Editor: LunaYang97
Hoắc Duyên Niên nắm lấy hai cánh tay của Tạ Nghiên, giam cậu ở bên cạnh, không cho cậu chạm vào, Tạ Nghiên không vui ậm ừ gì đó, vì vậy Hoắc Duyên Niên tò mò dựa vào nghe ngóng.
“Hoắc Niên Niên chỉ có cơ bụng tốt để sờ, lại không muốn người ta sờ vào. Thật keo kiệt, quá keo kiệt.”
“…”
“Tạ Nghiên, cho dù cậu nói như vậy, tôi cũng sẽ không thỏa mãn cậu! “
” Anh không được. “Cho dù Tạ Nghiên có say, anh vẫn sẽ bị Hoắc Duyên Niên làm cho choáng váng.
Một người đàn ông được cho là không được, Hoắc Duyên Niên muốn mở cửa và ném Tạ Nghiên ra ngoài.
Người mời ăn tối là anh ta, người gọi rượu cũng là anh ta, vì vậy anh ta cố gắng chịu đựng.
Quẩy được một hồi, Tạ Nghiên mệt mỏi liền ngủ gục trên vai Hoắc Duyên Niên. Hoắc Duyên Niên buông cánh tay Tạ Nghiên ra, thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi tấm vách ngăn được nâng lên, tài xế đã chú ý đến động tĩnh phía sau, phu nhân đang say rượu nên anh ta chủ động nâng tấm vách ngăn lên, chỉ còn mười phút nữa là đến nơi. Anh ta có nên vòng lại vài vòng rồi đi quay về để kéo dài thời gian?
Xe rẽ ở ngã tư, đi vào 500 mét cuối cùng, vách ngăn được hạ xuống, tài xế liếc nhìn Hoắc tổng đang lấm tấm mồ hôi trên trán và phu nhân đang ngủ say. Hoắc tổng vẫn biết kiềm chế, là một tài xế chuyên nghiệp và có tâm, nhiệm vụ của anh ta là đưa Hoắc tổng và phu nhân về nhà càng nhanh càng tốt để họ tiếp tục.
Tạ Nghiên tỉnh dậy ngay khi anh đạp ga xe tăng tốc.
Hoắc Duyên Niên cảm thấy đau khổ, không nói, hắn vẫn là Hoắc tổng bình tĩnh.
Ở góc tài xế không nhìn thấy, Hoắc Duyên Niên nắm lấy tay đang sờ loạn ai đó.
Cuối cùng khi về đến nhà, Hoắc Duyên Niên nhanh chóng mở cửa, ôm Tạ Nghiên bước nhanh vào nhà, tài xế nhìn hai người bọn họ đi vào với vẻ mặt hiểu ý.
Hoắc Duyên Niên về đến nhà liền kêu đầu bếp chuẩn bị canh giải rượu, Tạ Nghiên được đưa vào phòng ngủ đặt lên giường, cởi giày, đắp chăn bông, thế là xong.
Hoắc Duyên Niên đóng cửa đi vào phòng làm việc lấy hơi.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ trong căn phòng ngủ mà anh ta từng ở, người hầu nấu xong canh giải rượu. Hoắc Duyên Niên vừa lau khô, ánh mắt phức tạp nhìn bát canh, thở dài một hơi, đi vào phòng ngủ dỗ tiểu lưu manh uống cạn.
Lúc đi, Hoắc Duyên Niên quên tắt đèn, mở cửa ra, bước chân Hoắc Duyên Niên dừng lại, anh ta dùng tay trái đóng cửa lại, tiện tay khóa lại, vì sợ người hầu đi vào nhìn thấy gì đó..
Lúc này Tạ Nghiên đang nằm ở giữa giường, chăn bông bị kéo sang một bên, quần dài tự mình cởi ra vứt sang một bên, lộ ra đôi chân trắng nõn gầy guộc trước mặt của Hoắc Duyên Niên.
Hoắc Duyên Niên cởi áo khoác của Tạ Nghiên lúc trên xe, lúc này, Tạ Nghiên đã bẻ hai cúc áo sơ mi trắng của anh ta, để hở buông thõng trên người, một nửa bờ vai tròn trịa lộ ra.
