Thoáng chốc tất cả đều yên tĩnh, 3 đôi mắt chăm chú dò xét Quản Mục Đông. Bệnh khó nói? Nhìn thân thể anh ta(nó-anh ấy) khỏe mạnh, sắc mặt bình thường thì sẽ có bệnh gì khó nói chứ? Một chút triệu chứng cũng không có mà!
Trạm Tâm Luân cũng rất kinh ngạc. Ở chung với anh, nói chuyện phiếm với anh, không cảm thấy chỗ nào của anh có vấn đề mà? Là bệnh gì do di truyền
hay là bệnh nan y?
Quản Mục Đông mở cửa xe của ghế lái phụ, để
Trạm Tâm Luân lên xe. Quản Trình Hoằng nhịn không được hỏi: “Anh, anh có bệnh gì không tiện nói ra hả? Sao chưa từng nghe anh nói qua?”
“Ờ.” Quản Mục Đông thong thả ung dung nói: “Ý anh là anh có『 album』DVD của CSI****.”
**** CIS: Crime Scene Investigation (Tạm dịch là đội điều tra hiện trường):
là một series phim truyền hình nổi tiếng về thể loại hình sự, đoạt giải
Emmy của hãng phim CBS. Phim Đội Tuần Tra Hiện Trường có số lượng 79,9
triệu khán giả ở Mỹ và 2,5 tỉ khán giả tại 48 quốc gia. CSI trở thành
series phim truyền hình ăn khách nhất tại Mỹ và nhiều nước trên thế
giới.
Thật là nhạt nhẽo, đến chết, mà! Cô Quản trố mắt, Quản
Trình Hoằng cười ha ha, mà Quản Mục Đông thì đạp chân ga, xe chạy như
bay, để lại một tràn cười sang sảng, đem lời trách mắng của cô mình để
lại phía sau: “Tiểu tử thối! Con trở lại đây nói rõ ràng cho ta!”
“Thật xin lỗi, cô tôi nói hơi nhiều, gây phiền nhiễu cho cô rồi.”
Trạm Tâm Luân lắc đầu: “Không đâu, cô anh rất có sức sống, nói chuyện phiếm với cô rất vui vẻ.”
Anh nghiêng đầu nhìn nụ cười lúc ẩn lúc hiện của cô: “Hơn nữa nghe phán đoán lung tung của cô tôi, rất buồn cười phải không?”
“Không có. . . . . .” Cô không nhịn không được bật cười, vội vàng bổ sung:
“Tôi không phải cười anh, là vì cô anh nói chuyện rất thú vị. Tình cảm
giữa anh và người nhà rất tốt, tôi rất hâm mộ.”
“Thật sự không phải là cười tôi?”
“Ừhm, thật.”
“Vậy cô nói con người tôi không tệ, rất hài hước, cũng là thật?”
Cô mỉm cười: “Đúng vậy, đều là thật.”
“Tôi cũng vậy cảm thấy con người cô không tệ, mặc dù có chút quái lạ, câu
nói viết di chúc kia cũng thật sự dọa tôi, chỉ có điều sau đó ngẫm lại,
kỳ thật rất thú vị, cũng được gọi là sự hài hước.” Cô hùng hồn phân trần với mẹ và dì Lưu, khiến anh ngạc nhiên, trong điện thoại phân tích dài
dằng dặc, làm anh kinh ngạc thêm đến mức không thể phản bác được, anh
nghĩ, tài ăn nói của cô tốt như vậy, chắc là người thông minh cơ trí?
Nhưng lại yêu cầu giặt sạch giày cho một tiểu lưu manh vừa rất dũng cảm
gan dạ, anh nghĩ tới liền thấy buồn cười.
Thế nhưng khi cô và cô
anh nói chuyện phiếm, cô nở nụ cười, nét mặt dịu dàng đơn thuần, giống
như cái gì nhen nhóm thiêu đốt trong lòng anh, trong lòng cảm thấy ấm áp dễ chịu.
