Hứa Đào Nhi nào có nói thật, cô đáp rằng hai người là đối tác của nhau.
Sau đấy nghĩ tới còn có chuyện muốn hỏi anh, nên cô đành phải tách mẹ ra, kéo anh ra ngoài lấy cớ tiễn khách để nói chuyện riêng với anh.
Nếu không mẹ cô sẽ còn dài dòng thêm nữa không cho cô có cơ hội mất.
‘…’
Ánh đèn đường sáng chiếu rọi xuống bóng hai người một nam một nữ đi bên cạnh nhau.
Hai bên vỉa hè lác đác các căn dinh thự liền kề, tuy nhiên vì đất nhà quá rộng cũng thành ra rất thưa thớt trống vắng.
Những người ở trong khu phố này đều là các lãnh đạo cấp cao, không thì cũng là những gia đình có đời trước làm chính trị, đời sau chuyển sang kinh doanh.
Đa phần đều sống kín kẽ lại thêm không đông đúc nên vào buổi tối con phố thật sự rất yên tĩnh.
Thi thoảng sẽ có một hai chiếc xe hạng sang đi qua.
Hoặc là lính gác đi tuần tra, không khí có phần nghiêm hơn những khu phố nhà giàu khác, vậy nên an ninh luôn được đảm bảo tuyệt đối.
Nhiều năm trước, Hứa Đào Nhi đã từng tưởng tượng được cùng Hàn Thần sánh bước bên nhau, được cùng anh dạo phố, cùng anh dùng bữa, cùng anh trải qua những điều bình thường nhất của cuộc sống.
Nhiều năm về sau, là hiện tại, cô dường như đã thực hiện được một phần mong ước đó, chỉ là cảm giác đã không còn nguyên vẹn giống như trước…
“Anh nói chuyện gì với ông nội thế?”
Cô hỏi thẳng anh.
Hàn Thần suy nghĩ một chút, dù chuyện này đã gấp với anh, nhưng rốt cuộc anh vẫn lựa chọn không vội nói cho cô, bởi lẽ đối với cô hiện tại thì đây lại chưa phải là thời điểm thích hợp.
“Tôi đã hỏi ông nội, làm thế nào để được xếp vào rổ của bác gái ấy mà.”
Hứa Đào Nhi phải mất một lúc mới hiểu được câu nói của anh, cô bật cười.
Thế mà anh đã kịp nghe câu nói đùa của mẹ cô.
Cười xong rồi, cô lại nghiêm túc suy nghĩ đến hoàn cảnh của hai người, rồi chợt buồn bã trong lòng.
Lần đầu tiên cô có suy nghĩ mình muốn nói chuyện nghiêm túc về vấn đề này với anh:
“Thế thì sao chứ? Hàn thiếu đã có vợ, Đào Nhi đã có chồng, như vậy thì có ý nghĩa gì?”
Hàn Thần chợt dừng bước, anh đứng đối diện cô, nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp dưới ánh đèn đường.
Dù ánh sáng không hỗ trợ, nhưng cũng không thể ngăn cản được vẻ đẹp của cô.
Đứng trước Hứa Đào Nhi, anh mới hiểu thế nào là ‘hằng đêm mong nhớ, không có được người đẹp cũng không hoài tiếc nuối những đêm thâu’.
“Tại sao lại không có ý nghĩa?”
Hàn Thần hỏi ngược lại cô.
Hứa Đào Nhi thấy khó trả lời, nhưng anh đã nói tiếp:
“Không phải em sắp ly hôn rồi sao?”
Đừng nói đến mức này rồi cô vẫn không làm được.
Hứa Đào Nhi biết anh hiểu nhầm mình, cô lên tiếng giải thích:
“Chuyện ly hôn Đào Nhi nhất định sẽ làm, vấn đề là ở anh kia kìa.”
Ly hôn nhất định cô sẽ làm, bởi nó không chỉ ảnh hưởng đến hạnh phúc của cô, mà còn ảnh hưởng đến cả cuộc đời của con trai cô.
“Tôi sao?”
Hàn Thần ngay tức khắc nói:
“Ly hôn đối với tôi không phải là vấn đề.
Nếu em muốn, tôi sẽ làm ngay lập tức.”