Tạ Nghiên nằm úp sấp, chăn bông che kín mặt cản ánh sáng, thân hình quyến rũ lộ ra ngoài, âm thầm mời Hoắc Duyên Niên cởi bỏ chiếc áo sơ mi cản đường.
Ánh mắt của Hoắc Duyên Niên quét qua xương quai xanh tinh xảo của Tạ Nghiên, một lúc sau mới miễn cưỡng cười xuống trên đôi chân dài của anh.
Khi phản ứng lại, canh giải rượu gần như nguội ngắt, và Hoắc Duyên Niên nhận ra rằng mình đã nhìn Tạ Nghiên trong mười phút.
“Tạ Nghiên, dậy uống canh đi.” Hoắc Duyên Niên bước tới, kéo chăn bông che mặt ra, khuôn mặt quá xinh xắn của Tạ Nghiên khiến tay của Hoắc Duyên Niên run lên, suýt làm đổ bát canh lên trên giường.
Đặt bát trên đầu giường, Hoắc Duyên Niên kéo áo Tạ Nghiên lại, nhẹ nhàng đẩy cánh tay anh.
Tạ Nghiên đang ngủ say bị quấy rầy, lông mi dài quá mức khẽ run, mím môi, không kiên nhẫn quay đầu lại.
Khuôn mặt Tạ Nghiên rất đỏ, rượu làm cho màu đỏ gần như gợi cảm lạ thường. Hơi rượu nhàn nhạt trong hơi thở mang đến cho Hoắc Duyên Niên cảm giác mình đã say, trong lòng bốc lên một cỗ nóng nảy, đầu ngón tay không nghe theo não đặt trên cằm Tạ Ngôn, xoa xoa làn da mỏng manh của Tạ Nghiên, nhìn chằm chằm vào anh đáy mắt sâu không đáy.
Tạ Nghiên kiệt sức. Trong giấc mơ, anh ấy đang chạy trong sân cô nhi viện. Các cậu bé phía sau đuổi theo, cố gắng giật lấy quần áo mới của anh ấy. Tạ Nghiên chạy đi chạy lại. Cậu bé xấu nhất đã chọi đá vào đầu cậu, Tạ Nghiên bước đi không ổn định ngã xuống, cọ xát cằm trên sàn bê tông, da anh ấy bị rách ra, rất đau.
“Hoắc Duyên Niên, đem móng lợn của anh đi đi.” Tạ Nghiên mở to mắt và bắt gặp sự hiện diện của Hoắc Duyên Niên, anh nói một cách khó chịu, giọng nói khàn khàn yếu ớt, không có chút uy hiếp nào mà ngược lại có chút hấp dẫn.
Trong mắt Tạ Nghiên có nước, nhưng là có thêm vài điểm tỉnh táo, xem ra đã tỉnh, Hoắc Duyên Niên thu tay về, đem canh giải rượu đưa cho Tạ Nghiên.
“Canh giải rượu, uống hết đi.”
Tạ Nghiên ngồi dậy trên giường, bả vai chợt lạnh, cúi xuống nhìn chính mình.
Đây là hiện trường phạm tội??? Tạ Nghiên nhìn Hoắc Duyên Niên đầy vẻ buộc tội.
“Không phải tôi làm, chính cậu làm, cậu có tin không?” Hoắc Duyên Niên vô tội mà nói.
“Xì! Tửu lượng của tôi rất tốt. Vừa rồi anh làm gì sờ đến cằm của tôi? Có phải trả thù tôi muốn tôi bị cảm lạnh!” Tạ Nghiên bị quấn trong chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt to bằng lòng bàn tay. Đôi môi đỏ tươi lúc đóng lúc mở, khiến Hoắc Duyên Niên muốn ngăn lại cái miệng này lại.
Tạ Nghiên không biết tửu lượng của mình có tốt hay không, mỗi lần say rượu chỉ có một mình hắn ở nhà, nhưng hôm sau tỉnh táo lại không có vết bầm tím trên người, hắn chắc chắn tửu lượng của hắn là siêu tốt.
“Thật là khốn kiếp, cậu mẹ nó sờ bụng tôi thật lâu trong xe!” Hoắc Duyên Niên bị Tạ Nghiên buộc phải chửi thề.
