Editor: LunaYang97
“Cậu cố ý chạm vào tay tôi khi đang ăn. Nếu hắn ta thực sự yêu cậu, hắn có thể bình tĩnh như vậy sao?”
“Khương tiên sinh, lúc đó tôi vô tình đụng phải.” Tạ Nghiên rút tay về, mơ hồ đáp lại vì miếng thịt quả đào đang trong miệng.
Sợ Khương Hành nói ra điều gì đó làm nghẹn, Tạ Nghiên vội vàng nuốt lấy miếng thịt quả đào trong miệng.
“Duyên Niên luôn rất tốt với tôi. Khi lái xe, anh ấy chủ động gọi điện quan tâm, ăn uống cũng chu đáo. Ngoài ra, anh có hiểu được thú vui giữa vợ chồng không? anh ấy đang âm thầm ghen tị, nếu không tại sao lại cố ý chọc giận anh? “Tạ Nghiên đầu óc quay nhanh, đã sớm tìm được lý do để lừa Khương Hành.
Bởi vì Tạ Nghiên quyến rũ hắn, Hoắc Duyên Niên ghen tị mà dính vào Mạt Mạt, không phải không có lý, Khương Hành chấp nhận lời nói của Tạ Nghiên, nhưng là…
“Vậy thì Tạ Nghiên, từ khi biết Hoắc Duyên Niên ghen, tại sao cậu lại dụ dỗ tôi? Có biết Hoắc Duyên Niên tàn nhẫn như thế nào không? “Khương Hành nhìn chằm chằm vào đôi môi ướt át của Tạ Nghiên, không khí toát ra mùi đào nhàn nhạt, không biết đôi môi cũng mọng nước ngọt ngào như đào không.
Tàn nhẫn như thế nào thì Tạ Nghiên không biết, nhưng Tạ Nghiên lại biết rằng Hoắc Duyên Niên tàn nhẫn như thế nào với đôi chân của mình, nhưng khi nào thì anh dụ dỗ nam chính??
“Mạt Mạt coi anh như một người anh trai. Nếu biết cậu dụ dỗ tôi, cô ấy sẽ đối xử tốt với cậu như vậy sao? Hơn nữa, cậu nghĩ Hoắc Duyên Niên sẽ buông tha cho kẻ đã phản bội mình?.” Khương Hành đảo qua quả đào trong tay Tạ Nghiên, tát vào cánh tay Tạ Nghiên, quả đào rơi trên cỏ, lăn lộn, lấm lem đất và cỏ.
“???” Tôi mới vừa ăn dưa mà thôi, tại sao phải chịu tội danh như vậy? Tạ Nghiên thích khuôn mặt của Khương Hành nhưng với chỉ số IQ như vậy, khuôn mặt của hắn trông cũng không đẹp lắm.
Ngu ngốc, Tạ Nghiên lẩm bẩm, nhặt quả đào, tìm thùng rác vứt đi, quả đào ngon như vậy, thật lãng phí.
Ở bên ngoài Hàn Mạt Mạt đã đi theo Hoắc Duyên Niên rất lâu, chỉ biết bạn trai của mình không đi theo. So với Hoắc Duyên Niên, Hàn Mạt Mạt vẫn thích Khương Hành hơn, ít nhất Khương Hành cũng dịu dàng, không giống Hoắc Duyên Niên quá mạnh mẽ, cô ta và những người đàn ông khác nói chuyện vài câu sẽ đen mặt mà mắng cô ta.
“Hoắc tổng, cảm ơn anh và anh Tạ Nghiên vì sự hiếu khách hôm nay. Đã đến lúc tôi và A Hành phải rời đi. Trước đây có lời chưa nói. Cảm ơn Hoắc tổng đã quan tâm đến tôi. Nếu có cơ hội tôi muốn ở bên cạnh Hoắc tổng học tập thêm một số kinh nghiệm. “Hàn Mạt Mạt không biết mình sợ điều gì. Rõ ràng cô ta thích nhất là A Hành. Dù có ở lại làm thư ký của Hoắc tổng, cô ta cũng sẽ không thay lòng, A Hành yêu cầu cô ta từ bỏ công việc trả lương cao như vậy, nhớ tới làm Hàn Mạt Mạt thật ủy khuất, khi đứng dậy thì nước mắt lại rơi.
Nhìn Hàn Mạt Mạt nước mắt như hoa lê, trong đầu Hoắc Duyên Niên thoáng qua hình ảnh Tạ Nghiên sợ hãi nhưng quật cường, cố chấp nhìn anh ta.
“Em muốn trở về, Hoắc thị luôn luôn hoan nghênh.” Hoắc Duyên Niên kìm nén sự kỳ lạ trong lòng, tiễn Hàn Mạt Mạt đi.
Nam chính và nữ chính đều rời đi, Tạ Nghiên mang ra đĩa bánh trứng mà đầu bếp vừa làm ngồi trên ghế sô pha thưởng thức, bữa tối ăn cũng không no.
Hoắc Duyên Niên quay lại, nhìn thấy Tạ Nghiên đang uể oải trên sô pha liền chế nhạo.
“Này, anh không đói sao?” Tạ Nghiên trợn mắt vì Hoắc Duyên Niên nhìn không thấy.
Nghe Tạ Nghiên nói như vậy, Hoắc Duyên Niên nhìn cái bánh trứng giòn tan trên bàn, dạ dày co quắp, cả đêm ăn không đủ no.
“Tôi đã quấy rầy buổi hẹn hò của Khương Hành và Hàn Mạt Mạt. Buổi tối anh lại đá tôi. Bây giờ tôi không thể lên lầu. Có phòng ở tầng một. Hôm nay tôi sẽ ngủ ở đó.” Xắn quần tây lên cho Hoắc Duyên Niên xem bắp chân của anh, một mảng màu đỏ, thật ra Tạ Nghiên tự mình làm như vậy, chỉ là tìm cớ không ngủ với Hoắc Duyên Niên.
“Thực sự xin lỗi.” Hoắc Duyên Niên tạm thời xin lỗi rồi đi đến bên cạnh Tạ Nghiên, giật lấy chiếc bánh trứng cuối cùng trong đĩa.
“Anh… anh làm gì vậy?” Tạ Nghiên đột nhiên bị Hoắc Duyên Niên ôm lấy, vô thức ôm lấy cổ của Hoắc Duyên Niên, Tạ Nghiên thật vất vả mới nghĩ tới.
“Không phải cậu nói chân đau không đi được cầu thang sao? Thành thật xin lỗi, tôi sẽ bế cậu lên.” Hoắc Duyên Niên không thấy khó khăn, vững vàng ôm Tạ Nghiên bước lên lầu.
Tạ Nghiên không dám tiến lên cầu thang, sợ Hoắc Duyên Niên ôm không được liền ngã xuống, mặt đỏ bừng tức giận, bất chấp hình tượng hét lên một tiếng: “Hoắc Duyên Niên, thả tôi xuống!”
“Hoắc Duyên Niên!”
“…”
“Anh có thả tôi ra không?”
“Nếu anh không thả tôi ra, tôi sẽ phóng đại chiêu?”
“Hoắc Niên Niên!!!”