Huyết Sử Võ Lâm

Chương 44: Một vật chi bảo



Hồ Lão Lão nói tiếp :

– Rõ ràng là ngươi đã nhận ra già, tại sao ngươi còn vờ vĩnh?

Nếu không kềm chế được lòng mình hẳn Du Bội Ngọc đã hét to như thế này :

– Lão ấy không vờ vĩnh đâu! Thực sự thì lão đâu có nhận ra bà? Bởi lão đâu có phải là người quen bà từ hai mươi năm trước? Lão nào phải Du Phóng Hạc thực sự?

Lão là con người giả mạo mà!

Chàng nghiến răng cố dằn lòng, vì quá cố sức nên gân trán, thớ thịt trên mặt vồng lên, gân và thớ thịt càng vồng vẻ thống khổ càng hiện rõ.

Châu Lệ Nhi kinh hãi không rõ tại sao có sự biến đổi phi thường nơi chàng như vậy.

Bên ngoài, Du Phóng Hạc đột nhiên cười lớn lão ngẩng mặt lên không cười.

Cười một lúc, lão thốt :

– Việc gì từ hai mươi năm trước, tại hạ đã quên hết rồi! Tại hạ đã quên lão lão hà tất phải nhớ đến!

Hồ Lão Lão lạnh lùng :

– Ngươi quên được chứ già nhất định không quên được những sự việc như vậy già nhớ mãi, suốt đời!

Du Phóng Hạc cố cười, để che khuất tâm tư sợ Hồ Lão Lão nhìn thấu tâm tư!

Nghe Hồ Lão Lão nói thế lão vẫn còn cười, nhưng giọng cười giống tiếng dao cứa vào cổ, vừa khô khan vừa rờn rợn làm mọi người quanh đó phải mọc ốc.

Lão cười thêm mấy tiếng, rồi trầm giọng hỏi :

– Thế ra Lão Lão hôm nay đến đây chỉ vì cái việc năm xưa?

Hồ Lão Lão chớp ánh mắt, nhìn lão một lúc lâu rồi từ từ thốt :

– Phải! Và ngươi cũng biết chứ cái thủ đoạn của già dùng trong việc báo phục hẳn phải cay độc như thế nào, vô luận ai đắc tội với già đắc tội một phải đền tội mười.

Ngươi cũng hiểu món nợ hai mươi năm dài, sanh lãi bao nhiêu? Nợ đã chồng mười thì lải phải chồng trăm, chồng ngàn!

Bà bỏ một hạt đậu phụng vào miệng, nhai nhai bà gồng gân trán gồng vành môi mà nhai, tưởng chừng như đang nhai Du Phóng Hạc.

Hạt đậu chưa nát bà nuốt, không phải nuốt đậu, mà là nuốt nước bọt, chứng tỏ đang máu ăn thịt cái lão họ Du lắm vậy.

Lâm Tẩu Các đột nhiên kêu lên :

– Tiền bối đã là bậc cao nhân trong võ lâm hẳn phải biết dè dặt trong thái độ chứ? Du đại hiệp hiện tại có thân phận gì, hẳn tiền bối cũng hiểu chứ?

Hồ Lão Lão trừng mắt :

– Thân phận gì?

Lâm Tẩu Các cao giọng :

– Nếu tiền bối có hành động gì đối với Minh chủ, là chẳng khác nào tiền bối khiêu khích toàn thể nhân vật trong võ lâm.

Hồ Lão Lão cười hì hì :

– Ghê gớm đến thế à? Toàn thể võ lâm hiện có mặt đầy đủ tại đây chăng? Sao ta chẳng thấy một ai cả? Bất quá ta chỉ thấy bọn năm người các ngươi mà năm người các ngươi đối với ta thì có nghĩa gì?

Lâm Tẩu Các nắm chặc chuôi kiếm, mồ hôi đổ đầy đầu, mồ hôi rơi thành giọt xuống áo y nhìn qua hướng Đạt Hồ Tử, bật cười khan mấy tiếng rồi bước tới ba bước gằn từng tiếng :

– Giả như tiền bối có oán cừu gì đối với mình chủ tại hạ chẳng dám hiếu kỳ tìm hiểu!

Hồ Lão Lão gật đầu :

– Trừ ngươi, còn bốn!

Hướng Đại Hồ Tử xanh mặt, bước tới đằng hắng một tiếng :

– Tại hạ bình sanh chẳng thích can dự vào việc của người ngoài, việc gì của tiền bối tại hạ chẳng dám tìm hiểu!

Hồ Lão Lão gật đầu :

– Trừ thêm một, còn ba!

Một đại hán có vóc cao, bước tới :

– Tại hạ cùng Hướng huynh rất tâm đồng ý hiệp, Hướng huynh có chủ trương như thế nào tại hạ có chủ trương như thế ấy.