“Sờ thì sờ. Tôi bị anh sờ hai lần có mất miếng thịt nào đâu? Tôi là một tiểu bạch ngây thơ bị anh nhéo mông sờ mặt. Tôi nói gì với anh chưa!” Tạ Nghiên không cam lòng tỏ ra yếu thế, hối hận vì không nhớ tới cảm giác sờ cơ bụng của Hoắc Duyên Niên.
“Nói nhiều nhu vậy, liền cho cậu sờ, coi như tôi trả lại cho cậu.” Hoắc Duyên Niên vừa mắng xong liền thấy Tạ Nghiên thật không biết xấu hổ cúi người dùng hai tay sờ sờ.
“…” Đây mẹ nó là tiểu bạch ngây thơ???
Ngày hôm sau.
Tiểu bạch ngây thơ tỉnh dậy trong vòng tay của trai thẳng, xoa xoa cái đầu, Tạ Nghiên đổi vị trí và tiếp tục ngủ. Hoắc Duyên Niên bị động tác của Tạ Nghiên đánh thức, ngẩn người nhìn Tạ Nghiên đang quay mặt đi chỗ khác, khoác tay anh, tiếp tục ngủ.
Đến giờ làm, chuông báo thức vang lên, Hoắc Duyên Niên chậm rãi tỉnh lại, anh và Tạ Nghiên ôm nhau quá gần, có chút nóng, có chút cứng.
Hoắc Duyên Niên lập tức trở nên tỉnh táo, sáng sớm có chút xúc động mà chọc vào cái mông mềm mại nảy lên của Tạ Nghiên.
Hoắc Duyên Niên chột dạ, từ từ rời khỏi và trốn trong nhà vệ sinh để tự mình giải quyết.
Tài xế lái xe đến cổng đúng giờ chờ Hoắc tổng, Hoắc tổng, của ngày hôm nay vẫn là một tổng tài độc đoán như vậy, ngay cả mặt có mụn cũng không che được khí chất của Hoắc tổng!
Tài xế mở cửa, hơi cúi xuống.
Khí thế của Hoắc tổng càng mạnh hơn!
Hoắc Duyên Niên nhìn chằm chằm bộ đồ siêu đắt tiền của mình và chiếc áo khoác rẻ tiền của Tạ Nghiên trên ghế sau, nhăn nhúm ở góc. Hôm qua, Tạ Nghiên vì vướng víu nên quên bỏ áo khoác lên ghế trước.
“…”
“Đổi xe.”
“Vâng, Hoắc tổng!” Tài xế như cũ yên tâm đổi xe, lái xe mới ai mà không vui.
Hoắc tổng vì hư quần áo nên tâm tình không tốt, còn vợ thì vì ăn mặc quá xuề xòa, tâm tình càng không tốt, Hoắc tổng vừa xuống lại quay vào nhà, mất vài phút mới đi ra xe đi làm.
Tạ Nghiên bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của chính mình, và mẹ của nguyên chủ gọi.
“Nghiên Nghiên, hai ngày nữa sẽ là sinh nhật của dì con, con đưa Duyên Niên đi ăn tối ở nhà dì nhé?” Giọng nói của mẹ Tạ khiến Tạ Nghiên, người vừa tỉnh dậy, trong tiềm thức liền đồng ý.
“Dì nào?” Tạ Nghiên bối rối.
“Con trai đã mười giờ, sao con còn ngủ? Lần trước ba ba không nhắc nhở con phải kiềm chế hơn sao.”
Tạ Nghiên không chịu nổi sự giáo dục của trưởng bối.
“Con uống nhiều quá nên…” Tạ Nghiên cố gắng giải thích.
“Con làm sao có thể tự mình uống rượu? Đừng nói dối mẹ. Mẹ đều là người từng trải ở đây. Lúc đầu ta và ba con…” Mẹ Tạ nhận ra cái gì đó vội vàng phanh gấp, “Hừ. Không nói cái này nữa, dì Hàn nói mời Duyên Niên đi ăn tối, con nhất định phải mang người theo. Ồ, đúng rồi, Mạt Mạ đi làm ở chổ Duyên Niên, đến lúc đó mấy đứa cùng nhau đi. “
Mẹ Tạ nói lại với Tạ Nghiên rồi cúp điện thoại. Tạ Nghiên thở dài, chuẩn bị đứng dậy, anh muốn ăn cua.
