Hướng Dẫn Qua Cửa Chung Cư Phi Nhân Loại

Chương 14: Mất Tích



Bốn giờ sáng, tại tòa nhà số 2 khu chung cư Quang Vinh Phúc, quận Trường Ninh, có một hộ gia đình vẫn còn sáng đèn.
Cả đèn phòng khách và phòng bếp đều bật sáng trưng.

Một người phụ nữ trẻ nắm chặt điện thoại trong tay, đi tới đi lui trong phòng khách.
Gương mặt người phụ nữ lộ vẻ lo lắng rõ rệt, cứ vài giây lại xem thử màn hình điện thoại một lần.

Chỉ có điều màn hình mãi vẫn chẳng có chút động tĩnh gì.
Trên bàn trà là vài trang giấy ghi chú lộn xộn, kế bên là vài xấp hợp đồng bị vò nhăn nhúm.

Trên trang đầu tiên của xấp giấy là một trang giấy trắng có sáu, bảy số điện thoại khác nhau, ba bốn số đã bị gạch đi.

Giờ chỉ còn lại mấy dãy số, có kèm ghi chú phía sau là ‘giám đốc Vương’, ‘giám đốc Lý’ gì đó, hiển nhiên là những người không ai muốn phiền tới nếu không phải đã tới đường cùng.
Hai tay người phụ nữ siết chặt điện thoại, mồ hôi từ lòng bàn tay túa ra.

Cô đang cực độ hoảng sợ, siết đến mức lớp kim loại trong tay cũng nóng bừng lên.
Cô lại đứng lên đi lòng vòng trong phòng thêm hai lần nữa, chuẩn bị gọi một cuộc điện thoại khác, đúng lúc này cô nghe thấy tiếng cạch mở cửa rất khẽ từ phía phòng ngủ.

Tay nắm cửa phòng ngủ bị bẻ xuống, kéo mở từ phía sau, hở ra một khe nhỏ.
Chẳng bao lâu đã thấy một bé gái nhỏ, cao chừng tới ngang đùi người phụ nữ, dụi mắt đi ra khỏi phòng ngủ.
Cô bé ôm trong lòng một con thỏ bông nhỏ.

Bởi vì ngái ngủ nên mái tóc còn hơi rối, rõ là vừa bị tỉnh lại từ trong mơ.

Đôi mắt không kịp quen với ánh đèn chói mắt trong phòng khách, nước mắt hơi ứa ra, bàn tay bé nhỏ giơ lên che lại.

Người phụ nữ ngẩn ra, sau đó vội đi tới bên, che kín ánh sáng giúp cô bé.
“Mẹ ơi.” Giọng cô bé vẫn còn hơi sữa, “Sao ba vẫn chưa về thế ạ?”
“Sắp rồi.” Người phụ nữ mím môi, vất vả lắm mới nặn ra được một nụ cười trấn an, nhẹ giọng nói, “Chắc là đang bị kẹt xe, hoặc máy bay hạ cánh muộn thôi.”
Làm sao cô bé có thể biết được người phụ nữ đã kiểm tra thông tin chuyến bay từ trước, nên cô bé chỉ nghiêng đầu, coi như tạm thời bị lý do sứt sẹo đó thuyết phục.
“Nhưng nếu ba không về bây giờ thì trời sáng mất,” cô bé thở dài thườn thượt như người lớn, “Sinh nhật con qua mất rồi.”
Trẻ con không có khái niệm rõ ràng về thời gian cho lắm, luôn cảm thấy chỉ cần vẫn chưa có ánh sáng thì vẫn còn là ‘tối hôm nay’, chứ chẳng hề hay biết sinh nhật của mình đã trôi qua từ bốn tiếng trước rồi.
“Không đâu.” Người phụ nữ quỳ một chân trên mặt đất, vươn tay chải lại tóc mai cho cô bé, ra sức an ủi, “Không phải ba đã hứa với con rồi à, nhất định sẽ về đúng sinh nhật con mà.”
Cô bé trề môi, cũng chẳng biết là có tin lời đó hay không.