Cảm xúc Hứa Đào Nhi có chút phức tạp, cô không thể kiểm soát được nỗi lòng của mình khi nghĩ đến Hàn An Nhiên.
Rốt cuộc anh và người ta đã có với nhau một đứa con, dù ít dù nhiều tình cảm trong họ cũng đã từng nồng thắm mới có được một bé gái dễ thương như thế.
Anh cho cô lựa chọn, nhưng cô càng không thể nói ra điều cô mong muốn, rằng cô thực sự rất mong anh độc thân, thực sự mong anh sẽ ly hôn.
Dù sao đó cũng là một việc làm vô cùng thất đức.
“Em muốn hay không, không quan trọng, chủ yếu vẫn là anh có muốn hay không?”
Cô không kiềm chế được sự không vui trong lòng mình, rõ ràng là hai người ra để nói chuyện về anh với ông nội, rồi sao lại thành như thế này?
“Mà nếu như anh thật sự muốn, thì đã chẳng chờ đến bây giờ.”
Ly thân năm năm… có phải năm năm đó anh vẫn luôn chờ đợi người vợ đó quay lại?
Hoàn cảnh hiện tại khiến cô không có niềm tin, càng không có sự tự tin.
Hứa Đào Nhi quay mặt sang hướng khác để không phải đối diện với anh.
Lòng cô thực sự rất khó chịu.
Không đợi anh lên tiếng, cô đã một mực nói:
“Thôi bỏ đi, chúng ta nên dừng lại câu chuyện này ở đây thôi.”
Thái độ phũ bỏ mọi chuyện của cô khiến Hàn Thần rất rất không vui, trong lòng anh bức bối giống như bị ngàn kim đâm phải.
Thấy cô muốn quay đầu bỏ đi, anh lập tức giữ lấy hai vai cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.
Anh chất vấn:
“Em giận gì chứ?”
Trong chuyện này ai mới là người có quyền giận, có quyền buồn bực đây?
Hứa Đào Nhi biết mình đã chọc giận anh, lần này ánh mắt của anh rất khác những lần trước.
Cô còn cảm nhận được sự ức chế trong ánh mắt đó, nhưng cô thực sự không hiểu được tâm tư của anh là như thế nào.
Anh nói đúng, cô thì giận gì chứ?
Rõ ràng là do cô, cô là người lấy chồng trước, cô cũng là người thích anh, yêu đơn phương anh trước.
Tại sao cô lại đòi hỏi anh thủ tiết chờ mình trong nhiều năm như vậy?
Cô thật ích kỷ đến đáng ghét…
“Em sai rồi.”
Sai ngay từ khi bắt đầu rồi…
Hàn Thần càng giận hơn, giọng anh trầm trầm:
“Chứ không thì sao?”
Không em sai thì ai sai?
Ngày ấy ở tiệc rượu, Hứa Đào Nhi nhiệt tình chủ động không phải anh không hiểu.
Không ai biết được khi ấy tâm tư người đàn ông đã kỳ vọng như thế nào về mối quan hệ này.
Tưởng được ưu tiên, thế mà sau đấy… một chút cơ hội cũng không có.
Dù anh có sai trước nhưng cô cũng không nên làm thế chứ? Cho nên sau khi kiểm soát lại cảm xúc của mình, anh chợt lên tiếng:
“Ngoan ngoãn làm đơn ly hôn cho tôi.
Tôi sẽ bảo luật sư của Hàn Thị qua hỗ trợ em.”
“Ơ?”
Tư dưng anh thay đổi cảm xúc như thế khiến cô không theo kịp? Ngoài cha cô, đến cả anh cũng muốn cô đẩy nhanh tiến độ ly hôn đến thế cơ à?
Hàn Thần tưởng cô ‘ơ’ là phản đối, anh lập tức đáp:
“Khi nào thiếu nghị lực, cứ tìm đến tôi.”
Anh nắm tay cô, bàn tay cô vẫn luôn rất lạnh, ngược lại hoàn toàn với bàn tay ấm áp của anh.
Cho nên lúc bấy giờ, bàn tay Hứa Đào Nhi đều được anh ủ ấm, cô thật cảm thấy thoải mái từ trong tim.
Anh không cho cô tránh thoát, mà lấy lý do ‘ủ ấm hộ’ rồi cùng cô trở về Hứa gia.