Cô là một cô gái tốt, mặc dù có chút quái lạ, chỉ là sự rất quái lạ đối với tính khí của anh, lúc trước hẹn cô cũng không
nghiêm túc lắm, bị từ chối cũng không sao cả, hiện tại anh thật sự muốn
hẹn cô, muốn luôn nhìn thấy cô. . . . . . Cô thì sao? Nhận xét suy nghĩ
về anh như thế nào? Anh mỉm cười nói: “Xem ra, chúng ta đều có thiện cảm với nhau.”
“Đúng vậy đó.” Tim cô đập thình thịch, quay đầu thưởng thức phong cảnh ngoài xe. Anh ta muốn nói gì?
“Vậy có muốn qua lại thử với nhau không?”
“Không cần thiết chứ?” Có chút cảm tình thì phải tới lui qua lại? Biết lại không nhiều lắm, vẫn còn quá sơ sài.
“Ặc, sao cô lại lập tức từ chối tôi?”
Vẻ mặt như bị thương của anh làm Trạm Tâm Luân cười: “Thật xin lỗi, thành
thật mà nói, tôi đi xem mắt chỉ vì ứng phó với mẹ tôi, tôi không muốn
kết hôn, cũng không muốn quen bạn trai.”
“Một chút cũng không suy nghĩ sao?”
“Quen bạn trai cực kỳ phiền toái, phải dành thời gian cho anh ấy, phải hẹn
hò, phải nói chuyện điện thoại, phải duy trì tình cảm, phiền toái nhất
chính là,” Cô cau mày: “Ra ngoài phải tô son điểm phấn, đàn ông đều
thích bạn gái mình xinh đẹp đẽ, anh có biết trang điểm tốn rất nhiều
thời gian không?”
Nhìn cử chỉ cau mày của cô, giống như muốn cô
trang điểm không bằng muốn cô nhảy sông tự vẫn, anh mỉm cười: “Nhưng là
cũng có chỗ lợi, muốn làm cái gì cũng có người làm cùng, có thể cùng đi
ăn, kết bạn cùng đi du lịch, trong cuộc sống gặp phải chuyện không vui,
có thể an ủi, che chở lẫn nhau. . . . . .”
Cô lắc đầu: “Vẫn cứ là một mình thoải mái tự tại.”
“Nhưng hai người thì càng thêm vui vẻ.”
“Đợi đến lúc gây gổ cãi nhau, bực tức và buồn phiền cũng nhiều hơn.”
Anh lại cười: “Thật sự không cân nhắc? Hiếm thấy chúng ta cũng cảm thấy đối phương không tệ, cô không cho rằng đây là duyên phận sao?”
Cô
chần chừ, chưa có ai ở trước mặt tỏ ý thích cô như vậy, cô có chút hư
vinh, có chút dao động. Có nên đồng ý không? Anh ta khôi hài hiền lành, ở cùng với anh rất vui vẻ, nhưng suy cho cùng hai bên biết nhau cũng
không nhiều lắm, cứ như vậy qua lại, hình như có chút tùy tiện.
“Nói sau nhé!” Cô vẫn mỉm cười lắc đầu.
Quản Mục Đông có chút thất vọng: “Vậy chí ít cũng là bạn bè, có thể chứ?
Chúng ta trao đổi MSN, tài khoản của cô là gì? Có chơi Facebook không?”
“Facebook?”
“Cô không biết sao? Trang web kết giao bạn bè gần đây rất thịnh hành, có rất nhiều trò chơi. . . . . .”
Bọn họ trò chuyện suốt quãng đường, trong lúc đang nói chuyện thì đã đến
trước cửa nhà họ Trạm, Trạm Tâm Luân xuống xe: “Cám ơn anh đã đưa tôi
về.”
