Chưa từng có ai dám đối với nàng có thái độ này. Mà người trước mặt không biết trời cao đất rộng, đối với nàng quát lớn. Nguyệt Cung Sương nàng chính thức tuyên bố đưa cái người tên gọi Minh Thần Duệ vào danh sách “Đặc biệt chú ý”.
Nàng cảm nhận phía sau lưng người kia gấp gáp đuổi theo mình, nhưng Nguyệt Cung Sương càng bước nhanh hơn. Không có ý chờ đợi.
Thể lực của Minh Thần Duệ không gọi là tốt. Vừa trong trạng thái hoảng loạn tỉnh lại, đầu óc còn quay cuồng. Rõ ràng nữ nhân kia nghe được mình gọi lại không chờ mình. “Cố ý, rõ ràng là cố ý”.
Đến, cuối cùng Nguyệt Cung Sương cũng dừng lại trước một cỗ xe ngữa đã chờ sẵn. Bốn thị nữ lúc nãy cũng đã chuẩn bị xong, hình như sắp đi đâu.
“Này, Cô định đi đâu vậy?”
Nguyệt Cung Sương giả mù sa mưa, được Tiểu Mai dìu lên ngựa. Tất nhiên nàng không rảnh so đo với cái người không biết trời đất kia.
“Nè, ta hỏi sao cô không trả lời?” – Minh Thần Duệ lại hô lớn.
Lúc này trong kiệu, Nguyệt Cung Sương nhàn nhạt nói: “Ngươi gọi ai? Ta cũng không phải tên Này hay Nè. Nên miễn trả lời”.
“Minh cô nương, chúng tôi phải rời khỏi đây. Cô nương cũng nên rời đi sớm” – Tiểu Lan cười ôn nhu, từ tốn giải thích.
“Ta, ta không quen thuộc nơi đây. Tỉ tỉ có thể hay không mang ta đi một đoạn?”
“Chuyện này”
“Xuất phát thôi” – Tiểu Lan còn đang do dự, thì Nguyệt Cung Sương đã hạ lệnh khởi hành. Minh Thần Duệ quýnh lên không biết làm sao. Mặt trời cũng đã xuống núi, ở nơi hoang sơ này có khi nào ban đêm bị thú dữ ăn thịt không?
Liền chạy nhanh đến chỗ ba lô, gom hết đồ lúc nãy đồ ra bỏ vào balo. Mặc vôi áo khoát, vác ba lô chạy theo xe ngựa. Xem ra xe ngựa chạy cũng nhanh thật.
Cúc và Trúc tỉ tỉ phụ trách đánh xe ngựa. Bên trong xe ngựa lớn lộng lẫy lần lượt là Nguyệt Cung Sương ngồi giữa, Tiểu Mai và Tiểu Lan ngồi hai bên.
“Nguyệt Cung Sương. Cô đợi ta với”
Tiểu Lan vén màn cửa sổ ra nhìn thấy Minh Thần Duệ thở hỗn hển đuổi theo. Nhìn thật không đành lòng. Nhưng mà sắc mặt của Tiểu Thư không tốt, nàng thật không dám cầu tình.
“Tiểu thư, Minh cô nương vẫn đang đuổi theo. Hay là……..”
“Tiếp tục cho xe chạy” – Nguyệt Cung Sương buông ra một câu như là mệnh lệnh. Sau đó nhắm mắt dưỡng thần. Một ngày hôm nay của nàng xem ra thật phí phạm.
Minh Thần Duệ từ chạy liền mạch, đến chạy một lúc dừng chống gối thở gấp. Bây giờ chính là đi bộ. Tính ra cũng gần 30 phút rồi. Miệng đắng lưỡi khô. Vì cái mạng nhỏ này, làm gì cũng phải theo nữ nhân kia ra khỏi nơi đồng không mông quạnh này nga. Nghĩ vậy, tinh thần lại phấn chấn hơn.
Nhưng Minh Thần Duệ không phải máy móc nga. Sức người đều có giới hạn. Chạy mãi, trời dần tối, đường đất đá lẫn lộn. Cánh rừng im ắng chỉ vọng lại hơi thở dồn dập của mình. Sương bắt đầu xuống, trời lạnh hơn, làm Minh Thần Duệ thanh tĩnh một chút.
Và rồi cái gì cũng có hạn, chân run rẩy lại vấp phải cái gì dưới chân. Cả người ngã sập xuống ôm chầm lấy mặt đất thân yêu. Cảm giác tức thở xông lên não, đau đến muốn chửi thề.
