Sau khi đại hội thể thao kết thúc là kỳ nghỉ dài hạn hai ngày, An Vu tính toán trước tiên sẽ về nhà vì vậy cô nhỏ giọng hỏi anh có muốn về sớm hay không.
Giang Sóc đang tựa lưng vào ghế ngồi chơi game, nghe vậy liền tắt điện thoại di động.
Im lặng một lát, Giang Sóc cong môi nói: “Sớm như vậy sao?”
“Hôm nay tôi không ở lại tự học.” An Vu gật đầu, nhướng mắt hỏi anh: “Cậu muốn ở lại tự học sao?”
Tự học? Anh có bệnh mới ở lại tự học.
Rốt cuộc cô có biết anh vì cái gì mới ở lại không?
“Không ở.” Giang Sóc cất điện thoại vào túi, đứng dậy nhìn cô rồi thản nhiên nói: “Ý tôi là, còn sớm như vậy, nếu không chúng ta cùng đi ăn cơm trước đi?”
An Vu do dự một lúc rồi đồng ý.
Thư Thu Vân vẫn chưa về, cho dù cô có về sớm cô cũng phải ra ngoài mua bữa tối. Nhưng cô không định đi đến nhà ăn, trong nhà ăn của trường sẽ có rất nhiều người, ở cùng Giang Sóc sẽ rất phô trương, cô không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý.
Giang Sóc cong môi cười nói: “Yên tâm đi, ai mẹ nó muốn đi nhà ăn chứ? Tôi chưa bao giờ ăn ở nhà ăn.”
Không nhìn thấy chú Chung ở cổng trường, Giang Sóc tìm kiếm rồi một tay dẫn đường: “Chú Chung có việc đã xin nghỉ dài hạn rồi, chúng ta đi ăn ở gần trường nhé.”
An Vu cũng không hỏi nhiều, nói cứ tùy tiện là được.
Nhưng sự tùy tiện của An Vu và sự tùy tiện của Giang Sóc dường như không cùng một khái niệm, chẳng hạn như lần trước đi ăn bít tết, An Vu còn tưởng rằng đó là một quán ăn bình thường nhưng không ngờ anh lại đến một nhà hàng phương Tây cao cấp nhất.
“Giang Sóc.” An Vu gọi anh.
Giang Sóc ừ một tiếng, xoay người nhìn sang.
An Vu cao 1m65, không cao cũng không thấp nhưng khi đứng trước Giang Sóc trông cô lại cực kỳ nhỏ nhắn.
Cô phải ngẩng đầu nhìn anh, An Vu đối với góc độ này có chút không thoải mái, dù sao trước kia anh cũng từng ngồi xe lăn.
Hôm nay Giang Sóc mặc một bộ đồng phục học sinh, áo sơ mi trắng và quần tây đen, một chiếc cà vạt đen treo dưới đường viền cổ áo. Vóc dáng anh cao lớn, lúc nói chuyện với cô thì hơi nghiêng người, An Vu cảm thấy áp bách từ cái bóng ngày càng gần của anh.
Cô ngẩng đầu nhìn đường nét trên gò má anh, ánh nắng phủ xuống, mái tóc đen bồng bềnh phủ một lớp ánh màu nâu sẫm.
Giang Sóc nhìn cô và nhướng mày.
Tim An Vu đập thình thịch, tránh đi tầm mắt của anh rồi nhẹ giọng thảo luận với anh: “Tùy tiện tìm một quán ăn nào đó được không? Cái đơn giản nhất.”
Ở nhà hàng sang trọng cô ăn không nổi.
Giang Sóc hiểu rõ, anh cong môi nói: “Được rồi, đều nghe cậu.”
Cuối cùng anh cũng tìm ra một quán ăn trang trí không tệ trong khu ẩm thực gần trường.
Quán ăn này trông cũng đông đúc vì vậy có vẻ như anh đã không tìm sai.
Người phục vụ lấy số cho Giang Sóc, thấy hai người lớn lên xin đẹp, cô ấy không nhịn được khen vài câu.
“Các vị đến thật đúng lúc, hôm nay còn sớm nên vẫn còn chỗ ngồi, nếu đến trễ một tiếng nữa sẽ phải xếp hàng rất lâu.”
Giang Sóc cúi đầu không trả lời.
Anh không bao giờ xếp hàng khi đi ăn, bởi vì những nơi anh đến đều xa hoa và đắt đỏ, chỉ riêng giá cả đã đủ khiến hầu hết những người bình thường cảm thấy khó chịu, thỉnh thoảng đôi khi anh sẽ đến các quán ăn cơm, chẳng hạn như tiểu khu Cổ Lộng. Nhưng bọn họ đều là một đám người, đến nơi mới ăn, thời gian chời đợi cũng không nhiều như vậy, bọn họ đặt trước một phòng riêng cũng không có gì lạ.
Đang nói chuyện, phía sau có một vài học sinh đi tới, khi thấy Giang Sóc liền ngừng nói chuyện, nhìn bọn họ chằm chằm và đánh giá.
An Vu hơi mất tự nhiên rũ mắt xuống.
Giang Sóc không chút để ý liếc mắt nhìn những người đó một cái, sau đó nhìn An Vu.
“Có phòng riêng không?” Anh hỏi người phục vụ.
Người phục vụ xua tay: “Không có phòng riêng ạ.”
Bọn họ mở quán ăn, không có phòng riêng ngăn cách.
Giang Sóc cau mày.