Quản Mục Đông chuyển xe đạp của cô ra khỏi xe, vừa đưa cho
cô bánh nướng và sữa đậu nành vừa mua lúc nãy: “Cái này cho cô.” Thấy cô lại lắc đầu, anh than thở: “Cô chỉ biết lắc đầu ư? Nói cái gì với cô,
cô cũng lắc đầu, phải hỏi cô chuyện gì thì cô mới có thể gật đầu?”
Cô cười, anh kiên trì đưa bữa sáng cho cô: “Cô ăn điểm tâm xong, ngủ thêm
một chút. Nhớ nhai kỹ nuốt chậm, để dạ dày hấp thu tốt hơn. Tốt nhất ngủ quá mười hai giờ trưa, để cho cơ thể hoàn toàn nghỉ ngơi, hậu quả của
việc thức đêm sẽ ít hơn.”
Anh mỉm cười nhìn cô.”Có sẵn lòng cho tôi MSN của cô không? Nói không cho cũng không sao, tôi sẽ không mang đồ ăn sáng trở về.”
Cô bị chọc cười: “Lần đầu tiên khi tôi đưa Cẩu Kỷ đến khám, lưu lại dữ liệu, email đó chính là tài khoản của tôi.”
“Ừhm, tôi về nhà sẽ thêm cô ngay.” Anh vẫy vẫy tay với cô: “Tôi đi đây, cô nghỉ ngơi sớm một chút đi!”
Anh nhìn cô bước vào nhà, đóng cửa lại, mới lái xe đến phòng khám.
Cô thừa nhận có cảm tình với anh, nhưng chỉ chịu làm bạn bè, là dè dặt cẩn trọng sao? Không, cô không hề có vẻ sợ hãi khi đối mặt với tiểu lưu
manh, anh không cho rằng cô sẽ ngại ngùng trong phương diện tình cảm, cô cũng nói rất rõ ràng — cô không muốn kết hôn, không cần bạn trai, anh
bị từ chối rồi sao? Được, bị từ chối cũng được, anh sẽ không dây dưa
không rõ, chỉ có điều ở trước cửa nhà cô, anh kỳ thực vẫn muốn thử hẹn
cô lần nữa, thấy rõ vẻ mặt mệt mỏi, ánh mắt hoảng hốt của cô, càng khiến lời nói của anh nuốt ngược trở về. Cô quá mệt mỏi, anh không thể tiếp
tục làm phiền cô nữa.
Có phải tác giả thường xuyên phải thức đêm
hay không? Như vậy rất có hại cho cơ thể, xem ra cô rất mệt mỏi rất yếu
ớt, anh muốn âu yếm ôm lấy cô, theo cô vào nhà, nấu cháo cho cô ăn, nhìn cô nằm ngủ. . . . . . Anh cười khổ, người ta đã từ chối anh, thế nhưng
anh lại ảo tưởng chăm sóc cô, thật ngu xuẩn.
Anh chỉ sợ bản thân mình sẽ ngày càng thích cô hơn . . . . .
Đến phòng khám, vẫn chưa tới giờ mở cửa khám bệnh, Quản Mục Đông vừa tuần
tra những vật nuôi trong viện, vừa lấy ra điện thoại bấm số, A Ma lượn
lờ bên chân anh.
Điện thoại nối máy, một giọng nói khàn khàn thô lỗ vang lên.”Alo?”
“Anh Quang, là em.”
“Ờ, là đại bác sĩ Quản hả!” Quang ca cười nhẹ: “Cậu mà lại gọi điện cho tôi, thật hiếm thấy. Có chuyện gì?”
“Không có chuyện gì thì không thể gọi sao?”
“Không phải là không thể gọi, mà là không hy vọng cậu gọi đến. Anh hi vọng
chúng ta liên lạc với nhau càng ít càng tốt, trừ khi cần thiết, anh sẽ
không tìm cậu, hi vọng cậu cũng thế.”
Có lúc, chỉ muốn nhờ anh ấy một chút, cứ như bạn bè. . . . . . Quản Mục Đông không nói ra, bởi vì
trong lòng anh rất rõ, nói những lời này, chẳng khác nào phụ lòng bảo vệ của anh Quang vất vả giúp anh thoát khỏi tổ chức.
