Một châm vào huyệt Dương Bạch, một châm vào huyệt Giáp Xa, một châm vào huyệt Hạ Quan.
Ba châm, Tần Vô Song chỉ dùng ba châm, hiệu quả nhanh chóng, Tần Liên Sơn giảm bớt đau đớn.
– Hảo tiểu tử, chiêu thức ấy là học từ đâu?
Tần Liên Sơn vui ra mặt, nhi tử thật đúng là khiến hắn kinh hỉ liên tục a.
– Ở Võ Đồng Viện nhiều năm như vậy, không học được gì nhưng thượng vàng hạ cám y kinh là coi không ít, cũng học được chút bề ngoài.
Tần Vô Song khiêm tốn nói.
Tần Tứ Hỉ cười ngây ngô nói:
– Học sơ sơ mà lợi hại như vậy, thiếu gia thật sự là ngút trời kỳ tài.
– Tứ Hỉ, chuyện này, cần giữ bí mật.
Tần Liên Sơn cẩn thận phân phó.
– Vâng!
Châm cứu một lát, Tần Vô Song lúc này mới thu châm, nói:
– Phụ thân, về sau mỗi ngày châm hai lần, mấy tháng sau khỏi hẳn.
Tần Vô Song trong lòng dĩ nhiên có chủ ý, hắn quyết định cho phụ thân tu luyện Dịch Cân Kinh.
Hiện tại khó xử là, như thế nào đem Dịch Cân Kinh giao cho phụ thân, mà không gây hoài nghi? Dù sao Dịch Cân Kinh là một bộ võ học kỳ điển, chỉ sợ còn hơn một môn võ điển của Bách Việt Quốc. Võ điển khác biệt như vậy, không có xuất xứ, như thế nào có thể ứng phó phụ thân.
Sau một đêm, Tần Vô Song lập tức có ý tưởng. Bất quá ý tưởng này, hắn cũng không vội thực thi. Bởi vì hiện tại thực thi, liền để lại dấu vết.
Như thế mỗi ngày hai lần, châm cứu cho phụ thân. Liên tiếp một tháng sau, vào một ngày luyện công buổi sáng trở về, Tần Vô Song kích động đi tìm phụ thân.
– Vô Song, có việc gì à?
– Phụ thân, ta sáng nay ở Đại Thương Sơn luyện công, nhặt được một quyển da dê, thỉnh lão nhân gia ngài xem qua. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Tần Vô Song đem quyển da dê đã chuẩn bị từ lâu trình lên.
– Ân?
Tần Liên Sơn cầm lấy, vừa mở ra, sắc mặt khẽ biến, càng đọc, sắc mặt cũng càng ngày càng kích động, đến cuối cùng, tay không nhịn được có chút run rẩy.
– Vô Song, ngươi làm sao nhặt được?
Tần Liên Sơn cuộn tấm da lại, khẩu khí khẽ run hỏi.
– Ở một nơi hẻo lánh.
– Thiên ý! Thật sự là thiên ý!
Tần Liên Sơn kích động vô cùng, gắt gao nắm chặt cuộn da dê:
– Vô Song, quyển này ghi lại chính là một môn võ học bảo điển rất thâm ảo. Mà đây chính là cái Tần gia còn thiếu! Ngươi nói, có phải là ông trời muốn giúp Tần gia hưng thịnh?
– Phụ thân, quyển này nói, phá rồi sau đó lập, tẩy tủy phạt mao, thoát thai hoán cốt! Có phải hay không phiêu lưu quá lớn?
– Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con? Phàm là người luyện võ đến đỉnh phong, ai không phải mạo hiểm?
Tần Liên Sơn ngữ khí thâm trầm.
– Phụ thân, ý của ngươi là?
– Vô Song, phụ thân thật cao hứng, ngươi đã lớn rồi. Tình cảnh của chúng ta, ngươi cũng rõ ràng. Còn hơn một năm nữa, Gia tộc Luận phẩm phải cử hành. Tần gia nếu muốn bảo trụ cái danh ngạch hàn môn, phụ thân không thể không mạo hiểm. Này công pháp, nhìn qua đều không phải là chuyện bịa…
Đây đúng là điều Tần Vô Song muốn thấy, phụ thân đã quyết định chủ ý, Tần Vô Song khẩu phong vừa chuyển, trầm ngâm nói:
– Phụ thân, ngài trong cơ thể thực khí hỗn loạn, nếu công pháp thật có thể tẩy tủy phạt mao, phá rồi sau đó lập, ngược lại là nhất cử lưỡng tiện.
