“Thừa Phong ca ca”_Bạch Ngân Hoa vừa nói vừa vẫy tay chạy lại chỗ y.
Lục Thừa Phong tập trung đang luyện kiếm pháp, nghe thấy nàng gọi mình y bị giật mình nhìn phía nàng, thanh kiếm đột nhiên phóng ra ánh sáng màu vàng bay về phía nàng với tốc độ rất nhanh.
“Ngân Hoa cẩn thận”_Lục Thừa Phong hét lên cảnh báo nàng.
Ngân Hoa nghe thấy cũng ngẩn người một giây, thấy mình đang bị thứ ánh sáng kia của Thừa Phong tấn công nàng cũng mau chóng tránh qua một bên, nhưng vì tốc độ của nó quá nhanh nên vô tình làm rách một bên tay áo kia.
Mảnh vải rơi xuống để lộ cánh tay nhỏ nhắn trắng trẻo của nàng.
Lục Thừa Phong thấy nàng đã an toàn liền chạy đến.
Khuôn mặt y tỏ vẻ lo lắng hỏi han nàng “Muội có sao không Ngân Hoa?”
“Ta không sao, may mà muội nhanh trí tránh được nó, nhưng huynh nhìn đi”_Bạch Ngân Hoa nói rồi mặt thoáng buồn nhìn về phía mảnh vải kia.
Lục Thừa Phong nhìn theo hướng của nàng thì nhận ra đó là một phần tay áo của nàng, rồi nhìn lên tay của nàng vẻ mặt ngượng ngùng, cảm thấy tội lỗi nói “Xin lỗi nhé! Ta không cố ý đâu.
Để ta mua bộ khác đền cho muội nha?”
Nàng bỗng cười ngốc, nhìn về hướng của y “Không sao đâu, sau khi về ta thay bộ khác là được.
Ta nói cho huynh biết nhé, hôm nay Phỉ cô cô đã mua cho ta rất nhiều rất nhiều y phục mới, hôm nay nhờ có huynh ta cũng có thể mặc đồ mới của cô cô tặng ta rồi.
Hí hí.”
Bạch Ngân Hoa tuy là còn nhỏ nhưng thật sự rất giỏi ăn nói, đã vậy lại còn biết an ủi người khác một cách khéo léo.
Lục Thừa Phong nghe nàng nói vậy cũng yên tâm phần nào “Muội ngồi xuống đi” nói rồi y ngồi xuống, rồi lạy nắm tay nàng kéo xuống ngồi bên cạnh.
“Ấy Ngân Hoa hình như tay của muội có vết bớt này”_Lục Thừa Phong vừa nói vừa giương mắt nhìn về hướng vết bớt đỏ kia trên tay nàng.
Bỗng gương mặt y lại thay đổi biểu cảm ngạc nhiên sang thích thú “Wa~ là hình bông hoa nè”
Bạch Ngân Hoa thấy y có vẻ thích thú với cái bớt kia của mình liền ra vẻ giải thích “Đúng vậy, nhưng có lẽ huynh không biết cái tên của ta được sinh ra là liên quan đến nó đâu nhỉ?”
“Liên quan ư? Muội nói thử xem”_Lục Thừa Phong tò mò hỏi.
“Muội từng nghe sư phụ nói, muội là con của Bạch gia cho nên vẫn là lấy họ Bạch, còn tên Ngân Hoa là vì sư phụ của ta cũng chính là cha của huynh sau khi nhìn thấy nó có hình bông hoa thì liền lấy tên là Ngân Hoa”_Bạch Ngân Hoa mặt nghiêm túc đáp y.
“À~ Thì ra Bạch Ngân Hoa là được đặt ra như vậy.
Rất hay”_ Lục Thừa Phong nói rồi nhìn qua bên kia tay của nàng nhìn thấy một cây cung gỗ, trên vai nàng cũng đeo ống tre lớn đựng khoảng hơn mười mấy cái mũi tên cũng lấy làm lạ hỏi nàng “Ngân Hoa này, muội đem theo cung tên đến tìm ta có chuyện gì không?”