Người phục vụ nhìn anh rồi nhìn An Vu đang đứng ở phía sau, đôi tình nhân trẻ hỏi phòng riêng cũng bình thường, cô ấy khéo léo nói: “Hay là tôi tìm cho cậu một chỗ ngồi sáng sủa nhé? Vị trí kia được đấy.”
Giang Sóc còn muốn nói gì đó thì An Vu đã tiến lên một bước, cầm số trong tay cô ấy rồi cười nói: “Được, cảm ơn chị.”
Người phục vụ dẫn họ đến vị trí có cửa sổ ở phía sau, ở cuối lối đi và tương đối khuất.
Menu đã đặt sẵn ở trên bàn, Giang Sóc dùng tay đẩy đến trước mặt cô: “Muốn ăn cái gì thì gọi đi.”
An Vu cũng không trốn tránh.
Hình như đây là một quán ăn mới khai trương, trên menu có ghi giảm giá 10% cho ngày đầu khai trương, nhưng dù có giảm giá thì giá vẫn cao ngất ngưởng.
Giá cả cũng không tính là cao, nhưng An Vu vẫn còn là một học sinh cấp ba, giá cả trong nhà ăn của Trường Trung học số 8 cũng không đắt, các món ăn ở đó đều có giá trị một con số nhưng ở những nơi khác đều bắt đầu từ hai con số, tức là cao gần gấp mười lần so với giá của trường.
Cuối cùng An Vu đã gọi mấy món chay và một chồng bánh nếp đường nâu.
(*): Hình ảnh minh họa bánh nếp đường nâu.
Giang Sóc không nói gì nhưng đôi mắt của anh giống như đang cười.
Anh lật menu, lười biếng cầm bút rồi cười nhìn cô: “Thích đồ ngọt như vậy sao?”
Chocolate, sữa dâu, thậm chí là một bữa ăn ngọt.
Anh dùng bút đánh dấu một loạt rồi đưa cho người phục vụ mà không cho cô xem.
Trong khi chờ đợi cả hai đều im lặng.
Giang Sóc lười biếng dựa người vào lưng ghế, màn hình điện thoại sáng lên, An Vu thấy anh vẫn đang lướt, hình như là đang trả lời tin nhắn sau đó tắt điện thoại và xoay nó để chơi. Quán ăn kinh doanh rất tốt, khách khứa tấp nập ra vào liên tục.
Đồ ăn bọn họ gọi cũng nhanh chóng được bưng lên, người phục vụ đẩy xe đồ ăn, lúc bọn họ rời đi đã đầy một bàn.
An Vu nhìn xuống đống chén đĩa trên bàn, rốt cuộc anh đã gọi bao nhiêu món vậy?
Giang Sóc lấy bát đũa và rửa chúng bằng nước ấm, đặt tay lên bàn và cầm lấy bộ dao kéo của cô.
Anh làm sạch đồ xong rồi ngước mắt lên, thấy An Vu vẫn đang cầm đũa.
Giang Sóc nhướng mày: “Không thích sao?”
An Vu lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: “Không có.”
“Cậu gọi quá nhiều món rồi, chúng ta không thể ăn hết được.”
“Ăn không hết thì không ăn nữa, dù sao tôi cũng muốn cho cậu ăn không xong.” Giang Sóc cúi đầu cười.
Với cơ thể nhỏ bé của cô, cô có thể ăn được bao nhiêu chứ.
Giang Sóc gần như đã gọi tất cả các món phổ biến trong quán ăn, hiếm lắm mới có cơ hội được đi ăn cùng với cô.
Ý tưởng rất đơn giản là để cô có thể nếm thử tất cả những món ngon, thà dư còn hơn thiếu.
Cho dù những món ăn này có ngon đến đâu, trong mắt Giang Sóc cũng không có gì mới mẻ, có món ngon nào mà từ nhỏ anh chưa từng nếm qua hay ăn qua?
Ngọt, chua, đắng, cay, mặn. Xét cho cùng đây cũng chỉ là một vài loại hương vị. Anh cũng không có ý định theo đuổi mỹ thực.
Ăn được vài miếng anh đặt đũa xuống, chống khuỷu tay lên bàn, lười biếng nhìn cô.
Cô gái nhỏ khi ăn rất nghiêm túc, không nói chuyện, mắt cũng không đảo, cô thích gắp hết thức ăn vào bát rồi cúi mặt xuống nhìn bát của mình một cách chăm chú.
Từ góc nhìn của anh, anh chỉ có thể nhìn thấy một cái đầu tròn và một nửa khuôn mặt, thậm chí không nhìn thấy được bóng của cái cằm.
Cô thực sự rất tập trung, tập trung khi học và khi ăn, vì vậy anh đã bị bỏ một mình không thèm để ý đến.
Các loại bữa tiệc của Giang Sóc, không một ai đến chỉ vì để ăn uống.
Chỉ thấy khoe khoang và tâng bốc, các loại trò chơi hỗn tạp. Giang Sóc không cần nói chuyện, anh chỉ cần ngồi một chỗ ai cũng có thể đem đề tài câu chuyện di chuyển lên người anh, sẽ không ai đem anh bỏ ở một bên.
Cô thì ngược lại, khi ăn thì xem như không có anh.
Giang Sóc tức giận đến bật cười, cũng không thèm để ý, ngẩng đầu chăm chú nhìn cô ăn.