Có sự giáo dục tốt trong nhà, cô bé không lăn lộn gào khóc ăn vạ gì cả, chỉ nghĩ ngợi một lát rồi thò tay níu áo người phụ nữ.
“Mẹ ơi.” Cô bé nhỏ giọng hỏi, “Vậy bánh sinh nhật của con không hỏng đúng không ạ?”
“Không hỏng đâu,” Người phụ nữ tươi cười đáp lại, “Mẹ bỏ vào tủ lạnh cho con rồi.”
“Con muốn xem một chút xíu.” Cô bé nói.
Dường như cô bé phát hiện ra vẻ mặt thiếu kiên nhẫn và lo lắng của người phụ nữ, giác quan nhạy cảm của trẻ con cũng khiến cô bé phát hiện ra được bầu không khí khác thường trong nhà, cho nên tiềm thức khiến cô bé không hỏi mẹ về ba mình nữa, chỉ có thể dùng lí do khập khiễng này để che giấu sự hoảng loạn của chính mình.
Người phụ nữ dịu dàng xoa mặt cô bé, dắt tay cô bé tới trước tủ lạnh, lấy từ trong đó ra một chiếc bánh sinh nhật cao cao được trang trí tinh xảo xinh đẹp.
Trên bánh có một con hổ nhỏ được làm rất khéo, bên dưới viết “Chúc Nhuế Nhuế sinh nhật vui vẻ”.
“Nhuế Nhuế xem vậy được chưa nào?” Người phụ nữ hỏi.

“Xem xong rồi thì để mẹ cất đi nhé, con cũng về ngủ tiếp đi.”
Cô bé chần chừ nhìn chiếc bánh hồi lâu, lưu luyến trả lại bánh cho mẹ cất đi.
“Dạ rồi ạ.” Cô bé đáp, “Nhưng ba về thì mẹ gọi con dậy ngay nhé.”
Người phụ nữ vốn đã đang cực kì lo lắng, nghe thế trong lòng càng tê tái hơn, hốc mắt thoáng cái đã đỏ lên.

Nhưng cô lại không dám thể hiện ra trước mặt con gái, chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười rồi đồng ý.

Cô dõi theo con gái nhỏ ôm thỏ bông quay về phòng ngủ.

Dường như cô bé cũng có dự cảm bất an trong lòng, đi tới cửa phòng ngủ lại ngập ngừng dừng lại, quay ra nhìn người phụ nữ, nem nép hỏi lại, “…Mẹ ơi, mẹ mau gọi điện thoại cho ba nhé, bảo ba mau về không thì ăn bánh không ngon nữa đâu ạ.”
Người phụ nữ vô thức giơ tay bụm miệng lại, vội gật đầu, sau đó quay lưng về phía cô bé ngay, xua tay ý bảo cô bé mau trở về phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ phía sau khép lại.

Người phụ nữ che mặt, hít một hơi thật sâu, sau đó mới cắn răng ngồi lại xuống ghế sofa.

Cô run rẩy mở điện thoại lên, bấm gọi số điện thoại cuối cùng còn chưa gạch đi trên giấy.
—–
Chín giờ rưỡi sáng, trong một khách sạn du lịch ở đầu bên kia Thượng Hải, đồng hồ báo thức trên điện thoại của Thịnh Chiêu reo lên như thúc giục, kéo cậu ra gọi giấc mộng say chỉ trong vòng nửa giây.
Đệm của khách sạn hơi cứng.

Thịnh Chiêu ngủ một đêm mà xương sống thắt lưng cũng đau nhức.
Cậu bị đồng hồ báo thức đánh thức đúng giờ, từ lúc xuống giường đến giờ vẫn chưa tỉnh hẳn, suýt nữa thì đâm sầm vào cửa phòng tắm.