Khi anh lên
cấp 3, cha mẹ qua đời, cô đem anh và em trai đến ở cùng. Anh học tập nổi trội, đầu lại nhỏ, thường bị bạn bè ức hiếp, có mấy người bạn luôn che
chở cho anh, anhvà họ trở thành bạn tốt, sau này có một người trong đám
bạn mời bọn họ gia nhập làm thuộc hạ của đại ca nào đó, anh không nói
hai lời liền gia nhập, tự cho là mình tìm được nơi mình thuộc về, có một đám huynh đệ tốt, về sau mới biết vị đại ca này là xã hội đen làm ăn
phi pháp.
Lúc ấy anh nghĩ, xã hội đen thì thế nào? Bọn họ đối xử
tốt với anh, có nạn cùng chịu, sau này không ai dám ăn hiếp bắt nạt anh, xã hội đen thì có cái gì không tốt? Anh Quang lúc ấy vẫn là đường chủ,
thấy thuộc hạ tiếp nhận loại người thư sinh như anh, cực kỳ không tán
thành, mấy lần ám chỉ anh chỉ giỏi đọc sách, anh nghe thấy không phục,
để tỏ lòng cùng với mọi người là huynh đệ, còn gạt cô đi xăm mình với
đám bạn. . . . . . Bây giờ nghĩ lại, thật là hối hận.
Cho đến khi anh lên cấp 3, phát hiện em trai nhỏ hơn anh 3 tuổi bị bạn chí cốt của
anh dụ dỗ hút thuốc phiện, anh mới tỉnh ngộ — xã hội đen cuối cùng vẫn là xã hội đen. Anh muốn thoát thân, đám bạn cho rằng anh không có nghĩa khí, mang anh ra đánh một trận, không cho anh rời khỏi.
Anh
Quang ra mặt bảo vệ anh, không cho phép bất kỳ kẻ nào ức hiếp anh, để
anh tự do rời khỏi, nhưng mấy người “bạn chí cốt” ngày xưa của anh không chịu buông tha anh, liên tục tìm tới em trai anh, em trai anh vì thế
nên mới bị nghiện thuốc trong nhiều năm, mãi đến hai năm trước mới hoàn
toàn bỏ hẳn, những người bạn kia cũng vì liên quan tới nhiều chuyện
phạm pháp nên phải vào tù, anh em bọn họ rốt cuộc cũng có ngày tỉnh táo.
Anh cảm thấy hổ thẹn với em trai, cảm kích anh Quang, chính vị đại ca này
đã cho anh em bọn họ cơ hội làm lại cuộc đời, cho nên chỉ cần không liên lụy tới em trai, anh có thể làm bất cứ chuyện gì, anh Quang có gì cần
anh giúp, anh cũng không từ chối.
“Hiện tại đúng là có chuyện
không thể không nói. Sáng hôm nay em gặp được hai người. . . . . .” Quản Mục Đông miêu tả sơ lược hình dáng của hai tên côn đồ mà anh gặp ở chợ: “Bọn họ ngăn bạn em lại, ở trên phố bắt chẹt vơ vét tài sản của cô ấy,
còn tự xưng là người của anh, em nghĩ nên để cho anh biết —.” Anh
Quang chán ghét nhất là thuộc hạ của mình bày ra những mánh khóe thủ
đoạn này nhất, như vậy sẽ giúp anh ta loại bỏ phần tử thối nát, cũng xả
giận thay Trạm Tâm Luân.
“Bạn gì?”
“Cô ấy là. . . . . . người mà em quen biết lúc đi xem mắt lúc trước.”
“Ờ?” Anh Quang nổi lên hứng thú: “Được, nếu như người phụ nữ của cậu bị ức hiếp, anh sẽ đặc biệt dặn dò xử lý.”