Hồ Lão Lão mỉm cười :

– Thế thì chỉ còn hai! Xem ra họ Du giao du với bằn hữu toàn là hạng người hành hiệp trọng nghĩa cả! Họ có tư cách như thế đó cho nên ngươi tìm họ mà kết giao, có phải vậy không?

Lâm Tẩu Các rút soạt trường kiếm khỏi vỏ, nhưng liền theo đó thụt kiếm trở vào vỏ nữa phần vì Du Phóng Hạc đã chụp tay y nhấn trở lại.

Lâm Tẩu Các trầm giọng :

– Không lẽ Minh chủ để cho bà ấy động thủ trước?

Du Phóng Hạc cười nhạt :

– Bà ta không động thủ đâu! Nếu muốn động thủ chẳng khi nào bà ta nói như thế!

Lâm Tẩu Các do dự.

Hồ Lão Lão vỗ tay cười lớn :

– Trước kia, tại hạ cũng nghĩ như Tống huynh vừa nói nhưng bây giờ thì… Tống huynh không thấy Lôi Phong chết như thế nào đó sao? Rất có thể chúng ta lại chịu một số phận như lão!

Bỗng y day qua người gân đó cao giọng hỏi :

– Hướng huynh có nghe chúng tôi nói chuyện chăng?

Hướng Đại Hổ Tử vừa lau mồ hôi vừa gằn giọng khàn khàn hỏi lại :

– Có nghe rồi sao? Chúng ta có thể ngừng tay hay không chứ?

Lâm Tẩu Các từ xa gọi vọng đến :

– Tam vị đã thấy chưa?

Hướng Đại Hổ Tử đáp như gắt :

– Không! Không thấy gì cả!

Hồ Lão Lão lạnh lùng :

– Nên gắng sức đi! Nếu chẳng tìm thấy được gì thì các ngươi mệt với già lắm đấy!

Hướng Đại Hổ Tử trầm giọng :

– Nếu vật đó không có tại đây?

Hồ Lão Lão điềm nhiên :

– Thì già chôn luôn các ngươi tại đó!

Châu Lệ Nhi thì thầm bên tai Du Bội Ngọc :

– Bây giờ thì nhất định họ không nghe tiếng chúng ta nói được gì rồi!

Du Bội Ngọc gật đầu :

Châu Lệ Nhi tiếp :

– Mẹ tôi chôn vật gì lại đây? Theo tôi hiểu thì bà chỉ mong được sống yên lạnh tại đây trong cảnh bình thường thôi, do đó bà không mang về đây một vật trang sức nhỏ mọn nào!

Du Bội Ngọc mỉm cười :

– Họ không tìm châu ngọc đâu!

Châu Lệ Nhi trố mắt :

– Chứ họ làm gì?

Du Bội Ngọc tiếp :

– Lệ Nhi thấy chứ cái bao châu ngọc đó, Lệ Nhi đâu có giấu, nó vẫn ở trước mắt họ mà!

Châu Lệ Nhi thốt :

– Nhưng châu ngọc ở trong bao họ chỉ nhìn thấy bao, chứ đâu thấy châu ngọc?

Du Bội Ngọc mỉm cười :

– Dù có chiếc bao che bên bên ngoài, họ là những tay già kinh nghiệm nhìn thoáng qua là họ hiểu ngay nếu họ cần tìm châu ngọc thì có khi nào họ để cháy hết?

Châu Lệ Nhi cau mày :

– Theo tứ thúc thì họ tìm gì?

Du Bội Ngọc không đáp.

Bọn Hướng Đại Hổ Tử, Tống Hoằng Tinh và Hàn Đại Ngươn đã đào sâu nền nhà, không khác nào một mảnh vườn được cày nát chờ trồng cây xuống.

Nền, rộng năm trượng diện tích họ đào sâu độ một trượng dưới sâu một trượng, họ vẫn chưa tìm được vật gì!

Nếu móc hết phần đất đào họ sẽ có một nơi nuôi cá khả quan.

Họ moi đất lên họ đứng cạnh hố nhìn xuống, rồi họ xuống hố tiếp tục công tác.

Bây giờ Du Bội Ngọc không còn trông thấy đầu họ nữa bất quá thỉnh thoảng họ quăng lên một khúc gỗ, và giây giây họ vụt đất lên.

Du Phóng Hạc, Hồ Lão Lão và bọn Lâm Tẩu Các đã đến cạnh hố người nào cũng lộ vẻ khẩn cấp.

Đá đã được quăng lên hết rồi đến đất nhão, đến phần đất nhão là hết phần nền.

Đào đến đất nhão họ vẫn đào, họ đâu dám ngừng tay vì Hồ Lão Lão đã hăm dọa họ?