Sau khi ăn một bát cơm nhỏ, An Vu tựa hồ như cuối cùng cũng nhớ đến anh, vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với tầm mắt của Giang Sóc.
Cô bối rối chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi anh: “Cậu không ăn sao?”
Giang Sóc cau mày: “Ừm, tôi nhìn cậu ăn là được rồi.”
An Vu nghe vậy thì nhíu mày, không ăn tại sao lại gọi nhiều như vậy, cô cũng không ăn hết.
Trong quán ăn càng ngày càng có nhiều người, không khí đột nhiên nóng lên.
Những người ở bàn bên cạnh đang nói chuyện, nhưng chỉ có hai người bọn họ là không thể im lặng.
An Vu múc nửa bát cơm đưa cho anh: “Không đói thì cũng ăn một chút đi, cậu không ăn sẽ bị đau dạ dày đấy.”
Giang Sóc rũ mắt xuống, tay nhỏ của cô đặt bát xuống rồi vội vàng rụt về.
Nửa bát cơm nhỏ, quả thật là một chút.
Cái bát được đặt cẩn thận trên bàn, nhưng động tác như vậy lại khiến ánh mắt của Giang Sóc thay đổi.
Muốn đem cô về nhà, muốn cô quản anh.
An Vu thấy anh vẫn đang bất động nhìn mình, lớn tiếng thương lượng: “Cậu ăn một chút đi được không?”
“Được.” Giang Sóc nhanh chóng đồng ý.
Anh lại một lần nữa cầm đũa gắp đồ ăn.
Thấy anh ăn ngon lành, An Vu cong môi.
Cô cúi đầu tiếp tục ăn, Giang Sóc gọi quá nhiều, An Vu vốn ăn uống không nhiều nhưng dạ dày của cô đã căng đầy.
Giang Sóc không chỉ ăn một bát nhỏ mà khi thấy An Vu mỉm cười sau khi ăn anh lại múc thêm một bát lớn.
An Vu nhìn anh rồi hỏi: “Ăn ngon không?”
Giang Sóc cong môi và nói: “Ngon lắm.”
Rất ngon, ngon hơn tất cả những bữa ăn trước đây của anh.
Sau khi bữa ăn kết thúc, người phục vụ đã mang lên một bàn điểm tâm ngọt.
An Vu trợn tròn mắt, sao lại gọi nhiều món như vậy, gần như đã gọi tất cả các món điểm tâm ngọt trong menu.
Giang Sóc hỏi cô: “Còn ăn được không?”
Bụng căng trướng, An Vu lắc đầu nói: “Tôi không ăn nổi nữa rồi.”
Vậy nên Giang Sóc đã yêu cầu người phục vụ đóng gói tất cả những món điểm tâm này lại.
Bọn họ đến tương đối sớm, khi ăn xong đã là giờ cao điểm của buổi chiều, bên ngoài quán ăn đã có rất nhiều người tụ tập.
Bọn người Tiền Đạc Hâm đang ngồi ở ghế gần cửa, họ vừa mới đến nhưng lại được yêu cầu đợi thêm mười phút nữa.
Trong nhóm có một vài cô gái, sau khi trận bóng kết thúc là Trình Bạch Hủy tìm bọn họ đi ăn cơm, Tiền Đạc Hâm biết cô ta cũng có dụng ý khác nên đã gửi tin nhắn cho Giang Sóc nhưng anh lại không đến.
Lúc này Trình Bạch Hủy không có tâm trạng nhưng có một người bạn nói quán ăn mới mở này rất ngon vì vậy cô ta đã hỏi tên rồi dẫn mọi người đến đây.
Có một âm thanh phát ra, là người phục vụ đến kêu bọn họ, bảo là có một số khách hàng đã ăn xong.
Họ đứng dậy định bước vào thì thấy Giang Sóc đi ra.
Tiền Đạc Hâm cũng ngạc nhiên một lúc rồi huýt sáo.
Những người còn lại nhìn sang, ánh mắt lập tức trở nên vui tươi.
“Con mẹ nó không phải cậu nói sẽ không tới ăn cơm sao?”
“À, không phải cậu không muốn ra ngoài ăn cơm, mà là không muốn ăn cơm cùng bọn tôi.”
Trình Bạch Hủy nhìn thấy Giang Sóc thì kinh ngạc, nhưng trước khi có thể mỉm cười, sắc mặt cô ta đã tối sầm lại.
Cô ta nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp phía sau Giang Sóc.
Là An Vu.
Giang Sóc đã từ chối cô ta nhưng lại đi ăn cùng với An Vu.
An Vu không ngờ sẽ chạm mặt bọn họ khi cô ra ngoài, những nam sinh đó đều nhìn cô với ánh mắt nghiền ngẫm.
Cô cảm thấy hơi khó chịu và lùi lại một chút.
“Bảo sao lại lén lén lút lút, hóa ra là có hẹn trước với mỹ nữ.”
“Rất có thể, A Sóc a.”
Giang Sóc một tay cầm hộp quà, tay kia đút vào túi, tư thế lười biếng tản mạn.
Anh chỉ nhếch mi mắt, khóe môi cong lên, mặc cho bọn họ huýt sáo trêu chọc anh cũng không thèm để ý.
Trình Bạch Hủy cười cười, nhẹ giọng gọi tên anh: “Giang Sóc.”
Những người còn lại lập tức ý thức được Trình Bạch Hủy đang ở đây nên bỗng chốc ngậm miệng không nói nữa.