“Cô ấy không phải người phụ nữ của em. Cô ấy không có hứng thú với em.”
Haizz, thật thất vọng. Quản Mục Đông đi ra cửa chính, mở cửa xe, lấy đồ ở chỗ ngồi phía sau ra, đem vào nhà.
“Tại sao?”
“Em đâu biết tại sao, có thể em không phải là loại cô ấy thích.”
“Nếu người ta không thích cậu, hà cớ gì phải ra mặt giúp cô ta?”
“Cô ấy gặp nguy hiểm, em đương nhiên phải giúp đỡ, hơn nữa, việc anh kiêng
kỵ nhất chính là thuộc hạ làm mấy chuyện như vậy, em gặp, đương nhiên
phải báo cho anh. . . . . . Tuy chúng ta rất ít khi gặp mặt nhưng vẫn là bạn bè.”
“Có những lời này của cậu là đủ rồi.” Anh cười nhẹ: “Cần gì cứ nói cho anh biết, đừng khách khí, cậu giống như con trai tôi –“
“Anh chỉ lớn hơn em mười ba tuổi, đừng dùng giọng điệu của người cha già nói chuyện được không?”
“Anh nhìn cậu lớn lên, hơn mười ba tuổi cũng đủ làm ba cậu rồi. Chị dâu cậu
cũng rất quan tâm đến cậu, hai hôm trước nói tới việc cậu vẫn chưa kết
hôn, cô ấy nói muốn giới thiệu đối tượng cho cậu.”
“Cảm tạ, không cần đâu.” Hiện nay anh chỉ có hứng thú với Trạm tiểu thư.
“Thật sự không cần? Đối phương là phó giám đốc của công ty mậu dịch, dung mạo rất xinh đẹp, tính tình phóng khoáng cởi mở, hẳn là sẽ hợp với cậu–“
“Thật sự không cần mà.”
“Chẳng lẽ cậu vẫn chưa buông tha cho cái người phụ nữ không thích cậu sao?”
“Em — Ah?” Sau chỗ ngồi túi đồ, Quản Mục Đông nhặt lên, là cá bào Katsuobushi* mà Trạm Tâm Luân mua hồi sáng.
*: Cá bào Katsuobushi là nguyên liệu chính cho nước dùng dashi, một loại
nước dùng cơ bản để nấu để nấu súp miso shiru, súp ozouni, hay dùng nêm
nếm trong nhiều món ăn khác của Nhật Bản. Cá bào Katsuobushi cũng có thể ăn liền (cá đã được bào mỏng và sấy chín) là món không thể thiếu khi ăn bánh xèo Nhật Bản, bánh bạch tuộc Takoyaki
“Sao vậy?”
“Em mới vừa lái xe đưa cô ấy về nhà, Cá bào Katsuobushi mà cô ấy mua đã rớt sau ghế ngồi.” Đại khái là về đến nhà cũng không kiểm tra, chắc cô ấy
quá mệt mỏi nên vẫn chưa để ý.
“Mục Đông, ” Nghe thấy giọng điệu khác thường của cậu ta, anh Quang nghi ngờ hỏi: “Cậu đang cười sao?”
“Hửm? Đúng vậy, em cảm thấy rất thú vị, cô ấy rớt đồ cũng không phát hiện.”
Phải đem đồ trả lại cho cô ấy, phải đưa trực tiếp sao? Không biết cô ấy
đã ngủ chưa? Hay là nên gọi điện thoại trước rồi mới đem đồ đến. . . . . .
“Cậu chắc sẽ không vì có cớ tìm cô ấy, mà vui mừng đó chứ?”
“Sao có thể như vậy được? Em chỉ muốn trả đồ cho cô ấy. Em là cái loại đàn
ông sẽ vì một bịch cá bào Katsuobushi mà hưng phấn sao?” Anh cười, cực
kỳ hứng thú nói: “Em phải gọi điện cho cô ấy, cúp máy trước.”
“Này –” Thật sự không có sao?