Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Chương 20: Phí qua đêm tôi sẽ thay anh trả



“Anh rất không. . . . . !”

Lời còn chưa dứt hoàn toàn, cô liền bị anh túm lên từ trên mặt đất, hơi thở bá đạo đánh tới, thân hình to lớn ngạo nghễ đè lên trên người cô.

Trong phút chốc anh bổ nhào tới trước mặt cô, áp sát lên cơ thể trần truồng, hai bên mềm mại đẫy đà phía trên cư nhiên ma sát với từng thớ thịt trên lồng ngực anh.

Lôi Kình mím môi, sờ lên trên cặp mông tròn trịa, cô gái nhỏ đáng ghét này, cư nhiên làm cho máu trong người anh cũng bắt đầu sôi trào.

“Như thế nào mới bằng lòng đem băng ghi hình trả cho tôi? Hoặc là, anh căn bản cũng không có? Anh đang gạt tôi?”

Tô Lạp đề phòng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, nếu như anh ta lừa cô, chẳng phải là rất thua thiệt sao? Cẩn thận vẫn hơn.

“Cô ở đây hoài nghi lời tôi nói?” Lôi Kình nghiêng người liếm lên chiếc cổ trắng nõn của Tô Lạp.

Tô Lạp bị hành động của anh làm cho cả người run rẩy không dứt, cơ thể theo sự đùa cợt của anh rung lên từng hồi, nhắm mắt lại thật chặt, bàn tay vô lực đẩy lồng ngực mạnh mẽ của anh ra, “Đừng như vậy có thể hay không? Chúng ta quan hệ thế nào cũng không có, nếu không để tôi đi tìm cô gái hôm qua, cho cô ấy đi với anh, chi phí qua đêm sẽ thay anh trả…………”

“Cô coi tôi là cái gì hả?”

Anh cơ hồ muốn nổi điên, nếu nói cô gái này ngu ngốc, có lúc còn rất biết vì bản thân mình mà tính toán, nếu nói cô rất thông minh, tuyệt đối đừng nên đề cập tới, chẳng lẽ cô không nhìn ra được, anh không thiếu tiền sao?

Thiếu hụt duy nhất chính là, cô gái này đùa giỡn với anh vào đúng cái ngày anh phải chịu đựng cảm giác tội lỗi khi giết chết chính đứa con của mình, ai bảo cô xui xẻo, đêm đó gặp phải anh!

Trò chơi đen tối, không có cô còn gì là đặc sắc?

Vừa dứt lời, cửa thang máy “ding” một tiếng mở toang.

Lôi Kình vừa dừng lại động tác, thật là đáng chết, anh cư nhiên hoàn toàn bị mê hoặc bởi hương thơm trên tóc cô trong khi đang nổi giận.

Tròng mắt lạnh lùng, sắc bén như chim Ưng lộ ra hơi thở nguy hiểm, đồng loạt quét qua những người đang đứng ở bên ngoài.

Chỉ thấy bọn họ liền ngoan ngoãn quay đầu đi.

Tô Lạp trên mặt đỏ bừng một mảng, bên ngoài thật là đông, nhiều người như vậy nhìn thấy cơ thể trần trụi của cô, vèo một cái, đầu rúc vào trong ngực Lôi Kình, tuy là không muốn, nhưng mà giờ phút này không ai có thể giúp cô rồi.

Đưa tay dùng sức nắm lấy nếp áo sơ mi của Lôi Kình, cô khe khẽ nói, “Đừng cử động, che lại, che lại cho tôi.”

Lôi Kình bị hành động bất ngờ của cô làm giật mình, cô không phải rất sợ anh sao?

Cúi đầu nhìn cơ thể đang dựa vào mình, anh nhặt chiếc khăn tắm bị rơi ở giữa hai người lên, quấn quanh người Tô Lạp, vòng tay qua eo ôm lấy cô.

“Anh muốn làm gì?”

Tô Lạp bị anh ôm vào trong ngực khẽ vấp chân, liền mất kiểm soát, theo bản năng ôm lấy cổ của anh, mặt cô đụng phải chiếc cằm cương nghị phía trước, cọ xát làm mặt đỏ tới tận mang tai.

Lôi Kình bước ra khỏi thang máy, nghe cô nói liền dừng lại, “Đối với sự chủ động ôm ấp của cô, tôi chỉ có thể ghét bỏ hoặc là tiếp nhận, cô muốn tôi ôm khư khư cô ở trong thang máy cho người ta xem?”

“Đừng! Ngàn vạn đừng!”

Tô Lạp bả vai run lên, hai tay phe phẩy qua lại trước mắt anh, liền cúi đầu, thôi, ghét bỏ cái gì cô không ngại, cũng không quan tâm, nghe tai trái cũng qua tai phải rồi ra ngoài, việc chính yếu là phải đi ra khỏi nơi này.

“Vậy thì câm miệng, nếu như muốn đi ra ngoài.”

Dứt lời Lôi Kình ôm nửa tấm thân trần của Tô Lạp đi ra đại sảnh.

“Tổng giám đốc tốt lành.” Nữ nhân viên lễ tân cùng quản lý đại sảnh rối rít cúi người cung kính chào.

“Ừm! Đi vào giải quyết một chút, nếu như ngày mai báo chí có tin tức gì không tốt, anh lãnh hậu quả.” Dứt lời, anh ôm Tô Lạp sải bước hướng cửa khách sạn đi thẳng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.