Mặc dù thân thể đã tỉnh lại nhưng linh hồn thì lại như du đãng trong mộng.
Thịnh Chiêu díu mắt, gà gật đứng trước bồn rửa tay mở vòi nước, xả một chậu nước lạnh rồi ụp mặt xuống đó.
Phương pháp thức tỉnh có hơi ‘bạo lực’ này tuy không được nhân đạo cho lắm nhưng rất có hiệu quả.

Thịnh Chiêu rùng mình một cái, gần như tỉnh táo ngay lập tức.
Cậu ngẩng đầu lên, lau giọt nước bắn lên tấm gương phía trước, sau đó xả hết nước lạnh trong bồn đi rồi vặn van về phía nước nóng, chờ nước ấm dần lên.
Trong khoảng thời gian chờ đợi ngắn ngủi, Thịnh Chiêu theo thói quen lấy điện thoại ra xem, kiểm tra mục tin nhắn.

Sau khi mở khóa điện thoại, tin nhắn của Hình Ứng Chúc hiện lên đầu tiên, đã được trả lời lúc 6 giờ sáng nay.

Có vẻ như thời gian của ông chủ Hình được tính bằng giây, chỉ trả lời tin nhắn thôi cũng ngại viết nhiều thêm mấy chữ.

Tin nhắn phản hồi chỉ vỏn vẹn có hai từ.
“Ngoan quá.”
Thịnh Chiêu: “…”
Có tia nước lạnh bắn r4 lọt vào cổ áo Thịnh Chiêu khiến cậu giật nảy cả người.
Cái gì vậy trời, Thịnh Chiêu nghĩ, Hình Ứng Chúc không biết cách ăn nói mà lại giống như mấy ông lớn khen là ngoan quá cơ á? Nghe gay quá, gay trong gay lọ.
Thịnh Chiêu nhìn lại tin nhắn lần nữa, thầm nghĩ trong lòng, một người đàn ông đẹp như thế lại còn thích uống ba cái trà sữa đậu đỏ gì đó quả nhiên không thể nào thẳng cho được.
Nước chảy từ vòi chuyển dần từ lạnh thành ấm.

Thịnh Chiêu tiện tay đặt điện thoại trên bàn có bồn rửa, đi rửa mặt trước.
Vì chỉ đi có một ngày nên Thịnh Chiêu cũng lười sắp đồ mang theo, dùng toàn đồ có sẵn trong khách sạn.

Kem đánh răng có mùi nhựa rẻ tiền, súc hai cốc nước mà vẫn không rửa trôi được mùi nhựa trong miệng.
Cậu rửa mặt mất năm phút, sau đó vọt vào buồng tắm, xả nước tắm ào một cái thật nhanh.
Ba phút sau, cậu lại bước ra với chiếc khăn ẩm ụp lên đầu, đi qua chỗ bồn rửa thì tiện tay cầm điện thoại lên xem.
Đúng lúc đó có một tin nhắn tới.

Thịnh Chiêu dùng khăn xoa bừa trên đầu để lau tóc, tay còn lại mở tin ra xem.
Đó là tin từ mục tin phổ biến của thành phố.

Thịnh Chiêu nheo mắt đọc, phát hiện ra đó là một thông báo tìm người mất tích.
Thông báo gửi từ một trang tin địa phương khá lớn của thành phố Thượng Hải, được gửi lúc 7 giờ rưỡi sáng.

Thật không may là người đọc không quá quan tâm, mà hơn nửa số người quan tâm là do mua quảng cáo nên đã hai tiếng trôi qua mà trên mạng chẳng có ai nhắc tới chuyện này, bình luận cũng hết sức ít ỏi, chắc cuối cùng cũng chỉ đành phải gửi trực tiếp qua tin nhắn cho những người có định vị ở cùng thành phố.
Người mất tích họ Trương, tên đầy đủ là Trương Khai Thắng, năm nay 39 tuổi, là phó ban quản lý dự án khu quy hoạch số hai quận Trường Ninh.

Được biết hôm qua đáng ra anh ta đi công tác về nhà, nhưng sau khi xuống máy bay thì mất liên lạc.