Tiền Đạc Hâm chào hỏi An Vu: “An Vu, đồ ăn ở đây có ngon không?”
An Vu gật đầu nói: “Ăn cũng khá ngon.”
Những người còn lại đồng loạt nhìn cô.
Giang Sóc cảm thấy phiền, không muốn nói chuyện vô nghĩa với bọn họ nữa.
“Đi thôi.” Giang Sóc nghiêng đầu thúc giục cô.
Sau khi An Vu ra ngoài, anh đi theo sát ở phía sau cô.
Những người còn lại bất động, nhỏ giọng thảo luận.
Một nam sinh hoang mang hỏi: “Chuyện là như thế nào vậy?”
Có người chậc một tiếng: “Ngốc thật, vậy mà còn không nhìn ra sao?”
“Rất xứng đôi đó.”
“Sao hôm nay A Sóc lại mặc đồng phục, cậu nhìn hai người bọn họ xem, là mặc đồ đôi mà!”
Khi mọi người nhìn lại thì bọn họ đã bước đi xa.
Thật trùng hợp, cả hai đều mặc đồng phục học sinh, áo trắng và quần đen. Thiếu niên vóc dáng cao lớn, lưng thẳng. Cô gái đi bên cạnh anh với đôi chân thon thả dưới chiếc quần váy ngắn đến đùi, mái tóc đuôi ngựa hình trăng lưỡi liềm khẽ hất nhẹ.
Giang Sóc lười biếng đút tay vào túi quần, sóng bước đi với cô, khi anh quay người xuống thang máy, thân thể An Vu run rẩy lùi về phía sau, Giang Sóc vội vàng đặt tay lên vai cô, ôm cô trở lại.
Cô gái ngước nhìn anh, anh nhướng mày và tùy tiện chạm vào mái tóc đuôi ngựa của cô.
Tiền Đạc Hâm xoa xoa mặt, thầm mắng một câu: “Thật mẹ nó không muốn ăn nữa.”
Trình Bạch Hủy nhìn đi chỗ khác, cắn môi nói: “Các cậu ăn đi, tớ về trước.”
Trình Bạch Hủy xoay người rời đi, vẻ mặt không nhịn được hoàn toàn tối sầm lại.
Quán ăn cách tiểu khu Cổ Lộng không xa, hai người là đi bộ trở về.
Giang Sóc đưa An Vu đến trước cửa nhà và đưa cho cô đồ điểm tâm ngọt đã được đóng gói sẵn.
An Vu lắc đầu từ chối nhận, Giang Sóc lấy chiếc túi lại và nói: “Vậy tôi sẽ ném nó vào thùng rác?”
An Vu cắn môi, có thể đừng lãng phí đồ ăn được không, mặc dù cô biết anh lấy cho mình nhưng nếu cô không nhận, anh thực sự có thể đem chúng vứt đi.
Cuối cùng An Vu vẫn nhận.
“Bao nhiêu vậy, tôi sẽ trả tiền cho cậu.”
An Vu không biết anh thanh toán lúc nào, người phục vụ đã trực tiếp đưa nó cho anh khi bọn họ rời đi.
Anh ăn cũng không nhiều, lại còn gọi một túi điểm tâm ngọt lớn như vậy, An Vu muốn trả lại tiền cho anh. “Trả tiền gì?” Giang Sóc bỏ tay vào túi, cong môi nói: “Là tôi đặc biệt mua cho cậu.”
An Vu lắc đầu: “Như vậy cũng không được.”
Vô công bất thụ lộc*, cô không thể lam tham mà chiếm tiện nghi của người khác.
(*) Vô công bất thụ lộc: là câu tục ngữ Hán Việt mang ý nghĩa Không có công thì không dám nhận thưởng.
Đôi mắt giang Sóc mang ý cười, nói: “Thật sự muốn trả tiền cho tôi?”
An Vu gật đầu: “Ừm.”
“Nhưng thứ tôi không thiếu nhất chính là tiền, cậu trả tiền cho tôi cũng không có ý nghĩa gì, nếu không cậu trả cái khác đi?” An Vu ngước mắt lên, do dự hỏi: “Cái gì khác?”
Đồng tử của cô co rút lại, trong lòng có chút sợ hãi, bộ dạng này quá hấp dẫn, trong lòng Giang Sóc mềm đi.
“Đồng ý với tôi một điều kiện đi.”
An Vu không biết là gì, nhẹ giọng hỏi anh: “Điều kiện gì?”
“Vẫn chưa nghĩ ra.”
An Vu do dự, cuối cùng nói: “Nhưng tôi không thể đồng ý với tất cả điều kiện của cậu.”
Lỡ như anh đề cập đến bất cứ điều gì quá mức, còn không bằng trả lại tiền cho anh.
Khá thông minh, còn biết giữ một tay lại. Giang Sóc nhướng mày và nói: “Cậu không đồng ý cũng không sao, nhưng hãy giữ điều kiện lại cho đến khi cậu đồng ý, được không?” Lúc này An Vu mới đồng ý.
Nếu anh đề xuất cái gì quá mức cô cũng có thể từ chối, xem ra cũng không lỗ.
Có hai ngày nghỉ sau đại hội thể thao, một ngày sau Thư Thu Vân đã trở lại.
Chỉ là lần này đi cùng với bà còn có chị gái của Tống Khang Thắng. Tống Khang Thắng hơn bốn mươi tuổi, chị gái của ông ta lớn hơn, tóc hoa râm, trong độ tuổi giống như bà ngoại.
