hoằng Quang nhanh chóng né sang một bên, hướng người kia xin lỗi, nãy giờ hắn chắn đường người khác. Bỗng dưng hắn nhớ tới lần đầu tiên gặp Minh Thần cũng là tại trạm xe lửa.

Khi đó hắn vẫn là một đứa nhà quê lên thành phố, mang theo hành lí như nhà giàu mới nổi, đứng ở trạm xem đông nghịt người chen chúc tới tới lui lui không biết làm sao.

Vào lúc này, có người vỗ vai hắn: “Là bạn học Hoắc Hoằng Quang sao?”

“A…đúng là tớ.”

“Tớ là Minh Thần, là thầy giáo cử tớ đến đón cậu. Hành lí là những thứ này sao? Vậy được, đi theo tớ.”

—— Hoằng Quang quay đầu lại, chạm phải đôi mắt long lanh ý cưới, trong vắt và ấm áp như nước mùa xuân.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.