Gia đình đã báo mất tích với cảnh sát nhưng cũng không điều tra được đầu mối nào, chỉ đành lên mạng kêu gọi tìm kiếm sự giúp đỡ.
Tin viết rất chi tiết nhưng lại có vẻ lan man, người đàn ông trông mặt mũi ra sao ăn mặc thế nào thì không nói, lại chỉ có mấy thông tin vô dụng như tuổi tác chức vụ linh tinh.
Thịnh Chiêu thì đoán chắc là vì đang trên đường trở về sau khi đi công tác, chưa kịp về đến nhà đã mất tích nên người nhà cũng chẳng rõ lúc mất tích người đó mặc gì.
Gần đây nhiều người mất tích thật, Thịnh Chiêu thầm nghĩ, lại còn đều xảy ra ở một khu, nghe đúng là có hơi tà đạo.
Cậu lắc đầu một cái, lại lướt ngón tay xuống xem tiếp, lúc tin nhắn chạy tới dòng cuối cùng Thịnh Chiêu mới biết ở cuối tin có đính kèm bức ảnh của người đàn ông mất tích.

Thịnh Chiêu chỉ định xem lướt qua, không ngờ vừa xem đã giật thót.
Nguyên nhân không vì gì khác ngoài —— cậu đã gặp người đàn ông trong bức ảnh này vào đêm hôm qua.
Người trong hình sắc mặt hồng hào, vẻ mặt tươi cười, thoạt trông rất nồng hậu, so với cái người nhìn như ‘xác sống’ mà Thịnh Chiêu gặp chẳng khác nào hai người hoàn toàn khác nhau.
Nhưng dù cho khí chất có khác một trời một vực đi nữa, thì cũng không thể nghi ngờ Trương Khai Thắng và người đàn ông như xác sống kia chính xác là cùng một người.
Tối qua Thịnh Chiêu vừa mới bị thân nhiệt lạnh toát như băng của anh ta dọa cho hết hồn, lúc đó đã khắc sâu ấn tượng, giờ chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra.
—— tối hôm qua cậu vẫn còn xuống máy bay cùng người này, thế nào mà quay qua quay lại, chỉ trong mấy tiếng đồng hồ anh ta đã mất tích?
Thịnh Chiêu vô thức nhớ lại tình trạng của người đàn ông vào tối hôm qua, muốn lục tìm lại chút thông tin hữu dụng nào đó.

Nhưng vừa mới nghĩ lại, thứ mà cậu nhớ đến lại không phải là dáng vẻ người đàn ông đó vào lần cuối cậu gặp anh ta, mà là bóng đen ‘bay’ vào trong cổ áo của anh ta.
Sống lưng Thịnh Chiêu tự nhiên lạnh toạt, lông tơ tóc gáy đồng loạt dựng đứng hết cả.
Cậu vội vã kéo lại lên phía đầu tin nhắn, cẩn thận đọc lại thật kĩ tin tìm người này lần nữa.
Người đăng tin nhờ tìm kiếm là vợ của Trương Khai Thắng.

Theo như lời cô thì hôm qua là sinh nhật năm tuổi của bé con nhà họ, vốn dĩ anh Khai Thắng này đã đồng ý sẽ về hôm đó, cuối cùng công tác lại xảy ra việc đột xuất nên không bay được chuyến buổi chiều, chỉ đành phải mua vé chuyến cuối ngày.
Sau khi xuống máy bay, điện thoại của Khai Thắng vẫn kết nối được trong một khoảng thời gian, có điều đầu dây bên kia không có ai bắt máy.
Vợ của anh ta gọi mấy cuộc không thấy trả lời, chỉ đành phải mở định vị điện thoại của anh Trương ra xem anh ta đang ở đâu.
Cô vợ phát hiện ra, Khai Thắng vốn đang trên đường về nhà chẳng hiểu sao giữa chừng lại đổi hướng, nửa đêm nửa hôm đi tới khu công trình mà anh ta công tác.
Sau đó định vị của anh ta dừng ở đấy, không di chuyển thêm nữa..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.