Kênh Live Stream Khoe Giàu

Chương 14: Không muốn nỗ lực nữa



“Như thế nào… đi chơi mà cũng gãy xương được à?”

Quản gia nhìn Bạch Thanh Sầm, lại nhìn sang Hạ Văn Miên bên cạnh ngồi im không dám hó hé, ông không biết vì cớ gì mọi chuyện lại thành ra như vậy, mới đi ra ngoài không được bao lâu đã gãy xương.

Bạch Thanh Sầm nói: “Không cẩn thận bị vấp té.” 

Còn té kiểu gì thì anh không biết thật.

Đừng nói anh, ngay cả Hạ Văn Miên còn không biết vì sao cơ, có thể do cậu quá khẩn trương, cũng có thể do… Ầy, dù sao thì khi đó trong đầu cậu chỉ toàn là những mảnh hỗn loạn, thu tay lại cái tự nhiên thành người tàn tật luôn.

Bác sĩ gia đình chăm sóc xong miệng vết thương, nói: “Trong khoảng thời gian này phải chú ý đừng để đụng nước, thức ăn phải thanh đạm một chút, vết thương không quá nghiêm trọng đâu, tháo bột xong là khoẻ liền”

Bạch Thanh Sầm nói: “Vâng.”

Quản gia đứng dậy tiễn bác sĩ ra về.

Bạch nhìn băng gạc trên tay Hạ Văn Miên: “Cậu đập cái kiểu gì đấy? Trúng cái gì mà ác thế?”

Rõ ràng đi cạnh nhau, xung quang toàn cây với cỏ, Hạ Văn Miên vẫn đập thành thế này được thì cũng là kỳ quan thế giới.

“Tôi cũng không để ý.” Hạ Văn Miên nói: “Không sao đâu, rồi cũng lành thôi.”

Bạch Thanh Sầm hỏi: “Thế này thì có chậm lịch vào tổ phim của cậu không?”

Anh nhớ hình như là phim cổ trang, cánh tay chi chít băng gạc to đùng, ví như đoàn phim không che lấp được đống băng gạc, khả năng cao là tổ này không vào được.

“Lúc nãy đạo diễn có nhắn tin cho tôi bảo đoàn phim có chuyện ngoài ý muốn, lịch diễn ngày mai phải tạm huỷ.” Hạ Văn Miên nói: “Vừa khéo dưỡng thương luôn.”

“Thế thì tốt.” Bạch Thanh Sầm gật gù, lại chợt hỏi: “Trong khoảng thời gian này cậu ở tạm nhà tôi đi, bác sĩ gần nhà tôi, có chuyện gì cũng tiện hơn.”

“Tôi…” Hạ Văn Miên rối rắm một chút, muốn từ chối nhưng mỗi lần muốn mở miệng lại thôi.

Bạch Thanh Sầm cũng không cho cậu cơ hội phản đối, bên anh nhiều người làm, có thể giúp đỡ hỗ trợ phương tiện gì đó, Hạ Văn Miên đem một thân què quặt như vậy muốn tự chăm mèo thì cứ nằm mơ đi.

Nghĩ tới mèo, Bạch Thanh Sầm hỏi: “Đúng rồi, mèo nhà cậu có cần ôm qua đây không, hay tôi tìm người qua nhà cậu chăm nó.”

Hạ Văn Miên cùng bé mèo rất quấn quýt nhau, cho dù có trốn nhà đi bụi cậu cũng xách nó theo bằng được, nhưng bây giờ, Hạ Văn Miên nói: “Vẫn nên tìm người chăm sóc hộ đi.”

“Ừ.” Chọn cái nào Bạch Thanh Sầm cũng làm dễ như ăn kẹo, anh đứng dậy nói: “Cũng không còn sớm, tôi đi nghỉ trước, phòng tôi ở cuối hành lang, có chuyện thì qua đó tìm tôi.”

Hạ Văn Miên nói: “Được rồi.”

Bạch Thanh Sầm vừa quay người lại liền nghe Hạ Văn Miên nói: “À thì…”

“Ừ?”

“Quan hệ của chúng ta là bao dưỡng đúng không?”

“Đúng.”

“Vậy ngoại trừ công việc, có chuyện gì khác không…” Hạ Văn Miên dần dần hạ giọng, cả câu đầy ý ám chỉ.

Bạch Thanh Sầm hiểu ngay, ý là sợ sau này đủ lông đủ cánh bay lên làm phượng hoàng, chuyện này sẽ thành lịch sử đen của cậu chứ gì?

Bạch Thanh Sầm nói: “Yên tâm, không có đâu, tôi đưa cậu tiền với tài nguyên, cậu nổi là được, còn lại đừng lo.”