Tự nhiên ai cũng biết là vật đó không có tại đây, nhưng quan lấy Kỳ Hoa tiễn ra định phóng lên không rất tiếc tay chưa cử động là đầu đã rơi rụng rồi.

Người nào đó bật cười ha hả đoạn tiếp :

– Ngươi cũng biết chứ khi một con người mất đầu rồi thì còn làm gì được nữa?

Y lại cười vang tự tán thưởng câu nói mà y cho là ý nhị lắm.

Cứ đoán theo âm thanh vừa trong trẻo vừa dịu ấm của y có thể nghĩ rằng y là một nữ nhân, mà lại vừa lứa thanh thiếu.

Nếu nàng là một thiếu nữ thì nàng là ai?

Gặp hạng người đó ai ai cũng thấy thích vì giọng cười vì tiếng nói dù câu chuyện có vẻ châm chích.

Song Hồ Lão Lão không thích, nghe giọng nói đó bà muốn chuồn đi ngay.

Bà nhìn xuống lòng hố, lại do dự không đành bỏ đi.

Trong khi đó cửa xe mở rộng, mười đại hán trần lưng vận quần hồng khiêng một chiếc giường to lớn từ trong xe xuống đường.

Chiếc giường to lớn phi thường, trên giường bày la liệt các thức ăn có cả thịt heo, dê, gà, vịt nấu nướng đủ cung cách có cả trái cây, bánh ngọt, có cả rượu ngon trà thơm.

Giả như ai muốn ăn món gì thì món đó nhất định là có sẵn trên chiếc giường, chừng như có một chiếc đũa thần điểm hóa ra mà có.

Giữa những thức ăn la liệt đó có một người đang nằm.

Thấy người đó ai ai cũng khó nín cười, đến Du Phóng Hạc cũng phải cười.

Người đó, không phải là người mà chính là một khối xương thịt đúng hơn, lại nặng ít nhất cũng trăm cân.

Người đó chẳng mặc y phục như người thường bất quá vài mảnh vải che thân thôi.

Không ai trách được sự trần truồng của y bởi cuống rún của y lồi và dài đến đầu gối, như vậy bảo y mặc quần thế nào được?

Hướng Đại Hổ Tử, Tống Hoằng Tinh Hàn Đại Ngươn từ lòng hố nhảy lên, trông thấy người đó vừa kinh hãi vừa buồn cười.

Người đó tạm gọi là Bạng Tử bởi cái thân vóc quá mập mạp của y, bật cười khanh khách thốt :

– Người ta cho An Lộc Sơn to lớn như heo, song hai An Lộc Sơn cũng chưa hẳn mập bằng ta! Ta phải là đệ nhất Bạng Tử có đúng vậy không?

Một con người trăm cân nặng, lại có âm thanh trong trẻo, dịu ấm như âm thanh của thiếu nữ, thật là một sự kiện hi hữu!

Bọn Hướng Đại Hổ Tử bật cười liền.

Bạng Tử cũng cười theo cười khoái trá chứ không có ý gì phẫn hận mà cười gằn.

Lâm Tẩu Các đang kinh dị, nơm nớp lo sợ cũng phải bật cười theo.

Tất cả đều cười chỉ có Hồ Lão Lão không cười.

Miệng không cười, mắt không cười, ý cũng không cười, Trái lại bà nhăn mặt hơn những làn nhăn đã có sẵn chừng như một biến thành hai, thành ba.

Hơn thế, bà lại thụt lùi, từ bước từ bước.

Nhưng khi Bạng Tử nhìn bà, thì đôi chân bà như bị đóng cọc vào đất, bà không còn nhít được nữa bước.

Bạng Tử nhìn bà, cười hì hì :

– Ai ai cũng cười, ai ai thấy ta mập mạp, cũng khoái trá chỉ có một mình ngươi không cười không khoái trá tại sao?

Bà mất cả vẻ tươi tỉnh.

Với vẻ tươi tỉnh đó, bà có cái tác độ tám mươi, mất cái vẻ tươi tỉnh rồi xem bà già lối một trăm rưỡi, một trăm sáu!

Bà cố cười! Một nụ cười ve vuốt :

– Mập! Mập ở chỗ nào? Sao tôi không thấy?

Bạng Tử hỏi :

– Ta ở trước mắt ngươi đây sao ngươi không thấy?

Hồ Lão Lão bật cười khanh khách :

– Tiền bối bất quá có thân hình to lớn, chứ đâu phải mập? Tôi không thấy cái mập chứ nào phải không thấy lão tiền bối!

Bạng Tử vụt trầm gương mặt, tỏ vẻ giận :

– Ngươi tưởng là những người mập đều không thích nghe người ta cho mình là mập à? Cho nên ngươi định ve vuốt ta phải không?

Hồ Lão Lão thấy Bạng Tử nổi giận, thay vì sợ hãi lại thở phào cười đưa đẩy :

– Tôi nói thật mà tiền bối!