Mặc kệ cái gì là đuổi theo, mặc kệ thú rừng có đến hay không. Minh Thần Duệ giờ phút này chỉ có thể chống tay ném ba lô sang một bên, lật người, nằm há miệng thở dốc. Nằm giữa đường hình chữ đại, mắt nhắm nghiền, mặt hướng lên trời.
Đau, mệt, tuổi thân. Muốn ngủ, ngủ rồi mai trời sáng tính tiếp. Được một lúc lâu hơi thở cũng trầm ổn, dần trở lại bình thường. Mai mắn, không có chết a. Dạo này thần chết cứ đùa giỡn mình hoài.
“Ngươi còn định nằm ở đây bao lâu?”
Giọng nói này, hương thơm này. Minh Thần Duệ mở mắt, nhìn thấy thân ảnh lộng lẫy kia, ban đêm mặt y phục trắng, tóc dài như vậy muốn hù chết lão nương sao? Mai mà còn có ánh đèn của Mai – Lan – Cúc – Trúc. Không thì Minh Thần Duệ sẽ sợ hãi thế nào đây.
Tư thế lúc này diễn tả sao đây? Chính là Nguyệt Cung Sương đứng phía trên đầu nhìn xuống Minh Thần Duệ. Mà Minh Thần Duệ nằm ngửa hình chữ Đại (大) trừng mắt nhìn Nguyệt Cung Sương. Sau đó tiếp tục nhắm mắt lười biến đáp:
“Không nằm ở đây thì cô bảo ta phải làm sao?”
“Uổng công ta cố tình dừng xe ngựa, muốn cho ngươi quá gian một đoạn. Ai ngờ ngươi không hiểu lý lẽ như vậy. Mai – Lan – Cúc – Trúc! Chúng ta đi”
Lại một trận hương thoáng qua rồi biến mất. “Cái gì chứ? Cho mình quá gian?”. Minh Thần Duệ bật người ngồi dậy, gom đồ chạy theo. Cơ hội ngàn năm có một nha.
****
Trong xe ngựa, Nguyệt Cung Sương vẫn tại vị ở giữa, Tiểu Mai và Tiểu Lan ngồi một bên. Còn lại chính là Minh Thần Duệ. Trong lòng thầm than, xe ngựa gì mà lắc lư, không êm gì cả.
Hiện tại chân của Minh Thần Duệ muốn rã rời, vô lực, không biết xấu hổ nằm dài trên ghế ngồi. Từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, tái hiện lại cảnh rơi máy bay hôm qua. Trên trán đầy mồ hôi, Minh Thần Duệ bật người ngồi dậy. “Thì ra là mơ”. Mới thở phào nhẹ nhõm.
Vén màn che kiệu lên, bên ngoài vẫn là tối đen. Bên trong kiệu không còn ai. Trời ạ! Bọn họ đi đâu hết rồi?
“Minh cô nương, đã đến khách điếm. Chúng ta vào trong nghỉ lại một đêm”
Tiểu Trúc đưa đầu vào nói, làm Minh Thần Duệ đang suy nghĩ muốn nhảy dựng lên. Lấy lại tinh thần theo Tiểu Trúc đi vào “Vân Lai Khách Điếm”. Ở cổ đại mà có cơ ngơi này, cơ bản đã là đồ sộ lắm rồi.
“Tiểu Trúc a, hiện giờ chúng ta đang ở đâu?”
“Đã vào thành rồi, trời tối nên Tiểu Thư quyết định nghỉ lại ở đây. Ta đưa cô nương đến phòng của mình. Hảo hảo nghỉ ngơi, Ngày mai Tiểu Thư có việc cần nói với Cô nương”
“Ân. Đa tạ”
Trong lòng gào thét “Ta với cô có cái gì cần nói. Chắc chắn không phải là đều gì tốt đẹp”.
Vào phòng, nước nóng đã có sẵn. Minh Thần Duệ không khách sáo mà cởi đồ bay vào tắm sạch sẽ. Mặc lại đồ cũ, vì thật ra ba lô này không phải chứa quần áo. Chỉ là một vài thức ăn đóng hộp thôi. Giờ không mặc lại đồ cũ chẳng lẻ khỏa thân mà ngủ.
Đói, mệt mỏi, cơn buồn ngủ lại kéo đến. Minh Thần Duệ đánh một giấc đến không biết thời gian cho đến khi tiếng đập cửa và tiếng gọi có phần thiếu kiên nhẫn bên ngoài vang lên.
“Minh cô nương, đã đến giờ dùng bữa trưa”
“Hừ. Được rồi ta đến ngay”