Bạch Thanh Sầm nói chắc nịch, xong rồi còn bồi thêm câu cuối: “Chúng ta chỉ là quan hệ bao dưỡng bình thường thôi, yên tâm.”

Hạ Văn Miên: “…”

Tui không muốn yên tâm được chưa.

Tui muốn chơi kiểu bao dưỡng ấy ấy với kim chủ cơ.

Anh nói vậy thì trông tui có khác gì thằng đần không hả?

“Nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon.” Bạch Thanh Sầm lúc ra cửa còn cẩn thận giúp cậu  đóng cả cửa lại.

“Rầm” một tiếng, cửa đóng.

Ánh đèn trong phòng cũng theo đó mà dịu xuống, tự động điều chỉnh sang chế độ đèn ngủ.

Hạ Văn Miên nhìn cửa phòng, nhẹ giọng: “Ngủ ngon.”

_____

Tay què đúng là bất tiện, đã vậy còn què tay phải, ăn cơm bằng tay trái rất khó, Hạ Văn Miên lại không muốn để người giúp việc gắp thức ăn cho mình như con nít, đành cúi đầu ăn cơm không.

Kể từ khi chuyển ra ở riêng, đã lâu rồi Bạch Thanh Sầm chưa ngồi ăn chung với người khác.

Đột nhiên có người ăn cùng cũng vui đấy chứ.

Anh để ý thấy Hạ Văn Miên có chút kỳ lạ, nhăn mày nói: “Quản gia, lấy giúp tôi cái muỗng.”

“Vâng, thiếu gia.”

Bạch Thanh Sầm lấy đũa chung gắp vài món ăn giúp dưỡng vết thương cho cậu: “Ăn nhiều mới mau lành.”

Hạ Văn Miên nhìn đồ ăn đột nhiên xuất hiện trong chén mình mới đầu cũng sửng sốt, bản năng tính gạt ra, cậu không thích người khác gắp đồ cho mình, đũa chung cũng ghét.

Nhưng vừa nghe giọng Bạch Thanh Sầm, cái tay đang gạt đồ ăn liền cứng ngắc, khựng một chút, rồi len lén đẩy đồ ăn quay trở về chén.

“Cảm ơn.”

“Không có gì.” Bạch Thanh Sầm quét mắt nhìn một lượt trên bàn, quản gia rất cẩn thận trong việc làm thực đơn, chăm được cánh tay què quặt của Hạ Văn Miên, chăm luôn cả khẩu vị của anh.

Nhưng mà… có vài món Hạ Văn Miên không ăn được, Bạch Thanh Sầm ăn một mình thì cảm thấy quái quái.

Bạch Thanh Sầm vẫy tay gọi người giúp việc, “Dọn mấy món này xuống đi.”

Anh ăn mấy món giống Hạ Văn Miên là được rồi.

Hạ Văn Miên nói: “Đừng dọn, anh cứ ăn đi, tôi no rồi.”

“Không sao, tôi ăn mấy món này cũng được.”

Lúc sau, quản gia có đưa tới mấy cái muỗng, Bạch Thanh Sầm trực tiếp đưa thẳng cho Hạ Văn Miên.

Cầm đũa bằng tay trái tuy khó nhưng vẫn cầm được, năm Hạ Văn Miên hai tuổi thì trên bàn đã không còn chiếc muỗng ăn cơm.

Nhưng muỗng Bạch Thanh Sầm đưa thì còn mơ anh đây mới từ chối nhé.

Gãy xương khá khó chịu, cũng không phải đau đớn gì, thậm chí còn thua xa mấy vết thương khác, nhưng mà nó rất lâu lành.

Phải chăm sóc cẩn thận, lơ là một chút là xong đời chiến sĩ ngay.

Hạ Văn Miên chăm cái tay tầm nửa tháng mới lành hẳn.

Công tác lúc đó đều là Bạch Thanh Sầm từ chối cả, từ chối ở đây là đẩy lùi lịch trình, chứ không phải nghỉ luôn không làm nữa.

Bạch Thanh Sầm chuẩn bị kỹ càng, đầu tư bên ngoài không ít tiền, phí tổn thất sau khi hoãn lịch trình được Bạch Thanh Sầm trả gấp ba, tiền đã vào túi thì chẳng ai ngu mà than thở.

Không làm lại còn có tiền tự rơi trước cửa, chuyện tốt như vầy ai mà không thích.

Đập tiền đập mạnh tay, chết cũng không mắng đc anh.

Ngày đầu đi làm lại, Hạ Văn Miên phải đi đoàn phim trước.

Không có tác phẩm đứng đắn, anh đi show tống nghệ cũng nhột.

