Không Thể Quên Em

Chương 87: Ngoại truyện 6



Thời gian trôi qua rất nhanh, một năm mới lại đến rồi.

Năm trước vì Lâm Uyển mang thai nên không đi đâu, hiện tại cô liền chủ động nói với Tằng Tuấn, rằng năm nay cô nghĩ nên đến chỗ ông nội bé Tằng
Khải một chuyến để chúc Tết ông.

Ba Tằng Tuấn một năm qua rất quan tâm đến cháu nội, nhiều lần còn bảo người đưa đồ này nọ đến, hầu hết là để dành tặng cho cháu.

Tằng Tuấn đồng ý ngay, Lâm Uyển cũng bắt tay vào chuẩn bị mấy thứ.

Ba Tằng Tuấn nghe tin xong thì rất vui mừng, còn bảo bọn họ tới sớm một
chút.Cho nên đến ngày đó, một nhà ba người lên xe đi từ rất sớm.

Lúc tới chỗ ba Tằng Tuấn, thời gian vẫn còn sớm, trên đường còn có thể nghe thấy tiếng pháo nổ, nhưng đến khi xe đi vào trong quân khu, bên trong
lại cực kỳ im ắng.Sân khu rất sạch sẽ, giống như mới vừa được quét tước.

Hơn nữa thời điểm này mà vẫn có người đứng gác trước cửa nhà.Nếu ở cửa
không dán mấy chữ đỏ chúc mừng năm mới kia, thì nơi đây quả thật không
hề có chút không khí Tết nào.

Rất nhanh xe dừng lại trước nhà của ba Tằng Tuấn.

Lâm Uyển xuống xe, đỡ lấy con từ tay bảo mẫu.Lúc vào phòng, ba Tằng Tuấn đã ngồi chờ ở phòng khách, vừa thấy bé Tằng Khải, ông liền chạy vội tới bế cháu nội.Dáng vẻ này, thật sự không giống với tác phong nghiêm túc mà
Lâm Uyển từng gặp.

Chỗ ở của ba Tằng Tuấn rất lớn, song có điều
ông lại không chú ý đến việc trang trí nhà để đón năm mới, hai người
lính đi theo ông chỉ dọn dẹp lại một chút.Nhưng dù sao cũng là ngôi nhà
không có nữ chủ nhân, cho nên nhìn thế nào cũng thấy trống trải lạnh
lẽo.Xung quanh lại không có động tĩnh, ngẫu nhiên chỉ nghe được một chút tiếng pháo nổ từ phía xa truyền tới.

Tuy nhiên từ khi gia đình
Tằng Tuấn đến, chỗ này rất nhanh trở nên ấm áp và náo nhiệt hơn, nhất là bé Tằng Khải, nhóc này càng ngày càng hiếu động, vừa nhìn thấy trong
nhà có cầu thang, liền cuống quýt giơ tay ra đòi đi đến đó.

Lâm Uyển vội lấy mấy món đồ chơi mà bé Tằng Khải thích ra, bày ở một bên, dặn con không được chạy loạn lung tung.

Ba Tằng Tuấn tìm ghế rồi ngồi bên cạnh cháu, cùng bé Tằng Khải chơi đồ chơi.

Một người quyền cao chức trọng như vậy, nhưng lúc này khi ngồi cạnh cháu
nội, lại khiến cho người ta cảm thấy ông cũng giống như bao người ông
bình thường khác.

Bé Tằng Khải lá gan rất lớn, không hề biết sợ,
cho dù đã hơn một năm không gặp ông nội, nhưng khi gặp lại, bé chỉ ngồi
chơi một lúc, sau đó liền chủ động đi tới ngồi lên đùi ông.

Lâm Uyển thật sự ngạc nhiên, cô nói với Tằng Tuấn: “Huyết thống quả là một điều thần kỳ, anh xem, con chơi với ông rất vui kìa.”

Lúc nói chuyện, hai người đang ngồi trên sô pha xem TV.Đồ ăn đã có người
chuẩn bị, hai người chỉ việc ngồi trên ghế xem các chương trình văn
nghệ.

Đôi lúc cô còn lo lắng đến Tiểu Khải, nhưng lại thấy bé
Tằng Khải ngày càng gần gũi với ông, mà ông cũng rất thích chơi với đứa
cháu nội này.

Ngồi chơi một lát, ba Tằng Tuấn lại bế bé Tằng Khải lên lầu hai.