Đến lúc phải rời đi rồi, anh mới nói:
“Thời gian này, chúng ta đừng gặp nhau thì hơn, em khiến tôi giận lắm đấy!”
Hứa Đào Nhi bị bỏ lại, cảm xúc không biết phải nói làm sao.
Sau buổi nói chuyện ngày hôm nay thì quan hệ của hai người là gì, nó phát triển theo hướng như thế nào?
Cô cũng không rõ ràng lắm.
Chỉ là hiện tại anh nói anh giận cô mà tại sao cô cứ thấy rung rinh trong lòng? Cô không hiểu được chính mình nữa.
Mấy hôm nay không uống thuốc bổ điều độ, có khi nào ảnh hưởng đến thần kinh hay không?
Cô lo lắng đến mức hôm sau phải lập tức đi gặp bác sĩ tâm lý riêng của mình.
Tiến sĩ Tâm lý học Liễu Linh Lan, người đẹp yểu điệu như tên.
Chị ấy là bác sĩ tâm lý từng điều trị cho Hứa Đào Nhi thời điểm cô gặp scandal.
Dù sau đó tình trạng cô đã đỡ đến chín mươi tám phần trăm, gọi là đã ổn định như người thường rồi nhưng vẫn dặn dò cô thường xuyên tới để chị ấy kiểm tra tình hình.
Dù sao ngoài là cương vị bác sĩ tâm lý và bệnh nhân thì hai người cũng là bạn từ nhỏ, thanh mai trúc mã, nhà chị đầu phố, nhà em cuối phố, quan hệ rất thân thiết.
Nghe cô kể chuyện xong, Liễu Linh Lan có chút bất lực.
Chị ấy nhiều năm du học ngành tâm lý, từng nghiên cứu vô số công trình kiến thức vĩ đại của ngành, cũng đã tiếp xúc qua rất nhiều bệnh nhân trong, ngoài nước… Nhưng là lần đầu tiên gặp trường hợp ‘vì thích người ta mà nghi ngờ bản thân tái phát trầm cảm dẫn đến thần kinh không ổn định’ như Hứa Đào Nhi đấy! Nghe có vẻ đơn giản, chứ thực chất lại thật không ổn.
“Cô đúng là trường hợp đầu tiên chị thấy đấy!”
Chị ấy cảm thán.
“Thay vì em nghi ngờ ngực trái của mình rung động vì đàn ông là do bệnh, thì hãy nghi ngờ tại sao đến thời điểm này mới có can đảm làm đơn ly hôn với tên đàn ông tồi tệ như Tần Dịch Phong kia thì chị nghe hợp lý hơn.”
Hứa Đào Nhi xấu hổ đẩy đẩy tay chị:
“Em đang nghiêm túc mà, chị đừng trêu em.”
“Chị đây cũng đang nghiêm túc.”
Liễu Linh Lan so với sự lo lắng của Hứa Đào Nhi, thì chị ấy lại cảm thấy thần sắc dạo này của cô đã tốt lên nhiều, ít nhất nó nhìn sáng hơn và trông không còn đầy tâm sự như trước.
Chẳng biết có phải vì người đàn ông cô thường nhắc đến nhà họ Hàn tên là Hàn Thần kia hay không?
“Chẳng qua từ trước đến nay em vẫn luôn thất vọng về Tần Dịch Phong và quá đề cao Hàn Thần trong lòng mình.
Thế cũng khó tránh khỏi được việc sau khi em gặp lại anh ta, tình cảm của em lại dạt dào trở lại như thiếu nữ mới biết yêu lần đầu.”
Liễu Linh Lan không hề kiêng kỵ điều gì, trực tiếp nói ra phán đoán của mình.
Hai má Hứa Đào Nhi ửng đỏ do nỗi lòng của mình dễ dàng bị vạch trần trước mặt Liễu Linh Lan.
Liễu Linh Lan ý cười trêu chọc nơi ánh mắt, miệng lại nghiêm túc nói:
“Đây cũng là biểu hiện bình thường thôi, đừng lo lắng.
Có yêu thì mạnh dạn yêu đi.”
Hứa Đào Nhi vội vàng lắc đầu:
“Thôi đi, em chẳng thèm yêu.
Dù sao anh ấy cũng đã có vợ con rồi kia mà.”
“Vợ con anh ta?”