Trong khoảng thời gian này chăm sóc Hạ Văn Miên dưỡng thương, kênh live stream của Bạch Thanh Sầm vẫn trong trạng thái im lặng, hiện tại Hạ Văn Miên đã đi ra ngoài công tác, cũng vừa lúc chuyển lại về nhà của cậu ta luôn.

Bạch Thanh Sầm nhìn máy stream, ngẫm nghĩ, quyết định đến đoàn phim thăm ban.

Lúc thăm ban tiện đường mở live tâm sự tuổi hồng với fans là được.

Anh để ý dù anh không stream, lâu lâu kênh vẫn có bình luận xẹt xẹt, rõ ràng đang đợi anh.

Tuy là anh không có lịch live stream cố định, cũng không hứa hẹn gì, nhưng mà để con người ta trông ngóng vậy, anh vẫn thấy ngại.

Vừa lên xe, Bạch Thanh Sầm mở live luôn .

[Đjt! Bà ơi streamer bà follow live rồi nè!]

[Anh hay lắm, anh còn trốn live nữa là cái krenh stream này đóng mạng nhện luôn.]

Bạch Thanh Sầm giải thích nói: [Dạo này bận.]

[Há, anh lại bận chim chuột với con chim cu gáy của anh chứ gì?? Cả cái stream nhiều người thế này cũng không giữ được tình iu của anh!]

[Đúm đúm đúm! Chim cu gáy mặt mũi ra sao vậy anh, nam hay nữ?]

[Cút cút cút, mấy con ả chim xanh, chuyện riêng của anh hai, chúng mày muốn là xem hã? Tui nói thẳng , tui cũng mún.]

“Là nam.” Dừng một chút, Bạch Thanh Sầm lại thấy sóng não của anh hình như không cùng tần số với bọn họ mới giải thích thêm: “Không phải như mọi người nghĩ đâu, chỉ là chuyện bao nuôi tôi ra tiền cậu ấy ra sức như bình thường thôi.”

Cư dân mạng: [???]

[@quảnlý alo ở đây có người tuyên truyền văn hoá phẩm đồi trụy nè.]

[Đợt trước bên Lộ Lộ Tương mới nói nhầm mấy chữ đã bị cấm live nửa năm còn trừ tiền, anh hai phạt tầm nhiu đây?]

Quản lý: [Sau khi kiểm tra, nội dung kênh stream đúng chuẩn thuần phong mỹ tục khỏe mạnh tích cực, đề nghị fans không báo cáo giả, nếu gây hậu quả nghiệm trọng sẽ bị khóa tài khoản vĩnh viễn.]

Cư dân mạng: […]

[Thì ra đây là tấm màn đen.]

[Hahaha cái lùm mía chị quản lý kỉu: báo cáo cái đầu chim cúc cu chúng mày nè! Nín hết ngậm hết! Tui mà khoá ảnh sếp khóa tui vô chuồng gà ngồi hã?]

[Hahaha cừi xĩu ngang mấy đứa ơi! Không ngờ quản lý tung hoành thiên hạ trong giới giang hồ bấy lâu nay đã phải thua dưới cánh tay của một streamer ẩm thực.]

Quản lý: [Đề nghị fans không quá khích.]

Cư dân mạng: [Vâng vâng vâng, do em, do em tất.]

Bạch Thanh Sầm: “…”

Do mấy người thật mà.

[Bạch bạch đi đâu đấy? Mua nguyên liệu hay là về nấu ăn.]

“Tôi tới đoàn phim thăm ban.” Bạch Thanh Sầm nói: “Mọi người có ai đi thăm ban bao giờ chưa? Hoàn cảnh thế nào?”

[Khó nói, có xem ảnh trên mạng rồi, hơi tệ.]

[Có mấy phim bối cảnh trên núi, đào ba tấc đất cũng không có người, lâu lâu cũng thấy thương diễn viên, phải đóng phim trong cái cảnh đó.]

Bạch Thanh Sầm như suy ngẫm gật đầu: “Đoàn phim này hẳn cũng không tệ quá.”

[Đoàn phim của chim cu Bạch Bạch ạ? Ví dụ mà hoàn cảnh đơn sơ quá thì thế nào? Đem con chim cu về dẹp mịa luôn khỏi quay nữa?]

Bạch Thanh Sầm nghĩ nghĩ, nói: “Quá đơn sơ… thế thì mua lại đoàn phim hoặc là mua chỗ quay sửa sang lại rồi làm tiếp.”

Cư dân mạng: “Bạch bạch hay anh nuôi thêm mấy con chim đi được khum!? Em tình nguyên làm chú chim se sẻ, không sợ tranh sủng đâu, hứa thề danh dự luôn!]

[Há, lại một ngày muốn được làm chim.]

[Tui đầu hàng, không muốn nỗ lực nữa, cầu bao nuôi.]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.