Sắc trời đã dần tối.Tằng Tuấn nhớ đến một chuyện, vội đứng lên khỏi ghế, nắm tay Lâm Uyển rồi nói: “Ra ngoài đốt pháo đi.”

Bọn họ có chuẩn bị sẵn pháo trên xe, Lâm Uyển nghe anh nói, liền nhanh chóng đứng dậy đi theo.

Ra đến cửa, Tằng Tuấn cầm lấy áo khoác của mình rồi mặc vào, sau đó còn
quàng một chiếc khăn.Thấy cổ áo của Lâm Uyển bị vểnh lên, anh lại đưa
tay giúp cô sửa lại.

Đi ra ngoài, hai người chọn pháo rồi cầm đến sân chơi.

Vì sắp đến giờ ăn cơm, nên bây giờ nơi này chỉ còn mỗi hai người bọn
họ.Lâm Uyển cởi găng tay, mở hộp pháo ra, sau đó đặt sang một chỗ.

Bày pháo xong, Tằng Tuấn mới đi tới châm lửa.

Lâm Uyển bịt tai rồi trốn ra xa, Tằng Tuấn đi khá chậm rãi, châm lửa xong,
anh lại bình tĩnh bước đến bên cạnh cô.Lâm Uyển thấy sợ, vội kéo tay anh rồi tránh sang một bên.

Đốt vài dây pháo xong, bọn họ lại bắt
đầu bắn pháo hoa.Lâm Uyển cũng đánh bạo bắn hai phát, pháo hoa xinh đẹp
bật ra ngoài, cuối cùng tỏa ra giữa không trung.

Lúc hai người về nhà, phòng ăn đã dọn xong cơm tất niên.Hai lính cần vụ của ba Tằng Tuấn khá bận rộn, dọn ra một bàn ăn vô cùng phong phú.

Lúc ăn cơm, ba Tằng Tuấn dưới sự trợ giúp của bảo mẫu, ngồi đút đồ ăn cho cháu nội.

Ăn xong cơm, Lâm Uyển bế bé Tằng Khải đi vào phòng ngủ.Đứa nhỏ chơi vui
nguyên ngày, đến tối thì đã quá mệt, ngủ say sưa, hai tay nhỏ lại giơ
lên cao.

Sáng sớm hôm sau, ba Tằng Tuấn lại có việc phải ra
ngoài.Mấy ngày lễ Tết, công việc của ông không hề ít, có rất nhiều nơi
cần ông phải đến.

Lâm Uyển và Tằng Tuấn thấy thời gian vẫn còn
sớm, liền nhanh chóng lái xe về nhà.Căn bản là vì Lâm Uyển còn muốn về
nhà mẹ đẻ nữa.

Nhà mẹ đẻ và nhà của ba Tằng Tuấn hoàn toàn bất
đồng, khiến cho Lâm Uyển cũng thoải mái hơn, cô chỉ cần gọi điện trước
cho mẹ là xong.

Hôm sau hai người ngủ thẳng đến khi tự tỉnh, sau
đó thu xếp một chút rồi mới đi tới nhà Lâm Uyển.Bọn họ không gấp gáp là
vì Lâm Uyển biết rằng, Tết năm nay mẹ cô sẽ phải tiếp rất nhiều khách
đến nhà, ai nấy đều mang dáng vẻ nịnh bợ như đang đóng kịch đến chúc Tết mẹ cô.Năm ngoái, cửa nhà Lâm Uyển thiếu chút nữa là bị người ta chen
chúc đến hỏng rồi.

May là lúc bọn họ tới, trong nhà đã yên tĩnh hơn một chút, khách khứa đều đã đi hết rồi.

Lâm Uyển đi vào nhà, lấy quà đã đem theo ra.Tằng Tuấn thì ở một bên chơi với con.

Lâm Uyển ngồi một lát, sau đó xắn tay áo lên vào nấu cơm với mẹ.Đây là chủ ý của bà, lễ mừng năm mới, nhất định phải xum họp mà ăn một bữa cơm.

Lâm Uyển chiên xào vài món, cô còn đem theo điểm tâm ngọt, bày vào đĩa rồi
chuẩn bị lát nữa bưng ra.Mẹ cô thì đang làm món cá hố, là món mà cô
thích ăn nhất.

