Huyền Vũ Khuynh Tài

Chương 7: Thỉnh cầu và thân phận của Mạc Hàn Phong



Căn phòng nhỏ hẹp lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có của nó, hai người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của bản thân.

Mộ Dung Như Ly không dấu vết liếc Mạc Hàn Phong một lần rồi cúi đầu ngẫm nghĩ. Hắn đã đưa nàng tới đây rồi hẳn không cần phải giúp nàng nữa chứ? Vậy mà hắn lại giúp nàng giải độc… Trong việc này chắc chắn có vấn đề! Không lẽ hắn có việc gì cần nàng giúp?

Không hổ danh là nữ sát thủ số một của tổ chức sát thủ hàng đầu, suy luận sắc bén đã nhanh chóng tìm ra mục đích của Mạc Hàn Phong.

“Ngươi giúp ta nhiều như vậy, hẳn là có thỉnh cầu?”

Nàng không do dự nói thẳng. Nàng không thích vòng vo, lại càng lười nói nhiều, vậy nên vẫn là giải quyết nhanh thì hơn, dù sao hắn cũng là ân nhân của nàng.

Mạc Hàn Phong cũng không quá ngạc nhiên, lạnh nhạt nói:

“Ta cần ngươi giúp ta giải phong ấn. Ngươi là người thông minh hẳn có thể đoán ra tại sao ta lại có thỉnh cầu như vậy chứ?”

“Ồ, bị phong ấn trong Cổ Vạn Phúc sao?” Mộ Dung Như Ly có chút không thể tin, không ngờ suy đoán của nàng lại đúng. Chậc, đều nhờ vào mấy cuốn tiểu thuyết xuyên không dị giới mà nàng đọc a~

“Bất quá, làm cách nào để giải phong ấn?” Chắc chắn sẽ không dễ dàng đâu.

Mạc Hàn Phong khoanh tay đứng dựa vào cạnh giường, khuôn mặt khẽ nghiêng, đăm chiêu suy nghĩ. Một lúc sau hắn lên tiếng:

“Để giải phong ấn với thực lực hiện tại của ngươi thì vẫn chưa đủ, hơn nữa để hỗ trợ cho việc này phải cần một số dược liệu và vật phẩm quý hiếm khác. Về phần tu luyện đã có ta hướng dẫn ngươi, còn lại tính sau. “

Sau khi đã nghe hết lời hắn Mộ Dung Như Ly liền gật đầu tán đồng, thật đúng ý nàng. Bàn tay trong tay áo nắm chặt, nàng tự nhủ nhất định phải cố gắng hơn bất kì ai.

“Ngươi xem ta có thể tu luyện được lĩnh vực nào? “

Các hài tử tại Đại lục Huyền Vũ đều được kiểm tra thiên phú tu luyện năm 5 tuổi, những kẻ có thiên phú cao sẽ được tận tâm bồi dưỡng còn những kẻ không có thiên phú thì tất nhiên phải tự lực cố gắng thôi. Còn có trường hợp đặc biệt như nguyên chủ năm 5 tuổi được nhìn ra là không thể tu luyện khiến địa vị trong gia tộc của nàng ta nhanh chóng giảm sút, nếu không phải nàng ta còn có chỗ dựa là gia chủ và Mộ Dung Như Lâm thì chắc chắn đã sớm bị đuổi khỏi gia tộc rồi.

Còn nàng hiện tại xuyên đến đây, độc trong người cũng đã được giải, như vậy là có thể tu luyện được rồi! Phải nói thật rằng nàng đang vô cùng cao hứng. Phần lớn các nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết đều có thiên phú nghịch thiên, liệu nàng có như vậy?!

Ánh mắt nhìn Mạc Hàn Phong dần trở nên nóng rực khiến hắn không khỏi cảm thấy sởn gai ốc. Kẻ nhân loại này thật không bình thường…

Vào lúc Mộ Dung Như Ly không ngờ tới nhất hắn liền đột nhiên nở một nụ cười mờ ám khiến nàng cảm thấy có chút quái dị. Có cái gì đáng cười sao?

“Ngươi gọi ta một tiếng “Mạc đại nhân” thì ta sẽ nói. “Hắn mặt dày nói.