Bạng Tử lắc đầu :

– Ngươi không nói thật! Đáng lẽ ta phải cắt lưỡi ngươi!

Rồi y thở dài lắc đầu tiếp :

– Nhưng ta lại mập quá, càng mập lại càng lười cử động chậm chập, như vậy ngươi giúp ta một việc nhé, tự ngươi cắt lưỡi ngươi cho ta đi! Như ngươi tiếc cái lưỡi thì cũng có thể cắt chiếc mũi thay vào! Cái mũi ngựa của ngươi ấy mà!

Có ai nhờ người khác làm một việc như vậy chăng?

Ngờ đâu Hồ Lão Lão đưa tay rút thanh kiếm của Lâm Tẩu Các cắt ngay chót mũi của bà.

Máu chảy ròng ròng rơi xuống đất.

Rồi bà ôm mặt chạy đi.

Bọn Lâm Tẩu Các sững sờ! Không còn ai nhếch mép cười nổi nữa.

Bạng Tử vỗ tay cười lớn :

– Trên thế gian này lại có người tự cắt mũi mình! Các ngươi có thấy là đáng cười không? Tại sao các ngươi không cười?

Mọi người cùng nhìn nau muốn cười mà cười không nổi.

Bạng Tử thở dài :

– Các ngươi không có đến nửa điểm thích thú! Thật là các ngươi làm cho ta thất vọng vô cùng!

Bỗng y chỉ Tống Hoằng Tinh hỏi :

– Ngươi tên họ gì?

Tống Hoằng Tinh rung rung giọng :

– Tại hạ… tại hạ… là Tống Hoằng Tinh.

Bạng Tử lại hỏi :

– Vừa rồi ngươi cười nhiều hơn ai hết, sao bây giờ ngươi không cười?

Tống Hoằng Tinh cố cười nhưng vành môi như mếu tiếng cười lại giống tiếng khóc.

Bạng Tử cau mày :

– Ngươi chẳng biết thích thú là gì cả, đôi vành tai của ngươi vô dụng lắm rồi, chẳng biết đón nghe những gì thích thú! Ngươi làm hộ ta một việc đi cắt vành tai đó cho ta!

Tống Hoằng Tinh nín cười ngay.

Y nhìn chiếc rốn của Bạng Tử, thầm nghĩ :

– Hồ Lão Lão còn sợ hãi hẳn lão phải là một tay ghê gớm lắm! Nhưng đánh thì không thắng lão đã đành ta chạy không thoát lão sao?

Y không đắn đo phóng chân chạy đi ngay.

Bạng Tử cười lớn :

– Các ngươi xem đó hắn chạy rồi! Tại sao hắn chạy chứ?

Tống Hoằng Tinh vốn là tay khá, giả dĩ hắn chạy chết, tự nhiên phải chạy nhanh trong thoáng mắt y đã xa ngoài mười trượng.

Ai ai cũng nghĩ là Bạng Tử không đuổi theo.

Nhưng, một đạo ngân quang lóe lên bay vút theo Tống Hoằng Tinh, đạo ngân quang đảo quanh người hắn rồi bay trở lại liền, rơi trên tay Bạng Tử.

Thì ra đó là một chiếc đĩa bạc dùng đựng trái cây.

Tống Hoằng Tinh còn chạy tới được mấy bước bỗng nửa thân người bên trên ngã ngửa trở lại, còn hai chân chạy thêm được mấy bước rồi rơi xuống đất.

Đôi chân cách nửa thân người hơn hai thước.

Hướng Đại Hổ Tử là tay giết ngưòi không hề chớp mắt thấy thế lạnh mình ngay.

Cái lối giết người quá thảm khốc như thế, bình sanh y chưa từng thấy.

Dùng một chiếc đĩa bạc phóng đi, chặt ngang hông một người đang chạy.

Cái võ công đó quả không tiền khoáng hậu trên thế gian.

Bọn Du Phóng Hạc sững sờ như tượng gỗ.

Bạng Tử lại vỗ tay cười vang :

– Các ngươi xem đã chết rồi mà còn chạy được, hắn cũng tài đấy chứ! Sự tình đó không làm cho các ngươi thích thúc sao? Các ngươi chưa cười được sao?

Hàn Đại Ngươn trước hơn ai hết, cố bật cười.

Bạng Tử gật gù :

– Phải đó! Phải có người cười mới được chứ? Ngươi tên gì?

Hàn Đại Ngươn đáp :

– Tại hạ là Hàn Đại Ngươn!

Bạng Tử tiếp :

– Ngươi cười có vẻ khoái trá lắm! Có lẽ ngươi thấy ta mập đáng cười lắm phải không? Con người của ta gợi thích thú cho ngươi lắm phải không?