Tạ ơn thiên địa, việc này mặc dù không tính là thiên y vô phùng, nhưng ít ra không có dấu vết gì rõ ràng, Dịch Cân Kinh một khi bắt đầu, chẳng những có thể giúp phụ thân hoàn toàn giải trừ bệnh căn, đồng thời cũng cải tạo kinh mạch, thoát thai hoán cốt, từ nay về sau tu luyện tốc hành.
Có lẽ, đây là trợ giúp tốt nhất cho phụ thân đi.
Tần Vô Song ra khỏi phòng, trong lòng có nhiều cảm xúc. Có Dịch Cân Kinh, nhiều nhất là ba năm, ít nhất trong phạm vi quận La Giang, quý tộc lão gia từ nay về sau bị phụ thân bỏ xa!
Thời gian thấm thoát, đảo mắt liền đến năm mới.
Đầu năm tế tổ là truyền thống mấy trăm năm của Tần gia. Tần Liên Sơn mang theo một tử một nữ, đi vào Tổ đường phía trên, thân thủ bày ra hết thảy cống phẩm, điểm dâng hương chúc.
– Tổ tông ở trên, con cháu bất hiếu Tần Liên Sơn, mang cùng tử một nữ, dập đầu trước liệt tổ liệt tông.
Ba quỳ chín lạy xong, Tần Liên Sơn lại nói:
– Tổ tông có linh, Gia tộc Luận phẩm còn một năm là cử hành. Thỉnh tổ tông phù hộ Liên Sơn, trong một năm, thăng lên Chân Võ Cảnh Nhị đẳng, bảo vệ địa vị Tần gia quý tộc…
Chạn võ cảnh Nhị đẳng?
Tần Vô Song cười thầm, mấy tháng nay, phụ thân tu luyện Dịch Cân Kinh rõ ràng đã tiến vào quỹ đạo, hình thành tuần hoàn phi thường lý tưởng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong một năm, Chân Võ Cảnh Tam đẳng cơ bản là có thể bỏ túi.
Vận khí tốt, Tứ đẳng cũng có khả năng!
Chẳng qua mấy cái tình huống này, hắn cũng chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, lại không thể nói ra. Đang lúc suy nghĩ, Tần Liên Sơn gọi:
– Vô Song, ngươi đi tới, hướng liệt tổ liệt tông thề, nói lên chí nguyện to lớn.
Tần Vô Song không dám chậm trễ, cung kính tiến lên:
– Tổ tông ở trên, con cháu đời sau Vô Song kính báo. Thân là con cháu Tần gia, một thân ngơ ngác ngông nghênh, không sợ cường quyền, không sợ khi dễ, không thuận theo quyền quý, không thỏa hiệp hào môn, mặc dù biển lửa đốt người, chỉ bằng hai nắm đấm đánh ra một mảnh trong sáng Càn Khôn; chẳng sợ núi đao biển dầu, đều có chí khí Khí Trùng Tinh Hà! Nói ngắn lại, ta con cháu Tần gia, tuyệt không làm kẻ nhát gan, tuyệt không chấp nhận ở phía sau! Chỉ còn một hơi thở, thề phải dẫn dắt Tần gia huy hoàng, nâng cao vị trí!
Một lời tuyên ngôn, nói năng có khí phách, nói đến Tần Liên Sơn gật đầu không ngừng, cảm thấy vui mừng. Tần Tụ sắc mặt cũng vui mừng.
Đệ đệ, cuối cùng cũng trưởng thành!
– Vô Song, Gia tộc Luận phẩm chỉ còn một năm, một năm này có lẽ rất gian nan. Những kẻ ham muốn Tần gia chắc chắn sẽ có động tĩnh. Ngươi cần phải cẩn thận đề phòng mới được.
Tần Liên Sơn ân cần nói.
Với thực lực hiện tại của Tần Vô Song, đất quận La Giang này đã là quá nhỏ, tất nhiên là không cần lo lắng. Ngược lại là hỏi:
– Phụ thân, muốn danh ngạch hàn môn của chúng ta rốt cuộc có mấy nhà?
Hai phụ tử trở lại trang viên, đàm luận cho ra đầu đuôi gốc ngọn.