Lâm Uyển ở trong phòng bếp, thỉnh thoảng còn có
thể liếc mắt nhìn ra phòng khách một cái.Bên ngoài Tằng Tuấn đang đi
theo bé Tằng Khải đang chạy loạn trong nhà.

May là có bé Tằng
Khải ở đây, đứa nhỏ này quả thật đã đem đến sự vui vẻ trong nhà.Dù đang
ăn cơm thì bé cũng muốn đi qua xem TV, nhất là gặp được chương trình ca
nhạc nào đó, cậu nhóc sẽ lắc lư theo nhạc không ngừng, khiến ai nhìn vào cũng buồn cười.

Sau Tết, Tằng Tuấn lại bắt đầu bận rộn một thời gian.Đến lúc anh được rảnh rỗi thì đã là lễ tình nhân.

Hai người chưa từng trải qua một lễ tình nhân nào, dịp năm ngoái lại đúng
lúc bé Tằng Khải ra đời, cho nên Lâm Uyển cũng không có tâm tình mà để ý đến.

Hiện tại hai người lại nghĩ tới chuyện này, từ khi quen
nhau cho đến khi sinh con, cả hai đều chưa thật sự có một lễ tình nhân
hoàn hảo, nhiều lắm cũng chỉ mua quà tặng rồi vui vẻ bên nhau một chút
mà thôi.

Thừa dịp Tằng Tuấn không có việc cần xử lý, anh liền đề
nghị đi ra ngoài chơi vài ngày, nhân tiện bù đắp lại cho tuần trăng
mật.Lâm Uyển ở nhà buồn chán, nghe anh nói vậy thì vội đồng ý ngay.

Song tất cả các địa điểm mà Tằng Tuấn gợi ý thì đều bị cô phủ quyết, vì cô
vẫn khá lo lắng cho bé Tằng Khải, cuối cùng hai người thương lượng đem
hành trình rút ngắn một chút.

Cứ đi vài ngày rồi tính sau vậy.

Khi đến nơi, trông bọn họ thật sự rất giống một cặp vợ chồng mới cưới.

Tằng Tuấn có vóc dáng rất cao, cho dù ở nước ngoài, trông anh vẫn cao ngang
so với những người bản địa khác.Trái lại Lâm Uyển thì thấy mình như một
người lùn vậy, không riêng gì dáng người, mà khu xương của cô còn nhỏ
hơn người ta, nhìn cực kỳ nhỏ nhắn.

Bọn họ đi vào đúng đợt mùa
mưa, song ở đây mưa lại rơi không nhiều lắm.Ít ra thì mấy ngày nay hai
vợ chồng Tằng Tuấn chưa từng gặp trận mưa nào.

Lâm Uyển nhập gia
tùy tục ăn mặc rất bảo thủ, còn dùng khăn trùm lên đầu.Có xe đặc biệt
tới đón bọn họ, chờ hai người đến, bọn họ mau chóng được an bài ở một
khách sạn.

Khách sạn này Lâm Uyển cũng biết một chút, nhưng lúc
đi vào lại cảm giác không giống như tưởng tượng, quả thực nơi đây cực kỳ giống với những khung cảnh trong thần thoại Ai Cập.

Lúc đi vào
phòng, tất cả các vật dụng bên trong đều có màu ánh vàng rực rỡ, khiến
cho Lâm Uyển vô cùng thích thú.Hơn nữa khi nhìn ra bên ngoài, cảnh sắc
tuyệt đẹp nhìn cực kỳ rung động lòng người.

Lúc cô đang đứng bên cửa sổ, thưởng thức cảnh đẹp, cố gắng thích nghi với hoàn cảnh mới, thì Tằng Tuấn đã thay xong quần áo.

Anh ngay lập tức kéo cô vào trong phòng tắm, bồn tắm có màu xanh lam, sàn
nhà phản chiếu ánh đèn, bên cạnh còn có một chậu cây xanh.Lâm Uyển mới
đầu còn tưởng là đồ trang trí, nhưng lúc sờ vào, lại phát hiện nó là cây thật.

Ngay tại lúc cô đang quan sát phòng tắm, Tằng Tuấn đã cởi
quần áo của cô ra.Lâm Uyển kêu lên một tiếng, sau đó bị anh bế vào bồn
tắm.Cô cố gắng thích ứng với sự kích động của anh, nhưng khi nghe thấy
thanh âm nũng nịu của cô vọng lại, thật sự khiến cô thấy xấu hổ vô cùng.