Hàn Đại Ngươi gật đầu nhanh :

– Thích thú! Thích thú! Tiền bối mập, trông thích thú quá!

Bạng Tử cười to :

– Xem ra, chỉ có mỗi một người là thông cảm tình đời! Chắc ngươi cũng sẵn sàng giúp ta một việc!

Hàn Đại Ngươn xám mặt rung rung giọng :

– Tiền bối muốn… tiền bối muốn…

Bạng Tử điềm nhiên :

– Ngươi không giúp ta, còn ai chịu giúp ta chứ!

Hàn Đại Ngươn sợ quá hóa cuồng, nhảy dựng lên :

– Ngươi mập! Mập như heo! Ta liều mạng với ngươi!

Y vung chiếc thuổng vừa hét vừa nhào tới.

Bạng Tử không nhút nhít.

Nếu chiếc thuổng đó giáng trúng người thây phải nát như cám.

Và chiếc thuổng trúng thật.

Lạ làm sao thuổng trúng người, không một tiếng vang mà người cũng không nát, thuổng lại dính liền vào thân hình Bạng Tử có một sức hút giữ chặt.

Hàn Đại Ngươn cố rút chiếc thuổng về song không làm sao rút nổi.

Bạng Tử cười hì hì, rồi y lật ngược bàn tay tạt trái một lát.

Hàn Đại Ngươn bị tung bổng lên không như con diều đứt dây, lộn người đến bảy tám mươi vòng mới rơi xuống.

Chiếc đầu bẹp dí như quả dưa thúi bị chân dẫm nát.

Hướng Đại Hổ Tử chết sững y từng tự hào tay quyền vô địch, bây giờ thấy quyền của Bạng Tử mới biết mình chỉ là một viên sỏi cạnh hòn núi.

Bạng Tử nhìn sang y, cười hì hì hỏi :

– Ngươi tên gì?

Hướng Đại Hổ Tử nhủn người liền, lăn đùng dưới đất y cất giọng rung rung :

– Tiểu nhân họ Hướng, tiểu nhân là Hướng Đại Hổ Tử, tiền bối bảo cắt mũi, tiểu nhân cắt mũi, bảo cắt tai tiểu nhân cắt tai, chẳng dám chạy chẳng dám phản kháng!

Bạng Tử thở dài :

– Ta xem, râu ngươi có vẻ thích thú quá ta muốn cắt râu đó song ngươi bằng lòng cắt mũi, cắt tai thật ta chẳng biết nói sao!

Hướng Đại Hổ Tử thấy đủng quần ướt đẫm nước tiểu.

Bạng Tử tiếp :

– Ngươi đã tự nguyện như vậy còn chờ gì nữa mà chưa hạ thủ?

Hướng Đại Hổ Tử nghiến răng, rút thanh đao bên mình lia qua mũi qua tai.

Một gương mặt người, mất chót mũi, mất hai vành tai, thì thành ra hình gì.

Hướng Đại Hổ Tử ngất xỉu trong vũng máu!

Bạng Tử cười hì hì rồi day qua Du Phóng Hạc hỏi :

– Nghe nói ở đây có một người là mình chủ võ lâm đương thời người đó là ai?

Du Phóng Hạc bình tĩnh đáp :

– Chính tại hạ!

Cho đến bây giờ lão vẫn giữ được vẻ bình thản, Du Bội Ngọc và Châu Lệ Nhi phải khâm phục lão trầm trụ khí rất vững.

Bạng Tử mỉm cười :

– Ta xem ngươi cũng xứng đáng ở ngôi vị đó! Ngươi có thể làm cho ta một việc chăng?

Lần này đến lượt Du Phóng Hạc.

Du Bội Ngọc khẩn trương tột độ, chàng nắm chặt tay Châu Lệ Nhi sự khẩn trương đó chẳng rõ do chàng hoan hỉ hay lo ngại.

Dù sao chàng không muốn lão bị ai sát hại, mạng sống của lão nhất định phải dành lại cho chàng xử trị.

Chàng không muốn hiện gờ ai sát hại Du Phóng Hạc, nhưng chàng có biện pháp nào ngăn chận được nếu Bạng Tử muốn sát hại?

Đem chàng so sánh với Bạng Tử chẳng khác nào đem một đứa trẻ lên ba lên năm đối chiếu với người khổng lồ.

Du Phóng Hạc trầm giọng thốt :

– Tại hạ làm sao dám từ khước một công tác do Thiên Ngật Tinh Tòa giao phó?

Bạng Tử lộ vẻ kinh dị hỏi :

– Ngươi biết danh hiệu của ta?

Du Phóng Hạc cười nhẹ :

– Thiện Ngật Tinh, Lượng Tinh Tinh nuốt tàn thiên hạ vô địch thủ bụng chứa mười vạn binh… Tại hạ từng nghe oai phong của tiền bối, khi nào lại dám vô lễ?

