Bên trong đại viện công sở, hai vị sứ giả đến từ Chân Võ Thánh Địa đang cầm đọc một tờ tư liệu.
Người có bộ râu bạc buông tờ giấy, cười tủm tỉm nói:
– Hoàng Tổng quản, tất cả tư liệu về Hàn môn Tần gia đều ở đây.
– Ân…
Trung niên nhân mày kiếm trầm ngâm nói:
– Căn cứ tư liệu cho thấy, tổ tiên Tần gia là từ bên ngoài đến, tính đến nay đã có mấy trăm năm lịch sử. Căn cứ ghi lại, trăm năm trước Tần gia có rất nhiều đệ tử tinh anh mất tích, làm cho trong Gia tộc Luận phẩm bị thua, tụt xuống Vọng tộc, sau đó vài lần Gia tộc Luận phẩm, lại xuống tới Hàn môn. Nhìn cũng đủ biết, vụ mất tích này ảnh hưởng rất lớn đến Tần gia.
Ông râu bạc lão cũng gật đầu đáp lại:
– Nói đến cũng thấy kỳ quái, khi đó không có chiến tranh, cũng không có ôn dịch, mấy nhà ở quận La Giang cũng không ai mất tích, chỉ có mỗi Tần gia là biến mất hai mươi ba người, hơn nữa đều là tinh anh, chẳng lẽ không ly kỳ sao?
– Cái này không nói tới, mặc dù Tần gia lúc trước là Hào môn, nhưng chắc cũng không truyền lại võ điển trân quý gì, nếu không Tần gia trong hai lần Gia tộc Luận phẩm cũng không đến mức chật vật như vậy. Nhưng mà… Tần Vô Song hành động lại hoàn toàn không giống với người nhà Tần gia vài chục năm nay! Chu Trưởng lão, ngài luôn chú ý Tần Vô Song phải không? Ngài hiểu rõ hơn ta mà.
Chu Trưởng lão nghe nhắc đến Tần Vô Song, trên mặt nhất thời hiện lên ý cười thích thú.
– Hoàng Tổng quản, hai ta lần này được cắt cử đến quận La Giang giám sát Gia tộc Luận phẩm, cũng không nghĩ sẽ đào được một khối bảo thạch như vậy. Tiểu tử này, đừng nói Võ đồng ở quận La Giang, phóng nhãn ra khắp Nam Vân Châu, thậm chí cả Xích Mộc Lĩnh, chỉ sợ cũng kiếm không ra người thứ hai.
Trung niên nhân mày kiếm họ Hoàng này là người phụ trách cao nhất của Gia tộc Luận phẩm ở quận La Giang lần này, nghe Chu Trưởng lão nhận xét Tần Vô Song cao như vậy, gương mặt nghiêm túc cũng lộ ra nụ cười.
– Có Chu Trưởng lão canh chừng, ta cũng yên tâm. Một khối ngọc thô, cần phải được bảo vệ và mài giũa. Trước tiên cứ xem trận chiến tranh Hào môn lần này, Tần gia có thể làm ăn ra sao đã. Lại nói, hiện tại ở quận La Giang, mọi người đều cười nhạo chuyện Tần gia khiêu chiến Hứa gia. Dù sao, Hàn môn Tần gia có ít người thật…
Chu Trưởng lão cười sang sảng:
– Việc Thế gian biến ảo khó lường. Nguyên nhân chính là vì tất cả mọi người đều chê cười, lúc này mới càng đáng xem. Tình tiết thay đổi bất ngờ thì thú vị hơn chuyện bình thường nhàm chán chứ?
– Theo ngài thấy, Tần gia có mấy phần thắng?
– Nếu Hào môn Hứa gia không có át chủ bài gì chưa lật, Tần gia kỳ này chắc chắn thắng lớn!
– Thắng lớn?
Hoàng Tổng quản trở nên đăm chiêu:
– Hàn môn Tần gia thắng?
– Đúng vậy, Hàn môn Tần gia thắng!
Chu Trưởng lão ngữ khí kiên định lặp lại.
– Hào môn Hứa gia, có hai Đại Trưởng lão là Chân Võ Cảnh Tứ đẳng, Tộc trưởng Hứa Tam Lập cũng có tu vi Ngũ đẳng, trong tộc cao thủ như mây, không thể gọi là không mạnh! Hàn môn Tần gia chỉ có phụ tử hai người, có kỳ binh khác à?
Chu Trưởng lão thản nhiên cười:
– Kỳ binh, chính là Tần Vô Song! Lão phu bí mật điều tra được, trong yến tiệc sinh nhật Đạt Hề Nguyệt có hai người khách mời không đến dự tiệc. Người không đến có một là con cháu Thế gia quận khác, có tu vi Chân Võ Cảnh Tam đẳng. Hoàng Tổng quản biết người này vì sao không đến không?
– Vì sao?
– Kẻ này có bằng hữu cùng với Tần Vô Song phát sinh xung đột, sau lưng đánh lén Tần Vô Song, lại bị Tần Vô Song tùy ý đánh một chưởng làm cho nội thương trầm trọng… Ha ha, Hoàng Tổng quản, cường giả Chân Võ Cảnh Tam đẳng, bị hắn một chiêu chế trụ, có nghĩa là gì?
