“Đáng yêu.”
Nửa đêm, trang viên Riddle vô cùng yên tĩnh. Tất cả dường như đã chìm vào giấc ngủ say ngoại trừ một người. Bóng dáng cao gầy hắt lên vách tường, người đàn ông đi rất nhẹ nhàng, chậm rãi mở cửa phòng rồi đóng lại. Voldemort nhìn người nằm trên giường, ánh mắt dần nhu hòa. Hắn bước đến chỉnh lại góc chăn, sau đó cực kì tự nhiên leo lên giường, ôm người kia vào lòng rồi ngủ.
Harry thức dậy, mở mắt ra đã bị gương mặt rắn của Voldmort dọa cho khiếp sợ. Tại sao ông ta lại ở đây? Harry như nhận ra điều gì, hoảng hốt cúi đầu vào trong chăn kiểm tra, nhìn thấy quần áo vẫn còn nguyên vẹn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Ta không phải là tên nghiên tình dục oắt con.” Voldemort không biết từ đâu áp sát mặt tới khiến Harry giật mình, vô thức lùi lại phía sau “Ông làm gì đấy? Lại muốn cắn?”
“Đấy gọi là đánh dấu nhãi ranh.” Voldemort búng nhẹ trán cậu.
“Ui da…” Harry xoa trán tức giận trừng mắt nhìn Voldemort “Này búng nữa là ngu luôn đấy!”
Voldemort khoanh tay nheo mắt, tuy gương mặt Harry tức giận nhưng ánh mắt lại không hề có một tia trách cứ hay phẫn nộ như những ngày đầu. Tên ngốc mạnh mồm mạnh miệng này, Voldemort thở dài bất đắc dĩ, cưng chiều xoa đầu cậu “Thay đồ rồi xuống ăn sáng.”
“Biết rồi đồ dê già!” Harry lầm bầm.
Và kết quả, tiếng hét oai oái của Harry lại lần nữa vang lên trong trang viên nhà Ridddle.
Harry buồn bực, miếng thịt bò dưới sự thô bạo của cậu dần biến thành mớ thịt vụn, cậu buông nĩa trong tay xuống mở miệng hỏi “Tôi thật không hiểu nổi tại sao Bellatrix lại muốn leo lên giường ông như vậy? chồng bà ta đâu có xấu đâu!”
Khóe môi Voldemort run rẩy trong chốc lát. Vì sao thằng nhóc cứ công kích nhan sắc hắn là thế éo nào?
“Ta không rõ, từ khi ả tốt nghiệp đã luôn đi theo ta.”
Ồ hóa ra là đã quen nhau lâu như vậy, Harry âm thầm nghĩ, trong lòng hết sức không vui “Không tồi, xem ra vẫn có người bị ông dùng mặt rắn này dụ dỗ.”
Voldemort nghe tới hai từ “mặt rắn”, gương mặt hoàn toàn đen thui, hận không thể một phát bóp chết người đối diện. Tối nay, hắn đảm bảo không làm cậu khóc trên giường thì tên hắn sẽ viết ngược lại.
Harry nhìn người kia cứng họng không đáp lại, đột nhiên bật cười vui vẻ. Voldemort thấy tâm trạng cậu tốt khóe môi cũng không khỏi câu lên.
“Ăn xong ta dẫn em đi chơi.”
“Hả?” Harry kinh ngạc đứng bật dậy chạy đến bên chỗ Voldemort “Này ông có phải Voldemort không đấy? Hay là kẻ nào giả danh? Nói mau!”
“Nhiều chuyện, có muốn đi…” Hắn còn chưa kịp dứt câu đã bị Harry hôn nhẹ lên môi.
“Cảm ơn..” Cậu đỏ mặt rồi chạy ù đi. Từ bé đến lớn số lần cậu đi chơi thật sự gần như là con số không, duy chỉ có một lần cậu dùng áo choàng tàng hình để lén đi theo trường đến làng Hogsmeade, còn lại thì một là ở trường Hogwarts, hai là ở nhà chịu sự hành hạ của dì dượng mình.
Voldemort dựa cửa, nhìn thân ảnh nhỏ nhắn kia, trong lòng dâng lên một sự thỏa mãn không nói nên lời.