Thiên Ngật Tinh trầm gương mặt :

– Ngươi nghe ai nói đến oai phong ta?

Du Phóng Hạc không đáp, song lão làm một động tác tay, rất tiếc Du Bội Ngọc vì nghịch chiều hướng nên chẳng thấy rõ, thành không hiểu lão ra dấu như thế nào.

Chỉ thấy Thiên Ngật Tinh biến sắc :

– Ngươi quen y?

Du Phóng Hạc mỉm cười :

– Tại hạ có phúc phận nên không nở xem như ngoại nhân!

Thiên Ngật Tinh không nói gì, bàn tay cứ mấp máy không ngừng bàn tay đó lại chụp vội mấy quả trái cây, bất chấp là trái ngọt, trái chua, chụp được trái nào liền đưa lên miệng cắn nhai.

Trong khoảnh khắc sau nửa số thực phẩm trên giường đã được Thiên Ngật Tinh dồn vào bụng.

Lâu lắm, lão mới điểm một nụ cười thốt :

– Nếu ngươi cùng lão quái vật đó có quan hệ với nhau thì ta chẳng cần nhờ ngươi giúp việc gì cả, nhưng ta cần phải hỏi ngươi mấy câu.

Du Phóng Hạc điềm nhiên :

– Tại hạ biết làm sao xin nói y sự thực, tiền bối cứ hỏi!

Thiên Ngật Tinh hỏi :

– Nghe nói Phượng Tam vì trợ giúp Châu My mà phải ở tại đây mấy năm, điều đó có đúng không?

Du Phóng Hạc gật đầu :

– Đúng!

Thiên Ngật Tinh lại hỏi :

– Hiện tại lão ấy ở đâu? Lão có bị lửa đốt chết không?

Du Phóng Hạc đáp :

– Lửa bắt đầu cháy thì lão ấy còn ở tại đây, lúc lửa tắt rồi chẳng ai thấy thi thể của lão!

Thiên Ngật Tinh hừ một tiếng :

– Sao ngươi biết là chẳng có thi thể của lão?

Du Phóng Hạc thở dài :

– Chỉ vì tại đây chẳng có một xác chết nào cả!

Thiên Ngật Tinh cau mày rồi cười nhẹ :

– Chẳng rõ làm sao Châu My lại có được vật đó! Người nào có vật đó trong tay thì thừa sức hoành hành trong thiên hạ!

Du Phóng Hạc mỉm cười :

– Tiền bối quả có hệ thống tình báo mẫn tiệp đấy!

Thiên Ngật Tinh gật gù một lúc lại hỏi :

– Các ngươi đào xới nền nhà đó là để tìm vật ấy phải không?

Du Phóng Hạc gật đầu :

– Phải đó tiền bối!

Thiên Ngật Tinh hỏi tiếp :

– Tìm được chưa?

Du Phóng Hạc cười khổ :

– Đã đào sâu hơn ba trượng khởi nền xuống đến đất, đào thành hố song chẳng tìm được gì!

Thiên Ngật Tinh cười hì hì :

– Giã như đào sâu bốn trượng mà vật đó lại ở dưới bốn trượng hơn, công tác đã được chín phần còn một phần nữa chỉ phần còn lại mới là phần đáng kể, sao ngươi bỏ phí trong khi kết quả sắp đến tầm tay?

Du Phóng Hạc không đáp day qua Lâm Tẩu Các đưa mắt ngầm ra hiệu.

Cả hai cùng chụp thuổng cùng nhảy xuống hố đào.

Không lâu lắm từ bên dưới, một vòi nước xịt lên.

Du Phóng Hạc và Lâm Tẩu Các bị nước tạt tới mình nhảy lên trên cười khổ :

– Chẳng có gì cả tiền bối!

Thiên Ngật Tinh trầm ngâm một chút :

– Như vậy là Châu My không mang đồ vật đó về đây chôn giấu!

Du Phóng Hạc thở dài :

– Rất có thể như vậy lắm!

Thiên Ngật Tinh cười lớn :

– Tìm không được vật đã đành, thế cũng miễn được việc hai người!

Lão cười càng phút càng lớn, càng thích thú cười đến cái việc nìn thở mà cười.

Du Phóng Hạc đằng hắng một tiếng :

– Nếu tiền bối không có điều gì sai bảo tại hạ xin cáo từ!

Thiên Ngật Tinh cười vang và khoát tay :

– Đi! Cứ đi! Càng đi nhanh càng hay! Từ nay về sau vĩnh viễn đừng để ta trông thấy ngươi, thấy ngươi rồi ta nhớ ngay đến quái vật đó mà nhớ đến quái vật là ta bắt nhức đầu!

Du Phóng Hạc và Lâm Sấu Quyên quả nhiên đi ngay, và đi rất nhanh.