Khi điện thoại được đặt trên đầu giường, Tạ Nghiên chạm vào một mẩu giấy nhắn.
[Chi tiêu bất cứ gì cậu muốn. Hoắc tổng siêu giàu có và phong lưu hào phóng luôn ở đây. ]
“Hoắc Niên Niên đặc biệt phô trương sự giàu có.” Tạ Nghiên ném thẻ phụ vào ngăn kéo, lấy ra chiếc hộp đựng nhẫn trong góc, vừa mở ra một viên kim cương lớn bằng quả trứng chim bồ câu thiếu chút nữa làm mù mắt Tạ Nghiên, hắn coi như cũng hiểu nguyên chủ và Hoắc Duyên Niên vì sao không có đeo nhẫn.
Khi đó, có thông tin cho rằng đám cưới của họ là đám cưới thế kỷ, chiếc nhẫn phải xa hoa rồi, nhưng Hoắc Duyên Niên không tịch thu chiếc nhẫn, đúng là có tiền. Tính toán đem trả lại nhẫn và thẻ phụ cho Hoắc Duyên Niên, Tạ Nghiên rời giường đi mua cua.
Hoắc thị, Hoắc Duyên Niên đợi cả buổi sáng, nhưng thẻ phụ cũng không có tin nhắn nhắc nhở.
Hoắc tổng tài trở nên không vui và gửi tin nhắn cho ai đó.
[Hoắc ấu trĩ: Buổi trưa đến ăn cơm? ]
[Tạ Nghiên: Được, tôi muốn ăn cua. ]
[Hoắc ấu trĩ: Hài lòng cậu. ]
[Tạ Nghiên: nmb]
Hoắc Duyên Niên tự động dịch rằng đang bận đi, vì vậy cuối cùng cũng có thể ổn định bắt đầu làm việc.
Tạ Nghiên không muốn đến Hoắc thị vì ngại rắc rối, nhưng khi nhớ ra rằng mình vẫn còn một chuyện cần chia sẻ với Hoắc Duyên Niên, nên đã đồng ý.
Tạ Nghiên đến Hoắc thị vào buổi trưa, và gặp một Hàn Mạt Mạt ăn mặc xinh đẹp đứng ở cổng.
“Anh Tạ Nghiên!” Hàn Mạt Mạt chào Tạ Nghiên với tâm trạng vui vẻ.
“Đi hẹn hò?” Dù sao anh và Hoắc Duyên Niên đã nói chuyện rồi, tính cách của nữ chính không liên quan gì đến anh, Tạ Nghiên không ngại giả làm anh trai nhà bên, nhìn rõ cũng vui.
“Không phải, A Hành vẫn đang đi công tác. Một người bạn em mới gặp đã rủ em đi ăn tối.” Hàn Mạt Mạt giải thích, một nét u sầu thoáng qua trên khuôn mặt khi nhắc đến Khương Hành.
“Anh ấy đến rồi, em đi đây, tạm biệt anh Tạ Nghiên ~” Hàn Mạt Mạt nhìn thấy chiếc xe mui trần cách đó không xa liền vẫy tay với Tạ Nghiên.
Tạ Nghiên tò mò không biết anh ta là nam phụ nào, và nhìn thấy Bộ Lệ Tình, mặc áo khoác da, dừng xe lại trước mặt anh ta.
“Hoắc phu nhân hôm nay nhìn thấy tinh thần không tốt lắm?” Bộ Lệ Tình đeo cặp kính râm chắn gần hết khuôn mặt, thấy đối phương chuẩn bị tháo kính râm, Tạ Nghiên lập tức đáp: “Đều tại Hoắc Duyên Niên, tôi đi tìm anh ta để tính sổ. ” Nói xong, Tạ Nghiên trốn vào Hoắc thị nhanh chóng biến mất.
Bộ Lệ Tình suy nghĩ về những lời của Tạ Nghiên, khịt mũi bất mãn.
“Thật tiện nghi cho Hoắc Duyên Niên.”