Thư Thu Vân bảo An Vu gọi bà ấy là cô, An Vu ngoan ngoãn gọi một tiếng nhưng bà ấy chỉ cười khách sáo đáp lại, hầu như không để ý đến cô ở phía sau.
An Vu theo Thư Thu Vân tiến vào nhà họ Tống, trên người cô chảy dòng máu của nhà họ An chứ không phải của nhà họ Tống.
Mặc dù Tống Khang Thắng là một người đàn ông độc thân hàng chục năm, nhưng từ những ngày đầu đến đây An Vu đã biết ngay cả ở thành phố Đại An phát triển, những người dân địa phương lâu đời ở tiểu khu Cổ Lộng vẫn khá coi trọng việc kế thừa huyết thống.
Bọn họ nói cô là đứa nhỏ kéo chân sau, nhưng thực ra có gì không đúng chứ?
Một lúc sau lại có người tới, An Vu cúi đầu, nghe thấy mẹ nhiệt tình gọi bọn họ, đều là thân thích của Tống Khang Thắng.
An Vu không giỏi giao tiếp, tính tình cô yên lặng trầm tĩnh, khi có ai hỏi cô, cô sẽ trả lời một cách lịch sự.
Chỉ đứng yên nghe bọn họ nói chuyện.
“Khang Thắng của chúng ta thật may mắn khi cưới được một người vợ hiền huệ như vậy.”
“Khang Thắng độc thân đã lâu khả năng không tốt lắm, em dâu phải thông cảm cho cậu ấy một chút.”
“Ha ha ha, em dâu lớn lên xinh đẹp như vậy, Khang Thắng thương hoa tiếc ngọc còn không kịp.”
“Cố gắng tranh thủ sinh một thằng nhóc mập mạp đi.”
“Đúng vậy, Khang Thắng phải nhanh lên một chút, nhìn xem, cô gái này về sau cũng phải gả đi, con trai của cậu ấy còn chưa thấy có tin tức.”
Một người chỉ vào An Vu, những người khác cũng nhìn sang.
Ánh mắt của bọn họ không tính là sạch sẽ, có mấy người đàn ông bụng béo phệ đang nhìn cô với ánh mắt nghiền ngẫm.
“Em dâu, con gái em đã thành niên rồi sao?”
Nụ cười của Thư Thu Vân có chút cứng ngắc, bà nói: “Vẫn chưa, con bé còn đang đi học.”
“Còn đi học sao? Con gái trước sau cũng gả đi, hôm nào tôi sẽ giúp cô tìm, những người có điều kiện tốt ở đây rất nhiều, lại đều là người địa phương, một khi nhà bị phá bỏ, cả đời sẽ không lo gì cả, ăn uống no say.”
“Cô nói xem, học tập xong cũng phải đi làm công, kiếm được mấy đồng tiền cả đời cũng không mua được nhà, không bằng nhân dịp còn trẻ, chọn một nhà có điều kiện tốt…”
Trên mặt An Vu nóng rát, cô yên lặng rời khỏi phòng khách. Nhặt giỏ rau của Thư Thu Vân đi đến bồn rửa rồi vặn nước.
Dòng nước chảy xuống trên mu bàn tay, mát lạnh vô cùng.
An Vu rũ mắt xuống, yên lặng rửa rau.
Rửa rửa, vành mắt cô có chút đỏ lên, nước mắt từng giọt giống trân châu rơi xuống bồn rửa.
Họ nói học hành còn tệ hơn là gả vào một nhà có điều kiện, bố cô chưa bao giờ nói như vậy.
An Tài Triết là một người bố dịu dàng và nghiêm khắc.
Ông ấy nói An Vu là chiếc áo bông nhỏ tri kỷ của ông, nhưng đồng thời ông cũng có yêu cầu khá cao đối với cô, ông nói An Vu dù làm bất cứ chuyện gì thì đều phải dốc hết sức lực vào nó.
Mỗi một bài tập về nhà ông đều đích thân giảng cho cô, năm thứ hai trung học cơ sở, thành tích môn toán của cô bị tụt dốc không phanh, luôn không theo kịp các nam sinh khác trong lớp.
Ai cũng nói con trai học khoa tự nhiên đều có tư duy tốt, nhưng con gái thi trượt là chuyện rất bình thường. Nhưng khi An Tài Triết biết cô đã bắt đầu từ bỏ bản thân vì tin tưởng vào chuyện này, ông đã tức giận phạt cô chép “Mộc Lan từ”* 20 lần.
(“) Mộc Lan thi (còn có tên là Mộc Lan từ) là bài quân ca nổi tiếng trong lịch sử văn học Trung Quốc. Nội dung bài thơ đơn giản, không có những chi tiết ly kỳ, không có những éo le làm xao xuyến lòng người. Bài thơ kể về câu chuyện một người thiếu nữ thay cha tòng quân. Nhà không có con trai lớn để nhập ngũ, cha già thì đã cao tuổi, người thiếu nữ ấy liền ăn mặc giả nam nhi để tòng quân thay cha. Nàng ở trong quân ngũ mười hai năm, lập được nhiều chiến công. Khi trở về triều đình, nhà vua muốn ban thưởng chức tước, nàng đều không nhận, chỉ xin ngựa tốt để trở về quê nhà. Về đến nhà, nàng lại mặc trang phục nữ nhi, trang điểm soi gương, trở lại với cuộc sống bình thường như trước khi nhập ngũ.