Theo phụ thân nói, có tư cách đoạt được danh ngạch hàn môn của Tần gia tổng cộng có ba nhà. Tiệm bán thuốc có Ngưu chưởng quỹ ở Đồng trấn. Nhà này Tần Vô Song không lạ lẫm, đứa con răng hô kêu Ngưu Đấu, lúc còn ở Võ Đồng Viện không ít lần làm trái Tần Vô Song.
Còn có hai nhà, kỳ thật đều là đại gia tộc thông gia ở quận La Giang. Đều là đại thương nhân, tài sản hùng hậu, tiền tài nhiều hơn, có cái xuất thân thấp hèn, thiếu một cái danh hiệu quý tộc, cho nên xã hội địa vị không cao.
Trong đó có hy vọng nhất là Cổ gia quận La Giang, quan hệ thông gia với Hứa gia. Ở quận La Giang kinh doanh tơ lụa, sinh ý làm được rất lớn. Hứa gia bàn tính cách đối phó Tần gia, chắc chắn là muốn giúp Cổ gia tranh giành địa vị hàn môn.
Thế giới này được cấu thành bởi địa vị, từ cao đến thấp, phân biệt linh, võ, sĩ, thứ, dân, nô.
Linh, nghe nói chỉ là vùng đất Linh Giới mờ ảo khó tìm. Tương truyền, ngoài thế tục còn có một cái Linh Giới, bên trong Linh Giới tồn tại vô số cường đại, những cường giả này, mới là chúa tể đích thực của vũ trụ.
Bất quá truyền thuyết là truyền thuyết, rốt cuộc có hay không tồn tại Linh Giới, đối với rất nhiều người mà nói, còn là một bí ẩn.
Võ, không phải chỉ những gia tộc luyện võ tầm thường, mà là chỉ Chân Võ Thánh Địa thần thánh. Nghe nói, mỗi quốc gia đều có võ thánh địa của riêng mình. Trong này mỗi người đều là tuyệt thế võ giả, đều là người thống trị quốc gia, là các nhân tài hoàng gia chọn lựa.
Có thể nói, Chân Võ Thánh Địa là đỉnh phong tồn tại thực sự ở thế giới này.
Sĩ, là chỉ sĩ tộc quý tộc, là quý tộc thượng phẩm, tổng cộng phân ba đẳng, từ trên xuống theo thứ tự là Vương tộc, đại phiệt, thế gia.
Thứ, là chỉ thứ tộc quý tộc, là loại hạ phẩm quý tộc, cũng chia ba đẳng, từ cao xuống thấp phân biệt là hào môn, vọng tộc cùng hàn môn.
Dân, hiển nhiên là chỉ bình dân, chính là nông, công, thương.
Cho nên nô, là chỉ người hoàn toàn không có tự do, là nô lệ của quý tộc, là tầng dưới chót nhất.
Bình dân cùng nô lệ, chiếm tuyệt đại đa số trong dân cư.
Sĩ, thứ hai tộc thì cấu thành giai tầng thống trị chủ yếu.
Đương nhiên, Tần gia nằm ở tầng dưới chót, trên danh nghĩa là giai tầng quyền quý, Trên thực tế bởi vì gia tộc thế lực quá yếu, kỳ thật đã bị tách ra ngoài giai tầng quý tộc.
Nếu không phải như thế, Cẩu Thánh chỉ có xuất thân bình dân, làm sao dám chẳng kiêng nể tới cửa ra oai?
– Phụ thân, ngươi nói Linh Giới thật tồn tại sao?
Tần Vô Song tò mò hỏi.
– Tổ tiên chúng ta vẫn có nghe đồn, nói Linh Giới xác thực là có tồn tại. Hơn nữa Tần gia, vốn là cùng Linh Giới có chút quan hệ. Bất quá cũng mấy trăm năm, rốt cuộc có hay không vi phụ cũng không rõ lắm.
Tần Liên Sơn thở dài.
– Nếu có thể đi tìm hiểu khắp nơi, gặp được một hai cường giả Linh Giới, vậy là tốt rồi.
Kiếp trước Vũ Tinh Hà không thể tiến sâu vào con đường tiên thiên, bởi vậy rất muốn hướng tới đẳng cấp cao ở thế giới này.
Dù sao hắn lúc ấy đạt tới hậu thiên cực hạn, chỉ kém một bước là thành công, có thể nói cách tiên đạo đại môn, chỉ có vài bước thôi.