Nàng không cảm thấy có chỗ nào kì quái liền ngây thơ gọi:“Mạc đại nhân. “

Mạc Hàn Phong ngây người, hắn còn tưởng nàng sẽ hừ lạnh bỏ qua, không ngờ nàng lại gọi thật. Trong lòng đột nhiên dâng lên ý muốn trêu chọc nàng. Hắn lập tức nhướn mày, nói:

“Không được rồi, “đại nhân” nghe già quá. Đổi sang gọi “Phong ca” đi, ta gọi ngươi “Ly Nhi”. “

Lập tức trên mặt Mộ Dung Như Ly liền xuất hiện mấy hàng hắc tuyến, khóe miệng không ngừng co giật.

“Ngươi ở trong Cổ Vạn Phúc bao lâu rồi? “Nàng cắn răng hỏi.

“Bao lâu sao? Ừm…chừng mấy nghìn năm? “Hắn cũng không chắc chắn lắm.

“Ực! “- Tiếng Mộ Dung Như Ly nuốt nước miếng.

Chừng đó năm của hắn đủ để nàng gọi là cụ tổ tổ tổ tổ tổ…được rồi! Cái gì mà “Phong ca” chứ?! Ta phi!

(Nguyệt:Dạ xin chào mọi người, ta là tác giả ạ. Ta xin chỉ trích Phong ca một câu ạ.NGƯƠI ẢO TƯỞNG VỪA THÔI NHÁ!!)

Mà nói đến đây mới nhớ, hình như hắn không phải con người nhỉ?

“Ngươi không phải là con người đúng không? “

Mạc Hàn Phong thoáng sững sờ. Nàng ta đã đoán ra được? Hắn biết nàng thông minh nhưng không ngờ lại vượt quá suy nghĩ của hắn như vậy.

Trong lòng cân nhắc một hồi vì thân phận của hắn một khi để người ngoài biết được thì sẽ để lại hậu quả khôn lường. Cuối cùng hắn vẫn không nhịn được mà lên tiếng hỏi:“Ngươi thật sự muốn biết?”

“Nếu ngươi không muốn nói thì ta cũng sẽ không hỏi nữa. “ Mộ Dung Như Ly thản nhiên nhún vai, chớp chớp cặp mâu lam hải to tròn. Thân phận của hắn là gì nàng cũng không quá quan tâm.

Nhìn điệu bộ ngây thơ của nàng hắn đột nhiên chỉ muốn bẹo má nàng mấy phát.

Trong mắt nàng hắn có vẻ vô sỉ nhưng chỉ có hắn mới biết bản thân hắn là một tảng băng ngàn năm lạnh lẽo cô độc. Tảng băng cao cao tại thượng ấy chưa từng vì bất cứ điều gì mà rung động, chưa vì bất cứ người nào mà tan chảy. Nhưng hắn dường như chưa nhận ra rằng chỉ nghe một câu nói đó của nàng đã khiến mặt băng xuất hiện vết nứt.

“Ta…là Huyễn thú. “Có một thứ gọi là “tin tưởng”đang bén rễ bên trong hắn. Đúng vậy! Hắn lựa chọn tin nàng!

Lời này vừa lọt vào tai Mộ Dung Như Ly liền khiến nàng cả kinh, miệng há hốc, hai mắt mở lớn. Huyễn…huyễn…thú?! Hắn thực sự là Huyễn thú?!

Tại Đại lục Huyền Vũ huyễn thú chính là chỉ có trong truyền thuyết. Bề ngoài Huyễn thú so với ma thú không khác nhau là bao, bất quá thực lực lại thuộc hai đẳng cấp hoàn toàn khác nhau. Một con Huyễn thú non xét về cả đẳng cấp lẫn thực lực đều vượt qua cả Tứ đại Thần thú Chu Tước, Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ. Nếu có thể kí khế ước với Huyễn thú thì có thể nói là một bước lên mây, dù là phế vật cũng sẽ trở thành cường giả mạnh nhất đại lục, danh chấn thiên hạ.

Vậy mà hiện tại kẻ đứng cạnh nàng lại chính là Huyễn thú, đây là sự thật kinh người cỡ nào? Nếu sự việc này mà để lộ ra ngoài chỉ sợ sẽ gây nên một trận náo động quy mô lớn, hẳn nào hắn lại thấy do dự khi nói với nàng. Mà đã nói rồi chứng tỏ hắn tin nàng…

Trong lòng Mộ Dung Như Ly dần dâng lên một cỗ cảm xúc ấm áp mà đã lâu nàng không cảm nhận được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.