Vào khoảnh Harry đi xuống lầu suýt nữa đã té cầu thang vì bộ dáng của Voldemort. Một thân áo sơ mi đen sạch sẽ khoan khái, áo khoác vest không cài nút, quần tây tôn lên cặp chân dài. Gương mặt rắn hoàn toàn biến mất, thay vào đó là gương mặt cực kì điển trai hệt như hồi hắn còn học Hogwarts.
“Không tệ.”
Voldemort liếc mắt sang, lập tức bị gu thầm mỹ không còn gì tệ hơn của Harry làm cho ngán ngẩm.
“Này Cứu thế chủ, thẩm mỹ của em thật sự không thể cứu vãn được nữa rồi hả?”
“Ông cho là ai cũng như ông, ra ngoài đi chơi mà làm như dự tiệc không bằng?” Harry khinh thường nói, nhưng cuối cùng vẫn bị Voldemort ép đi thay đồ. Harry nhìn cái thứ mình mặc triệt để cạn ngôn, cậu 15 tuổi rồi chứ không phải mới 11 tuổi mà lại bắt cậu mặc quần yếm.
“Đáng yêu.” Voldemort gật gù.
“…” Cậu phải cho ông ta một cái Avada.
Voldemort ôm Harry độn thổ đến một con hẻm nhỏ, lần này mặc dù không ói nhưng Harry vẫn thấy chóng mặt.
“Đi đâu vậy?”
“Đi thì biết.” Voldemort không quay đầu lãi đáp, cười bí hiểm.
Lúc này Harry mới nhận ra, bọn họ chính là đang ở London, thành phố muggle- nơi Voldemort ghét cay ghét đắng nhất. Cậu nhìn người trước mắt, trong lòng rối như tơ vò.
Voldemort dẫn Harry đến một khu vui chơi gần đó, sau đó cực kì tự nhiên mua cậu một cây kẹo bông màu xanh lá. Động tác cực kì thuần thục như đây không phải là lần đầu tiên hắn đến nơi này.
“Voldemort, ông có biết ông đang đi đâu không? Đây là khu vui chơi của Muggle.”
Hắn khựng lại xoay người, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm đồng tử màu xanh lá đối diện.
“Ta biết rõ Harry. Ta căm hận Muggle hơn so với bất kì thứ gì, nhưng nếu có thể làm em vui ta tình nguyện dành ra một ngày che dấu nỗi hận đó để dẫn em đến đây.”
Harry không biết nên nói gì lúc này.
“Vậy giờ em muốn đi đâu trước?”
“Tàu hải tặc.” Harry nhìn con tàu quay vèo vèo bên kia, hai mắt lấp lánh như sao.
Cả hai gần như chơi sạch hết toàn bộ trò chơi trong khu vui chơi, Harry ôm con rắn nhồi bông cười đến tít mắt. Voldemort thấy cậu vui vẻ cũng không khỏi sung sướng, trời dần tối, đèn diện được bật lên, Harry nhìn cảnh tượng trước mắt phút chốc cảm thấy nhưng chuyện gần đây có chút không chân thực. Có phải nếu cậu nhắm mắt lại mở ra, cậu vẫn sẽ còn ở Hogwarts đúng không?
“Em muốn đi vòng đu quay không?”
“Có.”
Harry ngồi đối diện Voldemort, bầu không khí hết sức im lặng.
“Ngày hôm nay, cảm ơn ông.”
“Hửm?”
“Ông biết không? Nguyện vọng khi còn bé của tôi chính là được một lần đi đến khu vui chơi.”
Voldemort không đáp chỉ cười, hắn đương nhiên là biết, nếu không lén sử dụng một vài chiêu trò, hắn đã không dẫn cậu đến đây. Hắn lơ đãng nhìn ra ngoài, phía dưới người ngày càng ít, giống như lúc này chỉ còn mình hắn và Harry.
À không, còn có cả vài vị khách đặc biệt nữa.
Hội Phượng Hoàng.
*19.11.18*
WordPress của team tui chính thức đã lập tài khoản wattpad, mọi người có thể qua đó đọc