Nhưng một bước này, chung quy thời gian qua đi, sinh tử trong lúc đó, cũng đã cách một cái luân hồi.
May mắn chính là, thế giới lại có tin đồn về Linh Giới! Không có lửa làm sao có khói, Tần Vô Song thà tin rằng có. Linh Giới ở đây tương đương với cảnh giới mờ mịt khó tìm ở kiếp trước!
– Vô Song, ngươi không cần nghĩ loạn. Vi phụ đối với ngươi kỳ vọng, ngươi nên không quên?
Tần Liên Sơn không hy vọng nhi tử cả ngày suy nghĩ chuyện viễn tưởng, đưa ra cảnh cáo.
– Nhớ rõ, phụ thân hy vọng ta lấy được thành tích Võ đồng thượng phẩm.
Tần Vô Song còn thật sự hồi đáp.
– Cũng được, chỉ cần là Võ đồng thượng phẩm, kiên trì tu luyện, cuối cùng dù thế nào cũng có thể luyện đến Chân Võ Cảnh Tứ đẳng! Như vậy, cho dù Tần gia chúng ta thất thế, cũng có được tôn nghiêm trong một ngày. Vô Song, ngươi phải nhớ kỹ trách nhiệm trên vai của mình a.
Tần Liên Sơn ngữ trọng tâm trưởng.
Nghe này khẩu khí, Tần Vô Song như thế nào thấy phụ thân đối với Gia tộc Luận phẩm sắp đến có vẻ không tin tưởng lắm, chẳng lẻ đã định bỏ cuộc, tái tranh thủ?
– Phụ thân, ý của ngươi là…
Tần Liên Sơn khẽ thở dài, trong mắt một đạo tinh mang hiện lên, khẩu khí kiên nghị:
– Vô luận như thế nào, ta sẽ toàn lực bảo vệ cái danh ngạch hàn môn Tần gia, nhưng là có vạn nhất! Ta là nói vạn nhất nếu giữ không được, Tần Vô Song ngươi nhất định phải thay phụ thân rửa sạch sỉ nhục.
Cái khí chất này nếu không thành công thì cũng thành nhân của quang côn.
– Phụ thân, ngươi cũng không tránh khỏi ý chí tinh thần sa sút đi? Nghe ngươi nói dường như giữ không được danh ngạch, ngươi liền định xả thân?
Tần Vô Song cười ha ha:
– Không phải còn hơn một năm sao chứ? Thời gian rất dài! Tần gia chúng ta thăng lên vọng tộc hào môn cũng được, huống chi chính là giữ cái danh ngạch hàn môn.
Tần Liên Sơn biết nhi tử thông minh sớm, cũng sớm quen khẩu khí ông cụ non này của hắn.
– Vô Song, vọng tộc, ít nhất phải có một cao thủ Chân Võ Cảnh Nhị đẳng tọa trấn. Mà hào môn, lại ít nhất cần cao thủ Chân Võ Cảnh Tứ đẳng tọa trấn! Tần gia chúng ta, đã bốn đời không có cao thủ quá Chân Võ Cảnh Nhị đẳng!
Tần Liên Sơn nhớ tới thời phát triển của tổ tiên, hiện giờ lại như vậy nghèo túng, ngay cả cái danh ngạch quý tộc thấp nhất cũng sắp khó bảo toàn, không khỏi cảm thấy chán ngán.
– Sự là do con người, phụ thân cũng đừng nghĩ nhiều. Đừng quên, có ta phụ tử cùng tiến trận, chưa chắc đã thua!
Nói xong, Tần Vô Song đứng lên, đi về phía hậu viện, miệng than thở nói:
– Ta đi luyện công.
Tần Liên Sơn nhìn bóng dáng nhi tử, có chút suy nghĩ. Con trai của hắn, thật đúng là nhìn không thấu. Nhỏ tuổi, trên người lại dường như bao phủ một tầng sương khói thần bí, làm cho mình nhìn cũng như lọt vào trong sương mù. Nghe khẩu khí hắn một bộ tiểu đại nhân tự xưng nam tử hán, không khỏi vi cười rộ lên.
Không hề nghi ngờ, đứa nhỏ này quả thật đáng giá cho mình ký thác hy vọng. Nhưng là, một năm ngắn ngủn, hắn lớn nhanh chóng, cũng còn chưa đạt được tới mức vì gia tộc phân ưu?