Bố nói với cô, là con gái đừng bao giờ đánh giá thấp bản thân mình.
Cho đến nay, bố luôn là người hướng dẫn và che chở cô.
Nhưng bố đi rồi, trên thế giới này chỉ còn lại duy nhất một mình cô.
An Vu không có cảm giác an toàn, cảm giác an toàn của cô đã tiêu tan từ lâu kể từ khi bố mất.
Nếu hôm nay bố cô đang ngồi ở đó, ông ấy chắc chắn sẽ nổi cơn thịnh nộ sau khi nghe được những lời bọn họ nói.
Nhưng Tống Khang Thắng cũng không phải là bố của cô, đối với ông ta cô chỉ là một đứa kéo chân Thư Thu Vân.
Cũng là gánh nặng mà ông ta muốn thoát khỏi cang sớm càng tốt.
Rửa xong một rổ rau, An Vu lấy nước lạnh rửa mặt và rửa sạch cả nước mắt trên mặt.
Cô bưng bát đĩa trở lại phòng bếp, Thư Thu Vân cũng từ phòng khách đi vào.
Tống Khang Thắng đang cười nói luyên thuyên với những người đó những Thư Thu Vân không thể cười được nữa, sắc mặt bà kém đi.
An Vu đưa rau cho bà, Thư Thu Vân ngước mắt lên và ngập ngừng gọi cô: “Vu Vu.”
Bà thở dài nói: “Đừng nghe bọn họ nói bậy, có mẹ ở bên cạnh, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Trong lòng hai mẹ con hiểu rõ mà không nói ra, An Vu gật đầu nói: “Con biết rồi, mẹ.”
An Vu biết Thư Thu Vân khó xử, bà bị mắc kẹt ở giữa, lời như vậy chắc bà cũng đã nghe không ít, nhưng cô vẫn phải cố gắng giượng cười để không khiến mẹ phải lo lắng. “Được rồi, con lên lầu học bài đi.”
An vu không nói gì nữa, ngoan ngoãn rời đi.
Khi cô ra khỏi phòng bếp, đúng lúc gặp Tống Sĩ Dũng ở cửa.
Anh ta vẫn nhuộm tóc màu vàng, mặc quần jean lòe loẹt, dây quần kêu leng keng.
Nhìn thấy An Vu, anh ta giở trò giơ chân lên để ngăn cô lại.
An Vu ngước mắt lên và cảnh giác nhìn anh ta.
“Đây không phải là em gái An Vu sao? Sao em không gọi anh?”
An Vu vẫn không nói chuyện, anh ta nói với dáng vẻ lưu manh: “Anh là Tống Sĩ Dũng anh trai của em đó, nhanh như vậy mà em đã không nhớ anh rồi.”
Tống Sĩ dũng hơn hai mươi tuổi, anh ta không có thi đậu cấp ba, đã là lưu manh kể từ khi học cấp hai, cuối cùng anh ta vào được một trường dạy nghề. Sau khi học được hai năm, nghe nói tiểu khu Cổ Lộng sẽ bị phá bỏ và di dời nên anh ta trực tiếp nghỉ học, cuối cùng đến tấm bằng tốt nghiệp cũng không lấy được.
Anh ta thường làm việc trong một cửa hàng sửa chữa ô tô, sau khi được trả lương, anh ta sẽ đến tiểu khu Cổ Lộng chơi bời và đánh bạc.
Không có khái niệm tiết kiệm tiền bởi vì có một ngôi nhà lớn ở tiểu khu Cổ Lộng, luôn trông chờ vào việc làm giàu chỉ sau một đêm sau khi bị phá dỡ.
An Vu không muốn nói chuyện với anh ta, cô lễ phép gật đầu nói: “Chắc tôi hơi quên rồi.”
“Quên cũng không sao, em không đi học à?”
“Hôm nay là ngày nghỉ.”
“Đi học đúng là mất hết tự do, muốn đi chơi còn phải đợi đến ngày nghỉ.”
Tống Sĩ Dũng sáp lại gần, nhìn cô từ đầu đến chân với ánh mắt thèm muốn.
Anh ta liếm răng, đốt điếu thuốc trong lòng bàn tay, tay kia đặt lên vai An Vu, dáng vẻ lưu manh nói: “Nếu không, cùng anh trai ra ngoài chơi đi.”
Anh ta vừa hút thuốc, khi nói chuyện có mùi thuốc tảng ra.
An Vu vô tình ngửi được một ít, trong bụng liền cảm thấy buồn nôn.
Cô hất cánh tay của Tống Sĩ Dũng ra và nói: “Không, tôi phải đi học rồi.”
An Vu xoay người bỏ đi nhưng cánh tay đã bị người đàn ông nắm lấy.
Tống Sĩ Dũng cười nói: “Cô gái nhỏ mà học cái rắm gì, em cho rằng em có thể vào được đại học sao?”
An Vu sững sờ, đôi lông mi run rẩy.
Tống Sĩ Dũng rít một hơi thuốc, cố ý sáp đến gần mặt cô rồi từ từ phun ra.
Làn sương trắng phủ lên đôi má hồng của cô gái, có một loại vẻ đẹp giống như bị phá hỏng.
Anh ta nhếch mép, bỗng nhiên nắm lấy cằm của An Vu.
“Làm người lớn chẳng phải tốt hơn sao, sẽ học được kỹ thuật chăm chồng dạy con. Nếu không biết thì để anh trai dạy cho em, ở trường học cũng không được học những cái này.”