Du Bội Ngọc thấy họ đi, lại lắc đầu thở dài.

* * * * *

Du Phóng Hạc và Lâm Sấu Quyên đi rồi, Thiên Ngật Tinh vừa cười vừa thốt :

– Trong đó oi bức lắm! Hãy ra ngoài này cho mát!

Từ bọn đại hán khiêng chiếc giường từ cỗ xe xuống, hiện còn đứng đó, tại cục trường chẳng còn ai cả.

Thế thì Thiên Ngật Tinh gọi ai?

Bỗng Du Bội Ngọc giật mình, thấy Thiên Ngật Tinh đưa tay vẫy chàng. Lão cười hì hì, như đã cười với bọn Du Phóng Hạc. Biết ngay Thiên Ngật Tinh đã phát hiện ra chàng từ lâu, chàng sợ đến toát mồ hôi.

Châu Lệ Nhi thở dài :

– Thiên hạ đều cho những người mập là vô dụng, nhưng lão mập này lại quá lợi hại!

Nó chui ra khỏi lò trước, Du Bội Ngọc toan chụp tay nó, ngăn lại, song muộn mất rồi.

Chàng phải phục nó có gan lỳ vô cùng.

Chừng như không tưởng kẻ rình nghe câu chuyện lại là một tiểu cô nương xinh đẹp, Thiên Ngật Tinh hết sức kinh dị.

Châu Lệ Nhi đến trước mặt lão, vỗ tay cười lớn :

– Bao nhiêu thức ăn đó mà chỉ có mỗi một người ăn, như vậy còn thú vị gì nữa chứ? Chia cho tôi một phần đi, tiền bối! Tôi thèm đến rỏ dãi đây!

Nó vừa thốt, vừa đưa tay lấy một quả lê, thản nhiên cắn nhai nhóc nhách.

Thiên Ngật Tinh trố mắt nhìn nó một lúc lâu, đoạn trầm giọng hỏi :

– Ngươi không sợ ta?

Châu Lệ Nhi mỉm cười :

– Tiền bối có vẻ hiền hoà như thế, lại vui tính, tại sao tôi lại sợ?

Thiên Ngật Tinh lại hỏi :

– Thế ngươi không thấy ta giết người sao?

Châu Lệ Nhi gật đầu lại tiếp :

– Tiền bối là vị đại anh hùng, có khi nào lại giết tiểu cô nương như tôi?

Thiên Ngật Tinh bật cười khanh khách :

– Thích thú quá! Thích thú quá! Ta không ngờ ngươi còn nhỏ tuổi mà ăn nói ngọt dịu hơn mụ cáo già Hồ lão lão. Thật giống con gái của ta vô cùng!

Châu Lệ Nhi cũng cười vang :

– Làm con của tiền bối hẳn phải sung sướng lắm! Suốt ngày có ăn mãi không món này cũng món khác, lại chẳng sợ ai hiếp đáp! Chỉ tiếc một điều…

Thiên Ngật Tinh chận lại :

– Rất tiếc là ngươi hoài công nịnh ta! Ta đã thấy cái người cùng nấp chung một chỗ với ngươi. Sao hắn chưa ra đây? Hắn sợ à?

Châu Lệ Nhi cười hì hì :

– Tiền bối cho rằng người đó sợ? Tiền bối có biết y là ai chăng?

Thiên Ngật Tinh nheo nheo mắt :

– Không lẽ ngươi mới ngần ấy tuổi lại có tình nhân rồi?

Châu Lệ Nhi trừng mắt :

– Tiền bối đừng ăn nói hồ đồ chứ? Tứ thúc của tôi đó! Người rất đẹp, song tánh tình rất hung bạo, khi nổi tánh lên rồi, đến tam thúc tôi cũng phải sợ người!

Thiên Ngật Tinh hỏi :

– Tam thúc ngươi là ai?

Châu Lệ Nhi điềm nhiên :

– Tam thúc tôi là người rất quen với tiền bối chính tiền bối vừa rối có nhắc đến.

Thiên Ngật Tinh giật mình :

– Phượng Tam?

Châu Lệ Nhi mỉm cười :

– Phải! Tam thúc tôi lợi hại lắm, chắc tiền bối cũng hiểu như vậy chứ?

Thiên Ngật Tinh vỗ tay cười lớn :

– Thích thú quá! Thích thú quá Người anh em của Phượng Tam lại cứ trốn trong đó chẳng dám ra mặt với ai cả! Rồi để cho tiểu cô nương thổi phồng lên thực ta buồn cười đến vỡ lỗ rốn ra mà chết mất!

Cho đến lúc đó, Du Bội Ngọc vẫn chưa ra khỏi lò, Châu Lệ Nhi hết sức kinh dị, nó biết rõ Du Bội Ngọc chẳng phải khiếp sợ mà chẳng dám ra. Chàng không ra lò vì có một nguyên nhân nào đó.