Hai người xúc động hôn nhau, hai cơ thể dán chặt không rời…

Một hôm Lâm Uyển đang ăn cơm, bỗng dưng lại nhìn thấy một người.Người kia
lúc trước đã từng làm cho cô rất kinh diễm, song lần này gặp lại, Lâm
Uyển lại không nhớ nổi người kia tên là gì.

Ấn tượng duy nhất chính là, năm đó lúc ở Đông Phi, người này đã đem chuyện cũ của Tằng Tuấn nói cho cô biết.

Lúc đó cô thật sự quá mức rối rắm, bây giờ nghĩ lại, xem ra lúc đó mình
chẳng qua cũng chỉ là đang ghen thôi.Cho nên khi gặp lại, cô tỏ ra khá
bình tĩnh, không có cảm giác khó chịu gì.

Trái lại cô gái kia vừa trông thấy cô thì sắc mặt lập tức thay đổi, dường như có một chút sợ
hãi dè chừng.Nhất là khi nhìn đến Tằng Tuấn, nét mặt của cô ta quả thực
như sắp khóc vậy.

Tuy nhiên cuối cùng cô ta vẫn kiên trì đi tới, mỉm cười chào hỏi bọn họ một câu.

Tằng Tuấn dáng vẻ rất thản nhiên, chỉ khách khí xã giao vài câu, người kia thấy vậy cũng nhanh chóng rời đi.

Lâm Uyển khó hiểu đưa mắt nhìn Tằng Tuấn, trên mặt anh không có chút biến
hóa, chỉ chuyên tâm cắt thịt dê nướng cho Lâm Uyển.Lúc anh ngẩng lên
nhìn cô, cô còn có cảm giác bọn họ giống như đang đi hưởng tuần trăng
mật, tuy rằng hai người đã có một đứa con nhỏ…

Chơi đùa vài ngày, Lâm Uyển lại bắt đầu nhớ thương bé Tằng Khải.

Từ khi sinh con ra, cô chưa từng xa con lâu như vậy.Từ khi nghe tin bọn họ đi du lịch, mẹ Lâm Uyển liền chạy sang nhà trông nom bé Tằng Khải giúp
cô.Lâm Uyển mỗi ngày đều đúng giờ gọi điện về cho mẹ.

Lúc Lâm
Uyển gọi, mẹ cô đang cùng với bảo mẫu tắm rửa cho bé Tằng Khải.Nghe
tiếng bi bô của con trong điện thoại, Lâm Uyển liền vui vẻ nở một nụ
cười.

Sau khi kết thúc tuần trăng mật muộn, lúc về đến nhà, Lâm
Uyển khẩn cấp tới mức nhảy vọt ra khỏi xe, chạy thẳng đến phòng trẻ con
của bé Tằng Khải.

Lúc chạy đến nơi, cô thấy nhóc con đang cầm
thìa tự ăn cháo, nhưng tay của bé rất nhỏ, không thể cầm chắc thìa, mỗi
lần giơ lên đều bị chệch hướng, cho nên trên miệng lúc này đã dính đầy
cháo.

Lâm Uyển trong lòng mềm nhũn, cô cúi đầu hôn mạnh lên mặt con, sau đó hỏi: “Khải Khải, con có nhớ mẹ không?”

Nhóc con kia ngẩng đầu lên nhìn mẹ, sửng sốt hai giây rồi mới kịp phản ứng,
bé vui mừng khoa tay múa chân loạn xạ, nắm tay nhỏ còn giơ lên thật cao, mắt mở tròn nhìn mẹ.

Đến tối, Lâm Uyển nằm bệt trên giường, mệt
mỏi vì ảnh hưởng của sự chênh lệch múi giờ.Tằng Tuấn nằm dựa vào thành
giường, chuyên tâm làm cái gì đó, thấy cô mở mắt, anh mới đem thứ cầm
trong tay đưa cho cô xem.

Là ảnh chụp của bọn họ.

Tằng Tuấn cho ảnh vào trong album.Trí nhớ của anh rất tốt, mỗi một tấm đều được sắp xếp theo đúng thời gian trình tự diễn ra.

Lâm Uyển tay chống cằm xem ảnh, xem xong, cô lại nhẹ nhàng hỏi anh: “Tằng
Tuấn, lần sau chúng ta đưa con đi chơi cùng có được không?”

Tằng Tuấn nắm tay cô rồi áp lên mặt mình, dịu dàng đáp: “Được.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.