Bạch Ngân Hoa nghe Thừa Phong nhắc tên cung tên liền tự gõ vào đầu mình một cái nhẹ rồi quay ra hướng của y đáp “Suýt nữa thì ta quên mất.
Thừa Phong ca ca, ta kể cho huynh nghe, hôm nay sư phụ dạy ta bắn cung đấy.”
Lục Thừa Phong “À” một tiếng cũng hỏi lại nàng “Thật sao? Vậy muội có học được không?”
“Tất nhiên là được rồi”_Bạch Ngân Hoa đáp một cách đắt ý “Hôm nay bắn cung ta thật sự không còn vô dụng như lúc học kiếm nữa.
Ta nói cho huynh biết, ta bắn mười mũi tên trúng vào bia hết mười mũi, tuy là không ghim vào tâm nhưng sư phụ bảo có tiến bộ, cứ học như vậy chắc chắn cung pháp của ta sẽ rất lợi hại”
“Wa~ Ngân Hoa hôm nay đúng là quá giỏi rồi.
Nhưng muội đem chúng đến chỉ để khoe mẽ với ta như vậy thôi sao?”
“Đương nhiên là không phải, sư phụ bảo ta đi tìm huynh, bảo huynh đi cùng ta vào rừng săn thú coi như là luyện tập”_Bạch Ngân Hoa nói rồi mặt liền biến sắc, tỏ vẻ nghi ngờ nhìn vào Thừa Phong “Nhưng mà huynh có biết bắn cung không vậy?”
“Ta đương nhiên là biết, với cả ta còn săn thú rất giỏi nữa đó nha”_Lục Thừa Phong đắc ý nói.
“Vậy tốt quá rồi, mau đi thôi chứ không nhanh thì trời tối mất”_Bạch Ngân Hoa vừa nói vừa kéo tay y đi.
Thừa Phong tuy gấp nhưng cũng nhanh tay thu kiếm của mình lại rồi chạy theo nàng.
…—————-…
Trong rừng, trời lúc này đã sắp tối.
Phong cảnh ở đây cũng trở nên u ám cực kỳ.
Vào giờ này thú hoang trong rừng cũng xuất hiện nhiều hơn.
Rất thuận lợi cho việc săn bắn.
Nhưng trời tối lại là cơ hội của thú, bởi vì ở giờ này chúng sẽ dễ dàng tìm kiếm thức ăn mà ít lo sợ bị phát hiện.
Từ xa, có hai đứa trẻ dần dần tiến vào rừng sâu.
Bạch Ngân Hoa cùng Lục Thừa Phong đang chậm rãi, từng bước đi nhẹ nhàng để tránh kinh động đến con mồi.
Lúc này, bỗng có con thỏ hoang đang gặm cỏ trước mặt chúng.
“Ngân Hoa, nhìn kìa, là thỏ”_Lục Thừa Phong khẽ nói.
“Được huynh xem ta này”
Nói rồi nàng lấy mũi tên ra đặt vào cung, lúc kéo dây cương ra không cẩn thận làm rơi mũi tên.
Loài thỏ rất thính, chỉ một tiếng động nhỏ như vậy cũng đủ cho nó nghe thấy, con thỏ này dường như đã phát hiện bọn họ liền bỏ chạy.
“Ấy, Thừa Phong ca ca con thỏ đó chạy mất rồi”_Bạch Ngân Hoa nói, gương mặt cũng thoáng buồn, tỏ vẻ tiếc nuối nhìn y.
“Còn không phải là do muội bất cẩn, làm kinh động đến nó sao?”_Lục Thừa Phong nhăn mặt nhìn nàng.