An Vu đóng cửa phòng và khóa nó lại.
Thư Thu Vân đi ra khỏi bếp để rót nước, Tống Sĩ Dũng rút tay lại, anh ta không có đến gần để chạm vào cô nữa.
Cô dựa vào sau cánh cửa, cả người run lên vì tức giận, khi nhắm mắt lại liền nhớ lại bộ mặt kinh tởm của Tống Sĩ Dũng.
Trong phòng tối om, rèm cửa vẫn chưa được kéo. An Vu dựa vào cửa, nhún vai, cảm xúc bị đè nén không ngừng dâng trào.
Chóp mũi đau nhức, hốc mắt ứa ra nước mắt rồi rơi xuống tí tách.
Học tập cái gì, làm việc nhà, giúp chồng dạy con…
Những lời này giống như móng ngựa giẫm mạnh vào trái tim cô, chà đạp tôn nghiêm của cô một cách không kiêng nể.
Những bức tường trong lòng giống như đã đột ngột sụp đổ, có lẽ đã sớm sụp từ rất lâu rồi.
An Vu ngẩng đầu lên, cô vừa hoang mang vừa sợ hãi, mưa gió vô cớ ập đến, ốc đảo trong veo cuối cùng đã bị cát vàng phá hủy trong nháy mắt.
Người thân của Tống Khang Thắng đến rất đông, họ đang ăn trưa ở tần dưới, Thư Thu Vân lên gọi cô, An Vu nói dối mình không được khỏe, không muốn ăn.
Dưới lầu vẫn ồn ào, bọn họ đang nói tiếng địa phương, An Vu có thể nghe thấy có người to tiếng trong phòng.
Cô nằm trên giường ngủ một lúc rồi thức dậy đọc sách.
Lật giở cuốn sách nhưng không thể nào đọc được, An Vu lấy giấy nháp trên bàn và vẽ tranh. Cuốn sách này đã được cô vẽ một nửa, vẫn chưa được tô màu, nó là một bản phác thảo bằng bút chì.
An Vu thích đọc truyện tranh, truyện tranh cô theo dõi chỉ được cập nhật một tuần một lần, vì vậy khi rảnh rỗi cô sẽ sao chép truyện tranh trong bảng nháp.
Cô không đăng ký lớp học và học hội họa một cách có hệ thống, nhưng vì cô thích và đã tích lũy học tập một thời gian, về cơ bản cô đã có thể bắt đầu dần dần với những nét vẽ ban đầu.
Khi vẽ tranh cô rất tập trung, những vụn vặt và rắc rối của cuộc sống nhất thời bị gạt sang một bên.
Sau khi sao chép nội dung còn lại, cô lại mở một cuốn sổ khác, trong đó có truyện tranh do chính tay cô vẽ, vẽ đã lâu lắm rồi, bây giờ đã được hơn nửa cuốn.
An Vu đang vẽ được một nửa thì điện thoại đột nhiên vang lên, sau đó lại run động liên tục.
Cô vẽ xong đôi mắt của nhân vật, đặt bút xuống và đi lấy điện thoại.
Là Chu Linh gửi tin nhắn cho cô.
Cô chỉ ở lại lớp 12 trong một thời gian ngắn là một tháng, vì bọn họ toàn chơi theo nhóm nên hầu như cô không kết bạn được với ai.
Cô không có gia nhập các nhóm ở trong lớp, ngoài Tống Kỳ Thành và Chu Linh, cô không thêm thông tin liên lạc của bất kỳ ai khác.
Sau khi mở điện thoại, cô phát hiện mình đã bị thêm vào một nhóm.
Tên nhóm là “Đại Gia Đình Lớp 12.”
Người thêm cô vào nhóm là Chu Linh.
Chu Linh: (Vu Vu, thật xin lỗi cậu, là bọn họ yêu cầu tớ thêm cậu vào.
An Vu sững sờ một lúc, tiện tay ấn vào nhóm mới.
Sau khi cô được thêm vào nhóm thì có một nữ sinh đã tag cô và yêu cầu cô đọc thông báo của nhóm.
Thông báo của nhóm nêu địa điểm và thời gian của bữa tiệc tối nay.
Trình Bạch Hủy: [Thật xin lỗi mọi người, vì tuần sau bố tớ sẽ sang Anh để đàm phám về việc hợp tác nên bữa tiệc sinh nhật của tớ đã được đổi thành hôm nay, tình cờ lại là cuối tuần, mọi người nhớ đến tham dự nha.] Tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu lúc sáu giờ tối, địa điểm là tại một khách sạn 5 sao. Trình Bạch Hủy còn khá chu đáo để mọi người không cần phải tuân theo nghi lễ, miễn bọn họ đến là được.
Tuần trước Trình bạch Hủy đã sớm gửi thiệp mời cho cô.
An Vu cũng không định đi.
Cô gửi cho Chu Linh một tin nhắn và nói: [Không sao, dù sao tớ cũng không định đi.]
Chu Linh không trả lời.
An Vu đặt lại tên nhóm là “Không làm phiền” rồi tắt điện thoại.
Buổi chiều, nắng ẩn trong mây, tiết trời trở nên u ám.
Cửa sổ không đóng, rèm cản sáng bị thổi ngược, An Vu đặt bút xuống và đóng cửa sổ lại.
Âm thanh ở tầng dưới giống như đã yên tĩnh hơn, không lâu sau có tiếng bước đi trên bậc thang, Thư Thu Vân đẩy cửa phòng An Vu ra.