Trong mắt Hoàng Tổng quản hiện lên tinh quang, mừng rỡ như điên nói:
– Nói vậy, quận La Giang thật sự có một khối bảo ngọc?
Chu Trưởng lão gật đầu chắc chắn:
– Xác thực như thế! Điều lão phu hiện tại lo lắng duy nhất chính là, kẻ nào đó ở kỳ Gia tộc Luận phẩm nổi trội quá, sẽ dẫn tới tai họa.
– Cá chép cuối cùng cũng không an phận nằm yên trong ao, một khi gặp hội phong vân liền sẽ hóa rồng. Phong vân nhất định sẽ tới, chúng ta cũng không thể ngăn cản được. Là cá là rồng, sao có thể vì thế cục mà biến đổi? Nếu hắn là kỳ tài, nếu hắn có tạo hóa kỳ ngộ, chúng ta chỉ cần thuận theo thế cục, cấp cho hắn một lần dẫn đường, không cố ý che dấu bảo hộ, cũng không tỏ thái độ quá mức nuông chiều.
Chu Trưởng lão bùi ngùi gật đầu:
– Hoàng Tổng quản nói đúng!
Bị sứ giả đại diện của Chân Võ Thánh Địa làm cho mất hứng, Tây Môn Thiên nổi giận đùng đùng quay trở lại Hứa phủ, vẻ mặt đen như than cùng bực dọc. Hứa gia trên dưới từ ba anh em Hứa Chu cũng đều có mặt, bao gồm cả Hứa Tam Lập ở trong đó, không ai dám quấy rầy Tây Môn Thiên.
– Chân Võ Thánh Địa, hừ hừ, Chân Võ Thánh Địa!
Tây Môn Thiên lẩm bẩm:
– Thậy là uy phong, thật là sát khí, không phải cũng chỉ là mấy tên nô tài sao? Vậy mà cũng kiêu ngạo!
– Công tử, có câu chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Hai gã sứ giả này ở Chân Võ Thánh Địa cũng chỉ là nhân vật bình thường, ra ngoài dựa vào chiêu bài Chân Võ Thánh Địa thì lên mặt. Công tử không cần chấp nhất bọn này. Công tử còn trẻ, tiền đồ vô lượng. Có một ngày, công tử tiến vào Chân Võ Thánh Địa, cùng một địa vị với họ, đến lúc đó chậm rãi tính sổ cũng không muộn.
Tây Môn Thiên nổi giận khó tiêu cho hết, oán hận gật đầu:
– Cũng chỉ chờ có thế! Người Chân Võ Thánh Địa thì ta tạm thời không làm gì được, nhưng còn Hàn môn Tần gia, ta tuyệt đối không để họ sống yên. Thập Nhất, ngươi đi cho ta, đem con nữ nhân nhà Tần gia đến đây. Ta thật muốn xem xem người khiến Đạt Hề Minh thần hồn lạc phách, rốt cuộc là có ma lực gì.
Hán tử khóe miệng lộ ra một tia cười âm hiểm, cung kính nói:
– Thuộc hạ sẽ đi làm việc này. Công tử có muốn thuộc hạ thuận tiện giáo huấn tên tiểu tử Tần gia một chút không?
Tây Môn Thiên trầm ngâm một lát, cuối cùng lắc đầu nói:
– Một khi người Chân Võ Thánh Địa đã lên tiếng, tạm thời không nên đả thảo kinh xà, thần không biết quỷ không hay bắt người về đây. Về phần tiểu tử Tần gia, Hứa gia sẽ thay ta giải quyết…
– Rõ!
Hán tử thân ảnh chợt lóe lên, tựa như một cái bóng tan biến vào đêm tối.
Chân khí chí dương chí cương chạy xuyên qua cơ thể Tần Vô Song, mỗi lần vận hành một tiểu chu thiên, kinh mạch Tần Vô Song liền sinh ra một cổ cộng hưởng.
Loại cộng hưởng này chỉ có khi chân khí đạt tới cảnh giới cao mới có được.
Nói cách khác, Tần Vô Song tu luyện Viêm Dương Chân Kinh đã tiến vào cấp độ cao nhất. Mặc dù cách cảnh giới viên mãn còn kém một chút, nhưng cũng chỉ là một bước mà thôi.
Một bước này cực xa, tương đương với một đạo vực thẳm, vượt qua nó, đó là cảnh giới hoàn mỹ viên mãn, chí dương chí cương, vô kiên bất tồi.
Bốn năm, sắp đến bốn năm rồi.
Tần Vô Song từ lúc còn xa lạ mờ mịt với thế giới mới, bây giờ đã trưởng thành, một mình đảm đương mọi việc. Dựa vào cơ bản là bộ Viêm Dương Chân Kinh mang từ thế giới trước đến.
Nhờ đó, sau khi sống lại hắn tu luyện cũng thuận lợi.