“Ta xin lỗi”_Bạch Ngân Hoa nói, mặt cúi xuống, nước mắt cũng rưng rưng vì nàng tưởng Thừa Phong là đang tức giận mắng nàng.
Lục Thừa Phong thấy nàng như sắp khóc, cũng không khỏi trấn an nàng “Được rồi, Ngân Hoa ngoan nào, mất rồi ta tìm con khác cho muội săn được không?”
Ngân Hoa gật gật đầu.
Cả hai lại cùng nhau tìm kiếm còn mồi khác.
Đi được một lúc chúng lại nhìn thấy một con thỏ khác.
Lúc này Bạch Ngân Hoa định giương cung lên bắn nó thì chợt nàng hạ cung xuống đưa cho Thừa Phong, hạ giọng nói “Hay là huynh bắn đi, ta sợ lại làm hư việc.”
Lục Thừa Phong là hiểu nàng muốn nói gì, y im lặng chỉ đứng ra phía sau nàng.
Tay trái nắm lấy tay nàng cầm chắc cung, tay kia lại cầm tay nàng cùng nắm lấy dây cương kéo ra.
Lúc này y mới lên tiếng “Nhắm thật kĩ con mồi, tập trung, sau đó thả tay ra” Thừa Phong vừa nói vừa thực hiện, mũi tên kia cũng ngay lập tức bay đến ghim thẳng vào con thỏ kia.
Hành động vừa nãy của Thừa Phong cũng làm cho nàng cảm thấy bất ngờ mà đờ ra, sau khi bắn trúng con mồi nàng mới hoàn hồn, vỗ tay tán thưởng y “Thừa Phong ca ca huynh giỏi quá”
“Ngân Hoa, mau đến bắt nó về đây”
“Được”
Nói rồi nàng nhanh chân chạy đến chỗ con thỏ kia.
Đột nhiên nàng cảm thấy có gì đó không đúng, cảm thấy hình như còn một con mồi khác đang ở quanh đây, nàng đứng lên nhìn qua một lượt, quả thật nàng thấy có một thân ảnh màu vàng chạy rất nhanh.
Vì trời khá tối nên nàng chẳng biết là đã nhìn thấy thứ gì, vội vàng chắc chắn đó là con báo vội giương cung về phía nó bắn một phát.
Lần này nàng quả nhiên bắn trúng.
Đắc ý nhìn về phía Thừa Phong.
“Thừa Phong ca ca, ta hình như săn được một con báo hoang, huynh mau lại xem đi.”_Bạch Ngân Hoa cười tươi, vừa nói vừa chỉ tay ngụ ý bảo y đến chỗ đó.
Lục Thừa Phong dường như cảm thấy bất ổn mau chóng chạy lại chỗ con báo kia.
Vừa nhìn thấy thân ảnh đó y không khỏi ngạc nhiên.
Nàng đã bắn trúng không phải báo mà là một đứa bé trai chực tuổi y.
Thấy Thừa Phong đứng ngơ ra nàng cũng khó hiểu mau chóng ôm con thỏ kia rồi chạy lại chỗ y.
Vừa chạy đến nàng cũng hết sức ngạc nhiên “Ca ca, nó không phải là báo đúng không?”
“Muội ngốc sao? Đương nhiên là không phải rồi.
Mau giúp ta đỡ hắn dậy, ta cõng hắn về gặp cha và Phỉ cô cô, chắc chắn họ sẽ cứu được hắn.”_Lục Thừa Phong gấp gáp bảo nàng.
Nàng không nói gì, chỉ phụ Thừa Phong đỡ người kia leo lên lưng y.
Chính nàng cũng không ngờ lực của mình mạnh đến nổi có thể xuyên qua ngực của người kia.
“Muội thật là, săn thú không săn lại đi săn người.”_Lục Thừa Phong vừa đi vừa trách móc nàng.
Nàng cũng tự thấy có lỗi nên chẳng dám lên tiếng cãi một chữ..