Nhưng Châu Lệ Nhi không hiểu nguyên nhân đó như thế nào, nó trừng mắt nhìn Thiên Ngật Tinh, gằn giọng hỏi :

– Sao tiền bối dám vô lễ xúc phạm đến tam thúc và tứ thúc của tôi?

Thiên Ngật Tinh cười lớn :

– Ngươi tưởng ta sợ Phượng Tam à? Nếu ta sợ Phượng Tam, thì đúng là một sự đáng buồn cười nhất trên đời!

Chưa bao giờ Châu Lệ Nhi thấy một người nào nghe đến danh hiệu của Phượng Tam mà không sợ hãi.

Nó thấy Thiên Ngật Tinh khinh khỉnh, hết sức lấy làm lạ chưa kịp nói gì, từ trong lò một giọng nói phát ra tiếp theo một tràng cười :

– Ngươi tưởng ta sợ Phượng Tam à? Nếu ta sợ Phượng Tam, thì đúng là một sự đáng buồn cười nhất trên đời!

Giọng cười, giọng nói y hệt giọng của Thiên ngật Tinh, lại câu nói không sai với câu của Thiên Ngật Tinh một tiếng nào.

Tưởng chừng, từ bên lò có một Thiên Ngật Tinh thứ hai thốt vọng ra, hoặc giả có một cái máy nào trong đó phát đúng tiếng vội trả lại cho lão.

Châu Lệ Nhi giật mình.

Người cười nói nhái tiếng Thiên Ngật Tinh nhất định không phải là Du Bội Ngọc rồi! Nhưng, không phải chàng thì còn ai nữa! Nơi đó chỉ có mỗi một mình chàng kia mà? Làm gì có một người khác nữa?

Thiên Ngật Tinh cũng kinh hãi, giảm bớt trớn cười bây giờ chỉ còn tiếng cười gượng thôi :

– Ngươi đã chẳng dám ra mặt, sao còn dám học giọng nói của ta?

Từ trong lò, cũng giọng cười, giọng nói, cũng câu đó dội ra :

– Ngươi đã chẳng dám ra mặt, sao còn dám học giọng nói của ta!

Thiên Ngật Tinh cao giọng :

– Thực sự ngươi là ai?

Bây giờ, lão không còn cười nữa, giọng nói của lão cũng trở nên khàn khàn.

Một giọng khàn khàn y hệt như vậy, lại dội ra :

– Thực sự ngươi là ai?

Thiên Ngật Tinh giật mình, sửng sốt một lúc lâu, lại bật cười vang :

– Ngươi là quái vật, là đồ hèn! Trừ cái việc nhái tiếng người khác, ngươi chẳng có tài ba gì cả!

Cũng giọng cười đó, cũng giọng nói đó, dội ra :

– Ngươi là quái vật, là đồ hèn! Trừ cái việc nhái tiếng người khác, ngươi chẳng có tài ba gì cả!

Thiên Ngật Tinh hét :

– Ngươi vô sỉ, mặt dày mày dạn, ngươi là con ứng thanh trùn tại Hồi Thinh Cốc!

Cũng giọng hét đó, dội từ lò ra :

– Ngươi vô sỉ, mặt dày mày dạn, ngươi là con ứng thanh trùn tại Hồi Thinh Cốc!

Vô luận Thiên Ngật Tinh nói gì, với giọng nào, từ trong lò tiếng dội phát ra, y như vậy.

Ai nghe mà chẳng bực, vì bị người trêu chọc khó chịu.

Thiên Ngật Tinh đổ mồ hôi ướt đầu rung rung giọng :

– Ngươi dám nhái một lần nữa, ta sẽ giết ngươi liền!

Cũng tiếng dội rung rung như vậy từ trong lò phát ra :

– Ngươi dám nhái một lần nữa, ta giết ngươi liền!

Thiên Ngật Tinh hét :

– Ngươi… ngươi…

Lão nhảy vọt lên không.

Thân hình trên trăm cân, khi chuyển động nhanh, hẳn phải cuốn gió vù vù.

Nhưng lão không nhào đến nhà trú khách sạn, lão lại lao xuống chui lọt vào cỗ xe.

Cỗ xe chuyển bánh, chạy rút trên đường dài, mười sáu con ngựa vừa hí vang, vừa cất vó kéo xe chạy bay như tên.

Mười đại hán mình trần lập tức khiêng chiếc giường lại chạy theo.

Châu Lệ Nhi sững sờ, nhìn theo đường đến lúc xa người và ngựa mất hút nó mới trở lại lò, gọi to :

– Tứ thúc! Tứ thúc còn ở trong đó hay không?

Không có tiếng đáp lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.