Cảm thụ được chân khí bên trong cơ thể sôi trào, chuyển động nhịp nhàng, tựa như cơn sóng gió động trời mãnh liệt. Tần Vô Song thực vui mừng, cũng thực tự hào.
Bốn năm vùi đầu luyện tập, ngày cũng như đêm không bỏ, tâm huyết cuối cùng cũng không uổng phí. Lúc này công lực Tần Vô Song dù chưa hoàn toàn khôi phục đạt tiêu chuẩn Tông sư kiếp trước. Nếu dùng thước đo của thế giới này thì có thể đứng vững vàng ở bậc thang Chân Võ Cảnh Thất đẳng.
Mà hắn nghĩ, cách Chân Võ Cảnh Bát đẳng cũng đã chính là từng bước xa.
Bất quá luận thực chiến năng lực, nếu gặp Chân Võ Cảnh Bát đẳng gì đó, Tần Vô Song cũng không sợ chút nào, thậm chí có cách để thắng.
Trong Cửu Dương Chưởng, từ Nhất Dương Sơ Thăng đến Bát Dương Phần Hoang hắn đều đã vận dụng tự nhiên, thu phát dễ dàng.
Nhưng Tần Vô Song cũng không vội đi tu luyện chưởng thứ chín, cũng tức là chiêu thức lợi hại nhất trong Cửu Dương Chưởng, Cửu Dương Diệt Thế.
Chưởng này uy lực quá mức bá đạo, công tham tạo hóa, lúc thi triển khi đối địch, tuyệt đối là cửu tử vô sinh.
Tần Vô Song trước kia định đợi đến khi luyện thành Viêm Dương Chân Kinh mới đi luyện chưởng thứ chín này. Nhưng hôm nay, kế hoạch biến hóa nhanh, cũng phải sửa lại.
Bởi vì Tây Môn Đại phiệt xuất hiện, khiến Tần Vô Song cảm thấy quyền lực sức mạnh của quý tộc thượng phẩm. Muốn phá vỡ cái áp lực này, không còn cách nào khác là phải dựa vào võ lực.
Mà Tây Môn Đại phiệt, đứng thứ năm trong Thập Nhị Đại Phiệt tại Bách Việt Quốc, bất luận thế lực hay là nhân lực cũng có thể nói là cao nhất. Ngoại trừ Hoàng thất cùng Chân Võ Thánh Địa, sợ chỉ có Tứ Đại Vương Tộc của Tứ Đại Lĩnh mới có thể áp chế mấy Đại phiệt này.
Đại phiệt, là quý tộc thượng phẩm xếp hàng thứ hai, gần với Tứ Đại Vương Tộc. Ít nhất phải có cao thủ Chân Võ Cảnh Bát đẳng tọa trấn!
Tần Vô Song kiếp trước đã từng chịu thiệt không ít, công việc ở kiếp thứ hai này, tuyệt không cho phép có bất cứ gì sơ suất. Mà địch ý của Tây Môn Thiên thì đã thực rõ ràng.
Chỉ có một Tây Môn Thiên, Tần Vô Song cũng không có để ở trong lòng. Nhưng sau lưng Tây Môn Thiên còn có cả Tây Môn Đại phiệt. Trước mắt, Tây Môn Đại phiệt chính là một trái núi lớn, chặn trước mũi Tần Vô Song, tùy thời có khả năng tạo thành chướng ngại, thậm chí là uy hiếp trí mạng hắn nữa.
Nguyên tắc của Tần Vô Song là bất cứ nguy cơ gì mới phát sinh thì liền tiêu diệt hết!
Chậm rãi đem chân khí trong cơ thể áp chế, đình chỉ chân khí đang vận hành tốc độ cao trong kinh mạch. Hô hấp bình thường, để mỗi cơ quan trong thân thể bình ổn trở lại.
Vào lúc này, tai Tần Vô Song động đậy.
Sát khí, một cổ sát khí che dấu cẩn thận đến khó mà phát hiện ra, ở bên trong bóng tối giống như tìm tòi cái gì.
Kiếp trước đã từng gặp qua vô số lần sát thủ tập kích bất ngờ, khiến toàn thân Tần Vô Song đột nhiên hưng phấn. Loại cảm giác này, giống như đã từng quen biết, không ngờ cùng kiếp trước cũng không có chút sai biệt nào.
Tần Vô Song vốn đã hoàn toàn dung nhập vào thế giới mới, đem sự tiếc nuối ở kiếp trước chôn sâu tận đáy lòng. Bây giờ trong đầu nhất thời lại nhớ tới hồi trước bị bảy gã Sát thủ Vương bài của Thực Huyết Sắc Vi ám toán, nhớ tới kiếp trước đến chết cũng không biết tỷ tỷ mất tích nơi nào, một cổ bạo khí trong khoảnh khắc xông lên đỉnh đầu.
Sát thủ à? Tần Vô Song tức giận bừng bừng, hai nắm đấm gắt gao nắm chặt lại, âm thầm thề trong lòng… Ta không giết sạch các ngươi, tuyệt không dừng tay lại!