“Vu Vu, con đang làm bài tập về nhà sau?”
An Vu buông bút: “Không ạ, con đang vẽ tranh.”
Thư Thu Vân nghiêng người nhìn bức tranh của cô, cười nói: “Tranh gì vậy, đẹp quá.”
“Đó là truyện tranh ạ.”
An Vu đưa cuốn sổ cho Thư Thu Vân, bà lật lật nó. Mặc dù Thư Thu Vân không hiểu nhưng bà vẫn có khả năng thẩm mỹ cơ bản.
“Vẽ một bức tranh thật mất nhiều thời gian, con muốn học vẽ sao?”
An Vu rũ mi, lắc đầu nói: “Không ạ, chỉ là có chút hứng thú.”
Học phí của các lớp mỹ thuật rất cao, An Vu tự nhận thức được, đây không phải là thứ mà gia đình cô có khả năng chi trả.
Hơn nữa những gì người thân và bạn bè của Tống Khang Thắng nói hôm nay đã khiến cô rơi vào tình trạng hoang mang và lo sợ.
Ông ta thậm chí còn không muốn cho cô đi học, sao có thể để cô đi học vẽ được.
“Có hứng thú là chuyện tốt.” Thư Thu Vân không hiểu những điều này, nhưng trong ấn tượng của bà, con gái bà luôn xuất sắc, năng động và hiểu chuyện. “Người thân của chú, đi rồi sao ạ?” An Vu hỏi bà.
Thư Thu Vân cười nhẹ, sắc mặt có chút cứng ngắc, nụ cười dần biến mất.
Bà nhìn An Vu rồi đột nhiên thở dài.
Dáng vẻ một bụng nặng nề tâm sự này của mẹ thực sự rất dễ đoán, bà đang có chuyện muốn nói với cô.
“Mẹ, mẹ có chuyện muốn nói với con sao?” An Vu trực tiếp hỏi bà.
Thư Thu Vân tỏ vẻ bất lực, mím môi rồi gật đầu.
“Vu Vu, cô con muốn ở nhà chúng ta một thời gian.” Thư Thu Vân chậm rãi nói: “Bà ấy kết hôn ở xa, cách Đại An cũng rất xa nên lần này bà ấy định ở lại đây một thời gian.”
An Vu ngẩng đầu lên tiếp tục lắng nghe bà nói.
“Nhưng trong nhà chỉ có hai phòng.”
An Vu rũ mắt xuống, cô hỏi: “Là muốn ở chung phòng với con sao?”
Thư Thu Vân lắc đầu: “Bà ấy còn có một đứa cháu trai nhỏ đang chơi ở nhà chú của nó, buổi tối sẽ đến đây.”
Xung quanh im lặng, cửa phòng không đóng, một cơn gió lùa vào khiến người cô lạnh toát.
An Vu cụp mắt xuống, im lặng một lát mới bình tĩnh hỏi bà: “Vậy con ở đâu?”
Thư Thu Vân nói: “Sẽ không lâu đâu, khoảng một tuần bọn họ sẽ rời đi.”
“Trong nhà chỉ có hai phòng, mẹ cũng không còn cách nào khác.”
Bà lấy trong túi ra một xấp tiền, nhét vào lòng bàn tay cô rồi nói: “Con tìm một khách sạn trước đi, chờ bọn họ đi rồi trở lại, được không?”
An Vu cười, hiểu chuyện gật đầu: “Được ạ.”
An Vu trèo lên giường và lấy chiếc vali mà cậu đã mua cho cô từ trên cùng của tủ quần áo.
Chiếc vali này đã được dùng khi cô mới đến đây, cô mở tủ quần áo và đặt tất cả quần áo mà cô hay mặc vào vali. Chiếc vali không lớn, An Vu đã dọn dẹp phòng sau khi thu dọn những vật dụng cần thiết hàng ngày.
Vào lúc ba giờ, Thư Thu Vân đưa An Vu đi tìm một khách sạn gần tiểu khu Cổ Lộng, bởi vì nó gần một khu phố sôi động nên các khách sạn ở khu vực này không hề rẻ.
Cuối cùng vẫn tìm được một khách sạn ở một con phố vắng vẻ gần trường học.
Giá cả phù hợp và cũng gần trường học.
Sau khi trả tiền cho một đêm, Thư Thu Vân đã đưa cho cô số tiền còn lại.
Đây là một khách sạn kiểu cũ với không gian nhỏ và đồ đạc đơn giản nhưng may mắn nó có mọi thứ đồ vật nên có.
Thư Thu Vân đưa An Vu đến đó, nói với cô mấy câu rồi liền rời đi, bà còn phải về nhà để tiếp đãi những người thân của Tống Khang Thắng.
An Vu ngồi một lúc, sau đó mở vali định lấy đồ ra.
Điện thoại trên bàn lại rung lên.
Lần này Chu Linh đã gọi một cuộc điện thoại cho cô.
An Vu im lặng một lúc rồi nhận điện thoại.
“Chu Linh.”
Lúc đầu, không có âm thanh ở đầu bên kia của điện thoại nhưng sau vài giây cuối cùng Chu Linh cũng lên tiếng.
“An Vu.”
“Cậu có thể cùng tớ đến dự sinh nhật của Trinh Bạch Hủy được không?” Giọng cô ấy run run, mang theo chút tiếng khóc nức nở: “Tớ cầu xin cậu.”